Ngã Rồi!!


Người đăng: minhtan638865@

Lăng Phi Yến vốn là người Lăng gia, gia tộc có thiên phú thuần phục thú, nhưng
cũng chỉ là nuôi bọn chúng từ nhỏ rồi lớn lên chúng đi theo chứ không có khả
năng thuần phục lúc chúng đã lớn, việc này cũng có rất nhiều hạn chế về thực
lực, tuy nhiên khi Lăng Phi Yến xuất hiện đã là một thứ hoàn toàn khác, cô bé
có thể điều khiển những con thú hoang dã dù chưa từng tiếp xúc, đó chính là
bước đột phá vĩ đại nhất, vì vậy địa vị trong gia tộc của cô bé rất cao.

Tuy nhiên do bộc lộ tài năng từ sớm nên trong tộc có rất nhiều người ganh gét,
tam trưởng lão - người có công nuôi một con chó Hắc Cẩu đến đấu đế cấp 1 nên
địa vị trong tộc chỉ thua tộc trưởng, nhưng khi Lăng Phi Yến xuất hiện hắn đã
tụt xuống hàng thứ 3, nếu tộc trưởng truyền ngôi thì người kế thừa chắc chắn
là Lăng Phi Yến. chính vì vậy hắn càng nhìn Lăng Phi Yến càng thấy không thuận
mắt.

Đến lúc Lăng Phi Yến 4 tuổi, một con chó trong quá trình huấn luyện tự nhiên
chui vào phòng tấn công cô bé, thật không ngờ lúc đó là huấn luyện thính giác
nên tai và mắt nó bị bịt chặt nên Lăng Phi Yến không thể dùng được sức mạnh
của mình, lần đó con chó đã cắn cô bé xuýt chết may mà có 1 người hầu chạy vào
hy sinh thân mình cứu cô bé ra.

Việc này ai trong tộc cũng biết là do tam trưởng lão làm, huấn luyện chó chính
là chuyên ngành của ông ta, nhưng do không có chứng cứ cộng với công lao của
ông thì cũng chỉ bị người khác nhắc nhở chứ không bị làm sao.

Tuy nhiên chứng sợ chó đã in sâu vào đầu Lăng Phi Yến từ lúc đó.

Nge xong câu chuyện cùng với việc con chó to đùng tấn công Sư cọ và 4 mắt đã
biết ai gây ra việc này, tuy nhiên bây h dưới cái hố sâu vài trăm m này căn
bản không thể bay lên được nên chỉ biết tùy cơ ứng biến thôi.

Cả 4 người đều biết bọn người gài bẫy bọn họ lọt vào đây sẽ không dễ dàng bỏ
qua như vậy, sớm muộn gì bọn chúng cũng có bước kế tiếp.

Quả nhiên một lúc sau đã có 2 bóng người phía trên, một người đầu đeo mặt nạ
hổ một người đeo mặt nạ sư tử nên 4 người không thể biết được khuôn mặt thật
của họ.


  • Các ngươi có khỏe không? Có cần chúng ta cứu không? Tên Sư tử vừa cười vừa
    nói, ai không biết còn tưởng hắn quan tâm thật sự.


  • Vứt dây thừng xuống hỏi gì nhiều thế! Sư cọ bực tức, hắn không quen kiểu
    hỏi đểu này.


  • Dây thừng đây dây thừng đây, để các ngươi chịu khổ nhiều quá! Tên sư tử vừa
    nói vừa vứt vài đống trông như dây thừng xuống dưới.


Mấy cái đống màu giống với dây thừng rơi vèo xuống, nhưng khi cách khoảng 50m
4 người mới nhận ra đây toàn là rắn.

Á á…..!!!! Lâm Na và Lăng Phi Yến lần này lạnh run cả người, chỗ rắn này phải
đến vài nghìn con thật sự rất khủng khiếp, xuýt nữa thì lại ngất đi.

4 mắt và Sư cọ ngay lập tức ôm lấy 2 người rồi nhảy lên trên cao, đấm 1 tay
lún sâu vào trong đất để thân hình lơ lửng trên không trung.

Bộp….!!! Hàng nghìn con rắn con con rơi xuống đất.

2 cô nàng nhìn đống rắn bầy nhầy ở dưới đất thì ôm chặt lấy 4 mắt và Sư cọ.


  • Mẹ kiếp bọn này chắc chắn là bọn dùng bọn rắn tấn công chúng ta lúc trước!
    Sư cọ tức giận gầm lên làm một ít đất rơi vào miệng hắn.

Khụ khụ….!!! Sư cọ ho mấy tiếng làm cánh tay lỏng ra xuýt nữa thì rơi xuống
dưới, điều này làm Lăng Phi Yến càng ôm chặt hắn hơn, đúng là hạnh phúc trong
nguy hiểm cảm giác cũng rất tuyệt.


  • Hố này quá sâu, đất quá ẩm, rất khó để trèo lên được làm sao bây giờ? Lâm
    Na thò tay phết một ít đất kiểm tra.


  • Lăng Phi Yến ngươi có thể sai khiến động vật mà, sao lại để bọn rắn làm
    loạn thế! Sư cọ nói vào tai Lăng Phi Yến làm khuôn mặt nàng đỏ cả lên.


