Ta Xem Ai Dám Đụng Đến Các Ngươi


Người đăng: minhtan638865@

Bước đến chỗ Đằng Sơn, Bàng Đức nhẹ nhàng nói:


  • Các bạn lính mới, có vấn đề gì cần hỏi thì tìm đại ca đây là được rồi, sao
    phải phiền Lâm Na đại tỷ vậy? Lâm tỷ cứ về chỗ dùng cơm đi, tôi ở đây tiếp mấy
    anh bạn nhỏ này cho!

Sư cọ nge Bàng Đức nói cảm thấy cực kỳ tức giận, tự nhiên đang ăn lại hết bị
Lâm Na rồi đến thằng điên này làm phiền, Lâm Na là con gái hắn còn chịu được
chứ cái thằng đực rựa này mà dám ra đây dậy đời sao?

Bịch…! Sư cọ đang định phát tác thì thấy chân Đằng Sơn đá vào mình ý bảo ngồi
yên, vì vậy nên Sư cọ cũng đành ghìm tức giận lại cúi mặt xuống ăn tiếp.

Lâm Na đang đánh giá mấy thành viên đầy triển vọng này lại bị làm phiền nên
cũng rất bực mình, mấy tên đồng đội này từ năm mới vào đã cùng hợp tác, tình
cảm cũng không tệ nhưng càng về sau càng hay quan tâm đến cuộc sống riêng của
Lâm Na, điều này làm Lâm Na đặc biệt khó chịu.


  • Ngươi cứ đi về đi ta ở đây ngồi cũng được! Lâm Na nói.


  • Lâm tỷ à người ngồi đây làm anh em bên kia ăn không ngon, nhất là Bối Nhĩ
    thiếu tỷ là không thể ăn được! Bàng Đức nói.


Nge thấy vậy Lam Na càng tức giận hơn, hắn coi mình là bình hoa chắc cái gì mà
không có là không thể ăn.


  • Về nói với hắn từ giờ tôi ăn một mình! Lâm Na tức giận nói.

Bàng Đức không ngờ Lâm Na lại phản ứng mạnh như vậy ánh mắt lại đánh sang phía
mấy người Đằng Sơn, hắn chắc chắn nguyên nhân là do mấy người này gây ra.

Bàng Đức thấy Lâm Na tức giận cũng không nói nữa mà quay về bàn Bối Nhĩ.


  • Đại ca, Lâm Na thích ngồi đấy cùng mấy người mới không chịu sang đây, đệ
    cũng bó tay không thể làm gì được a! Bàng Đức nói.

Bối Nhĩ nge xong rất tức giận, mấy năm rồi Lâm Na có ngồi cùng bọn người mới
bao giờ đâu, hôm nay lại chủ động sang đấy ngồi cùng, hắn cảm thấy như mình bị
cướp mất một thứ đồ chơi quý giá, cơn ghen bùng lên làm mặt Bối Nhĩ đỏ bừng.

Lã Đan Kiên ngồi bên cạnh cũng nhận thấy sự tức giận của Bối Nhĩ, hắn thầm ngĩ
cơ hội lấy lòng đến rồi, không đợi Bối Nhĩ ra lệnh Lã Đan Kiên đã đứng lên đi
về phía Đằng Sơn.


  • Các huynh đệ ra chỗ khác ăn được không, bạn ta muốn ngồi ở đây! Lời nói rất
    bá đạo không coi mấy người Đằng Sơn ra gì.


  • Cút! 1 giọng nói băng lãnh vang lên, đó là 4 mắt, hắn cảm thấy mấy tên này
    thật không muốn sống cứ thích làm phiền lúc ăn cơm, trời đánh tránh miếng ăn,
    ngay cả trong gia tộc của hắn cũng dạy không bao h được giết người lúc đang ăn
    cơm.


Lã Đan Kiên không ngờ mình lại bị 1 thằng nhóc xỉ nhục như vậy, khí nóng bừng
lên cực kỳ tức giận không nói thêm 1 lời, người hắn chỉ hơi nghiêng đi cái
chân phải đã nhắm vào đầu 4 mắt mà đá tới.

Phốc….!

4 mắt nhanh chóng chống tay xuống ghế, cả người nhanh chóng nghã sang một bên
tránh được cú đá.

Không những thế, 4 mắt lấy tay làm trụ chính, 2 chân tung ra rất nhanh đạp vào
người Lã Đan Kiên, động tác liền mạch liên miên không dứt làm cho Lã Đan Kiên
không kịp phản ứng.

Bốp….!

Lã Đan Kiên không ngờ 4 mắt lại vừa tránh đòn vừa có thể phản công nên ngay
lập tức bị dính đòn, thân hình lui lại mấy m, cái chân đá ra chưa kịp thu về
làm cơ thể lảo đảo ngã chổng vó lên trời tư thế cực kỳ khó coi.

Im lặng, cả phòng không một tiếng động, tất cả đều trố mắt nhìn sang Lã Đan
Kiên.

