Quái Vật Hình Người.


Người đăng: minhtan638865@

Càng đến gần đầu hổ càng cảm thấy căng thẳng mắt vẫn nhìn rõ 4 người nằm trong
đống rắn nhưng cảm giác nguy hiểm lại càng tăng lên.

Đầu hổ trượt đến ngay trên đầu 4 người nhưng vẫn không hạ xuống, hắn cầm thanh
đao chém vào xác Sư cọ xem thử đã chết chưa.

Xoẹt…..!

Thanh đao xẹt qua xác Sư cọ nhưng không thấy có gì xảy ra, giống như Sư cọ chỉ
là ảo ảnh, cái đao đi 1 đường qua người không có gì cản.


  • Không hay! Ngay lúc này Đầu hổ biết mình đã bị lừa ngay lập tức định rời
    đi.

Bộp….!

Bàn chân của hắn ngay lập tức bị nắm lấy, lực kéo cực mạnh làm cả người hắn
trầm xuống phía dưới.

Đầu hổ lâm nguy không loạn ngay lập tức hét lên để tên đầu sư tử phía trên
biết, một mặt cầm thanh đao chém xuống bàn tay không biết từ đâu chui ra kia.

Ngay lúc thanh đao chém xuống, một cái chân lại không biết từ đâu chui ra đá
vào giữa 2 chân đầu hổ.

Bốp…..!

Ao ui………! Đầu hổ gào thảm một tiếng, tay cầm đao cũng run run buông ra, 2 tay
ôm lấy mấy quả trứng, cả người co lại như con tôm trên dây, chiêu này luôn làm
cho người đàn ông phải chịu khổ sở.

Thanh đao vừa rơi xuống bàn tay kia đã bắt lấy chém luôn vào sợi dây làm đầu
hổ rơi xuống phía dưới.

Ặc…ặc….!!! Hắn lướt qua chỗ ảo ảnh rơi phịch xuống chỗ mấy nghìn con rắn, do
mấy quả trứng đang vô cùng đau đớn, bị đống rắn tấn công không một sức phản
kháng chỉ kịp rên rỉ mấy câu xong rồi im bặt.

Tên đầu sư tử phía trên không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng thấy tên đầu hổ
đi xuống vung đao xong tự nhiên kêu một tiếng rồi rơi xuống bây h lại không
thấy đâu nữa.


  • Chuyện gì xảy ra vậy? Đầu sư tử tự hỏi.


  • Lão nhị lão nhị! Đầu sư tử gọi xuống dưới, hắn cũng không hiểu tại sao lão
    nhị tự nhiên biến mất nữa, 4 người kia rõ ràng vẫn nằm yên cơ mà.


Tính tên này vốn vừa nhát gan lại gian manh hiểm ác như độc xà, vì vậy mà hắn
là chuyên gia nuôi độc xà cùng chuột chũi, là loại nhát gan sợ chết nhưng ông
trời lại cho hắn sinh ra trước vì vậy địa vị cao hơn nhiều người, bây h có cho
tiền hắn cũng không dám đi xuống phía dưới.

Tên này loay hoay một lúc phải đến nửa tiếng, vừa muốn lập công lại vừa không
muốn bị nguy hiểm đây là loại người không làm được việc lớn, trên người rõ
ràng có bộ giáp làm bằng da của Vân Long mà vẫn sợ này sợ nọ có lẽ đến sáng
mai hắn cũng không thể quyết định được.

Bốp!!!! Đầu sư tử đang loay hoay bỗng cảm thấy gáy của mình bị một đòn nặng
như búa tạ, đầu óc mê man gục xuống đất.


  • Đúng là thằng vô dụng! Bóng đen chửi một câu.


  • Alo phía dưới có ai không? Một bóng người nho nhỏ thò ra nói vọng xuống hố.


Lúc này 4 người nằm dưới đất bỗng biến mất, thay vào đó là 4 người vẫn treo lơ
lửng trên tường đất, trong tay Lâm Na còn có một thanh đao nữa.


  • Tâm Nhi đến lão đại cũng đến rồi chúng ta lên thôi! Sư cọ vui mừng nói,
    cuối cùng cuộc khảo nghiệm này cũng kết thúc, thật sự rất nguy hiểm và mất
    thời gian nữa, bây h hắn chỉ muốn ăn xong rồi ngủ một giấc cho đã.


  • Lâm Na, Lăng Phi Yến các ngươi lên trước đi, lên từng người thôi, cái dây
    này không chịu được nhiều đâu! Đằng Sơn ở trên nói xuống.


2 nàng cũng không từ chối nhanh nhẹn bám vào cái dây, Đằng Sơn chỉ kéo 1 phát
2 nàng đã bay từ dưới hố lên mặt đất, nhưng khi Lâm Na tiếp đất thì cái dây
thừng cũng bị cắt đi.