  • Cái này, bọn chúng không có tai, mắt chúng cũng không nhìn thấy gì! Lăng
    Phi Yến đỏ mặt thẹn thùng nói.


  • Ặc lại còn có thể loại này nữa à, xem ra 2 tên kia biết rõ ưu nhược điểm
    của cô a! Sư cọ lắc đầu chán nản.


Nói đến đây Lăng Phi Yến lại buồn rầu cúi đầu xuống, nge sự việc mà Sư cọ kể
lại thì chắc chắn là người trong gia tộc làm, nàng đã từng tuyên bố không muốn
chức tộc trưởng đó nhưng mọi người nhất là tam trưởng lão vẫn coi cô là kẻ
địch không đội trời chung.


  • Xin lỗi đã để liên lụy đến các ngươi! Lăng Phi Yến nhìn 3 người chật vật
    như vậy nàng cảm thấy mình rất có lỗi.


  • Không sao, không sao chuyện nhỏ thôi mà! Sư cọ ngoài miệng thì nói vậy
    trong lòng thì thầm mắng Đằng Sơn, đưa ra cái thử thách này thật sự quá khó
    khăn, mấy lần suýt chết h còn chênh vênh ở chỗ này nữa.


  • 4 mắt ngươi có cách gì không? Sư cọ thấy lớp đất trên tay đang dần bung ra
    thì ngoái đầu sang 4 mắt hỏi, có lẽ hắn không thể ngồi yên một chỗ mà không
    nói được.


4 mắt thì trái ngược hoàn toàn, từ lúc xuống dưới hắn đã suy xét tất cả mọi
phương án để xử lý việc này rồi, nhìn sắc trời đã chuyển sang màu tối 4 mắt
biết thời cơ sắp tới, chỉ còn 1 phương án duy nhất thôi.

Thấy 4 mắt không trả lời Sư cọ cũng biết hắn đang ngĩ cách nên cũng không hỏi
nữa.

Nhất thời chỗ này trở nên trầm lặng, không khí có vẻ ngột ngạt hơn.


  • Đằng Sơn và Tâm Nhi đâu rồi? Lâm Na một lúc sau mới nhớ tới.


  • À bọn họ lúc trước đi kiếm thức ăn chắc đến tối mới về! Ngươi không cần lo
    lắng cho bọn họ đâu! Sư cọ hàm hồ trả lời.


  • Lạy trời họ thấy đc tình huống này thì sẽ rời đi! Đằng Sơn thì không sao
    nhưng Tâm Nhi thì còn nhỏ quá nếu rơi vào tay bọn chúng không biết sẽ bị làm
    sao nữa! Lâm Na vừa nói vừa cầu nguyện, đàn bà lúc gặp nguy hiểm cũng chỉ biết
    dồn lòng tin vào mấy thứ linh tinh, điều này không bao h sai.


2 tên đứng trên vẫn luôn quan sát động tĩnh phía dưới không bỏ đi một lúc nào.

Cuối cùng mặt trời cũng xuống núi, ánh sáng le lói cũng hoàn toàn biến mất
thay vào đó là bầu trời đầy sao, kế hoạch của 4 mắt cũng bắt đầu thực hiện.


  • Ngươi xem mặt đất nứt ra kìa! Tên Sư tử cầm ống nhòm dạ quang hưng phấn
    nói.


  • 4 người rơi xuống rồi!!! Đầu hổ nhẩy cẫng lên.


  • Ngươi xuống kiểm tra đi! Đầu sư tử ra lệnh.


  • Bọn bảo bối của ta không xuống được mấy chỗ thế này! Đầu hổ ôm lấy con chim
    ưng trên tay, hắn đã mất quá nhiều rồi.


  • Ta đâu có bảo mấy con chim, ta bảo ngươi đi xuống!


Ặc! Tên đầu hổ trong lòng chửi 18 đời tổ tông tên sư tử, cái hang đến gần 300m
bây h đi xuống nhỡ bọn kia chưa chết lại cho mình 1 phát thì sao, bọn này đến
cả quái vật đấu đế cấp 1 còn không giết đc cơ mà.


  • Đại ca cái này có cần thiết không, chúng ta lấp cái hố lại là được mà!


  • Ngu ngốc, nếu bọn chúng còn sống không biết đào lên à, bọn này toàn là đấu
    thánh đó, ngươi đi xuống mang xác con bé đó về còn được thưởng, ta nhường hết
    công lao cho ngươi ! Tên đầu sư tử vừa đe dọa vừa dụ dỗ.


Đầu hổ nge xong ngẫm ngĩ một lúc cũng thấy có lý.


  • Được, ta xuống nhưng có gì nguy hiểm thì ngay lập tức phải kéo ta lên!


  • Yên tâm có ta ở đây ngươi không phải lo! Đầu sư tử vỗ vỗ ngực.


Đeo kính dạ quang, tay cầm thanh đao, tay còn lại điều khiển dây thừng đi dần
dần xuống, tuy tận mắt nhìn thấy 4 người đã bị lũ rắn hạ gục nhưng đầu hổ vẫn
cẩn thận đi xuống không vội vàng tý nào.


Vị Thần Đất Việt - Chương #57