  • Ặc, các ngươi làm trò gì vậy hả? Sư cọ gào lên.


  • Tự trèo lên mới có cơm ăn! Bên trên có tiếng Đằng Sơn vọng xuống, sau đó
    ánh lửa bắt đầu xuất hiện, mùi thơm dường như được Đằng Sơn điều khiển bay
    xuống dưới hố làm bụng 2 người sôi ùng ục.


  • Ôi ôi! Nhìn cái động này phải sâu đến 300m trèo lên bằng bùn thì đúng là
    muốn giết người mà! Sư cọ cắn răng đau khổ bắt đầu dùng tay chân thọc vào bùn
    đất đi dần lên vì bên kia 4 mắt đã đi trước rồi.


2 người cứ thế mà bò từng tý một, tuy nhiên lớp đất ẩm như bùn thỉnh thoảng
lại sụp xuống làm 2 người lại phải bò lại một khoảng trông rất khổ sở, cả
người toàn bùn với máu hòa lẫn vào nhau.


  • Đằng Sơn, bọn họ hôm nay chịu khổ quá nhiều rồi ngươi kéo họ lên được
    không? Lâm Na cùng Lăng Phi Yến không đành lòng.


  • Các ngươi yên tâm đi, bọn họ vẫn chịu được tốt! Đằng Sơn mỉm cười.


  • Nhưng….! 2 cô nàng vẫn muốn kéo 4 mắt và Sư cọ lên, dù sao cũng chỉ vì 2
    nàng mà bọn họ mới phải chịu nhiều khổ cực như vậy, nhất là Lăng Phi Yến đã
    chạy đến miệng hố định quăng dây xuống rồi.


Phựt…! Cái dây trên tay Lăng Phi Yến đứt thành từng mảnh nhỏ.


  • Ngươi làm gì vậy, họ phải vận động mới mạnh lên được, giúp đỡ họ chỉ là làm
    chậm quá trình phát triển của họ thôi! Đằng Sơn vừa ăn vừa nói.

2 người họ đã chiến đấu nửa ngày trời, ngươi có biết bọn họ đã chịu bao nhiêu
khổ cực không, ngươi thì chỉ biết ngồi ăn thôi có làm được cái gì đâu! Lăng
Phi Yến tức giận, nàng không hiểu sao 3 người toàn đi chung với nhau lại có
thể bàng quang nhìn đồng đội mình chịu khổ như vậy.


  • Yên tâm đi, bọn họ không dễ dàng chịu gục ngã đâu, có gì ta sẽ chịu trách
    nhiệm với cô!


  • Được! Ngươi cứ đợi đấy, bọn họ có làm sao ta sẽ tính sổ với ngươi! Lăng Phi
    Yến đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Na.


Cuối cùng sau 3h đồng hồ 2 người đã trèo lên tới nơi, đến cả cái mông cũng
không thể nhấc lên được nữa, có thể nói hôm nay là ngày hoạt động mệt mỏi
nhất, căng thẳng nhất từ nhỏ đến h của cả 2.


  • Phi Yến! có lòng thì đem cho ta cái đùi ta đói hết đi nổi rồi! Sư cọ nằm
    một bên thấy Lâm Na ân cần đưa thức ăn nước uống cho 4 mắt thì cũng rên rỉ làm
    bộ đáng thương.

Bốp….! Một cái chân không biết từ đâu hôn vào mông hắn.

Ái ui!

Sư cọ hét lên thảm thiết bàn tay đưa xuống xoa xoa cái mông, nhưng mồm vừa há
ra đã có cái đùi chó thớm phưng phức đưa vào, đúng là sướng khổ cùng nhau tới,
bàn tay đầy máu nhưng hắn vẫn cầm ăn ngon lành.

Nhìn Sư cọ ăn ngon lành Lăng Phi Yến che miệng cười:


  • Đúng là ăn như lợn! Nhìn điệu cười của Lăng Phi Yến mà Đằng Sơn phải lắc
    đầu, không biết vừa nãy hùng hổ như vậy mà đã làm sao quên ngay được.


  • Tân Quân ngươi làm thế nào mà tạo ra được ảo ảnh vậy? Sư cọ vừa ăn vừa hỏi.


  • Cái này, ta cũng không biết, lão đại dạy cách vận dụng khí ta cũng tự nhiên
    ứng dụng theo nhưng lại được thêm cái ảo ảnh do khí tạo thành, thật sự ta cũng
    không biết tại sao nó sinh ra nữa! 4 mắt nhìn về phía xa, hắn đang cảm giác
    lại khả năng kỳ diệu của mình, có lẽ đây là khả năng bẩm sinh chăng.


  • Lão đại sao ta lại ko có vậy? Sư cọ bất bình nói.


  • Cái này…cái này ta cũng không có! Đằng Sơn gãi gãi đầu.


Khí chính là phạm trù được nhân loại mới khái thác được 800 năm, trong đó còn
rất nhiều điều mà mọi người vẫn chưa giải thích được nên Đằng Sơn bó tay cũng
là chuyện bình thường.


  • Ài, cuộc đời thật bất công mà! Sư cọ gặm lấy một miếng thịt vừa nhai nhồm
    nhoàm vừa mở miệng than vãn.


  • Tên này mấy người định xử lý như nào? Lâm Na chỉ vào tên đầu sư tử đang nằm
    mốc meo ở bên cạnh, đầu hắn vẫn đeo mặt nạ chả ai buồn đến mở ra chỉ có Tâm
    Nhi thỉnh thoáng đến giựt giựt cái mũ nhưng vẫn không mở ra được.


  • Anh ơi! cái đầu này là thật hay giả vậy sao nó dính chặt thế?


  • Chắc đeo lâu rồi nên bị dính thôi! Đằng Sơn bình thản nói, mấy cái loại tôm
    tép này hắn cũng không màng tới.


  • Cái đó phải bôi một loại nước đặc biệt vào mới gỡ ra được! Lăng Phi Yến
    nói.


  • Sao chị biết vậy? Tâm Nhi nhấp nháy đôi mắt đáng yêu hỏi.


  • Vì đây là người nhà của ta! Lăng Phi Yến nói tới người nhà mà dường như là
    người xa lạ vậy ngữ khí không thể hiện cảm tình gì cả.


Ồ! Tâm Nhi gật gật đầu không ai biết cô bé có hiểu hay không nhưng vẫn thấy cô
bé dùng đủ mọi loại nước đổ lên đầu sư tử từ nước trắng bình thường, rồi đến
máu, nước bọt, không những thế lại còn có nước mùi khai khai nữa.

Đằng Sơn thấy vậy cũng chỉ lắc lắc đầu, giải thích với trẻ con đúng là nói với
đầu gối còn hơn.


  • Cô định xử lý hắn thế nào? Đằng Sơn hỏi Lăng Phi Yến.

Do dự một lúc Lăng Phi Yến mới nói: Thả hắn đi đi!


  • Tâm Nhi đá hắn đi cho khuất mắt! Đằng Sơn không thèm hỏi nguyên nhân.

Tâm Nhi đang nghịch ngợm cái đầu sư tử nge thấy Đằng Sơn nói cái chân không
tình nguyện sút vào mông tên đó một cái, thân hình của hắn ít nhất cũng phải
80kg nhưng dính phải cú sút của Tâm Nhi thì bay lên trời như một quả pháo, dần
dần bóng hình hắn bay xa tít về phía chân trời không thấy đâu nữa cả.

Lâm Na và Lăng Phi Yến đang ăn cũng phải trợn tròn mắt ra nhìn, một thân hình
bé xíu mà lại có sức mạnh đến như vậy thật sự là biến thái mà.


  • Ngươi ngươi… làm…thế nào vậy? Lâm Na vẫn chưa bình tĩnh được, không ngờ một
    cô bé đáng yêu mà mình ôm lại mạnh đến vậy, nếu mà cô bé lỡ chân một cái thì
    không biết kết quả thế nào, ngĩ đến đây Lâm Na đã thấy run người.


  • Tâm Nhi có thần lực, sinh ra đã thế rồi! Đằng Sơn giải thích, thời đại này
    người có thần lực cũng không ít nên sẽ không có ai nghi ngờ.


Tâm Nhi lại tung tăng bay về phía Đằng Sơn sau đó ngồi vào lòng hắn, cái tay
nhỏ bé xinh xắn không quên giật lấy một miếng thịt.

Lần này Lâm Na và Lăng Phi Yến lặng yên không nói gì nữa.


  • Xem ra mình đi chung với toàn quái vật rồi! cả 2 nàng cùng ngĩ như vậy.

Đêm nay Đằng Sơn lại mang Sư cọ và 4 mắt đi ra ngoài luyện tập, Tâm Nhi vẫn
phải ở lại theo lời Đằng Sơn để bảo vệ 2 cô nàng, điều này làm cho 2 nàng sợ
hãi sống chết đòi đi theo ai biết khu ngủ Tâm Nhi có vô tình động tay động
chân mà đánh họ bay đi không, chỉ khi Tâm Nhi khó chịu gõ một quả xuống đất
tạo thành cái hố to hơn cả cái hố lúc trước thì 2 nàng mới chịu ngậm miệng
ngoan ngoãn ở lại


Vị Thần Đất Việt - Chương #58