Hahahaha……………..!

Không biết ai là người đầu tiên cười sau đó cả phòng đều cười rộn lên, ngay cả
Lâm Na ngồi đấy cũng che miệng cười khúc khích.

Lã Đan Kiên nằm dưới đất ngớ người ra, hắn vẫn chưa tỉnh lại hai mắt vẫn vô
thần tai thì nge rõ ràng mọi người đang cười mình.

Hắn cảm thấy đây là xỉ nhục lớn nhất đời mình, quanh đây toàn người quen vậy
mà lại ngã chổng vó như vậy, công sức cố gắng ra oai từ trước tới nay trước
mặt mọi người xem như đổ xuống sông xuống biển.

Phốc…!

Không có giấu hiệu báo trước, thân hình Lã Đan Kiên đang nằm bỗng nhiên bật
dậy, cả người bắn thằng về phía 4 mắt như một mũi tên, sát khí lộ rõ trên
khuôn mặt Lã Đan Kiên xem ra hắn không thể tiếp nhận mối nhục này.

5 ngón tay Lã Đan Kiên chụm lại hình thành một lưỡi đao khí bao quanh chọc
thẳng vào ngực 4 mắt không hề nương tay.


  • Dừng tay! Lâm Na vội vàng nói, với thực lực đấu giả cấp 5 đánh với người
    chưa thành đấu giả thật đúng là quá chênh lệch, kết quả không phải bàn, Lâm Na
    không muốn nhân tài của mình huấn luyện lại bị tàn phế.

4 mắt đối diện với thế công mãnh liệt không hề sợ hãi.

Phốc…! Thân hình 4 mắt như con lươn, không hề tránh né mà tiến thẳng lên cả
người nhanh chóng xoay vòng men theo cánh tay của Lã Đan Kiên mà di chuyển về
phía sau.

Bốp…! Cùi chỏ không quên thuận thế nện vào đầu Lã Đan Kiên một cái.

Thân hình Lã Đan Kiên đang lao tới lại bị thêm 1 cú cùi chỏ làm mất hẳn thăng
bằng, cả người lao vào bàn ăn phía đối diện làm thức ăn đổ đầy trên người hắn
chật vật không chịu nổi.

Bối Nhĩ và Bàng Đức ở xa trông thấy Lã Đan Kiên thất thế liền nhanh chóng chạy
đến phía đó trợ giúp.


  • Ngươi có sao không? Bối Nhĩ kéo Lã Đan Kiên ra khỏi đống đồ ăn.


  • Có thằng nhãi chưa có đấu khí mà cũng bị nó đánh cho đến thế này, thật đúng
    là xỉ nhục mà! Bàng Đức nhếch mép cười.


  • Mày nói gì hả? Lã Đan Kiên đang tức giận sẵn rồi lại còn bị trêu hắn thủ
    thế sẵn sàng táng luôn cả đồng bọn.


  • Ai nha, lại giận cá chém thớt à? Bàng Đức vừa nói cũng vừa phát đấu khí.


  • 2 ngươi định làm trò cười ở đây hả? Bối Nhĩ kéo 2 người ra, bây h không
    phải là lúc nội đấu.


Bàng Đức và Lã Đan Kiên lúc này mới quay sang bên bọn Đằng Sơn, vừa nãy cũng
chỉ là muốn diễn cho bọn Đằng Sơn xem thôi, 2 người biết nhau đã 5 năm muốn
đánh thì cũng không phải đợi đến bây h, tất cả cũng chỉ là muốn mọi người
trong phòng ăn biết chỉ vì bọn Đằng Sơn mà 2 người bọn hắn bất hòa, danh chính
ngôn thuận đi dạy dỗ người khác.


  • Các ngươi dám vô lễ với đàn anh, hôm qua đã thế hôm nay lại tiếp tục không
    dạy dỗ không được! Bàng Đức đứng ra lẫm liệt chỉ vào 4 mắt.


  • Đúng vậy, cứ để bọn này tiếp tục thì cái phòng ăn này sẽ loạn mất! Lã Đan
    Kiên phụ trợ.


Đám người đang ăn cũng bị động tâm, đúng là như vậy, bọn người mới bây h chưa
có đấu khí đã dám đánh nhau loạn lên trong này rồi, đến khi bọn chúng là đấu
giả cấp 2 cấp 3 thì đến cả mình bọn nó cũng dám đánh thì sao?

Không khí trở nên căng thẳng, rõ ràng khí của những người ngồi đây đang dần ép
về phía 4 mắt.


  • Hắc hắc, 3 người các ngươi định cậy lớn bắt nạt bé à?

Đằng Sơn, Sư cọ cũng ngay lập tức đứng dậy đến bên cạnh 4 mắt, nhất thời hình
thành nên thế đối đầu 3 chọi 3, câu nói cũng làm cho những người trong phòng
ngĩ lại, đúng là bọn chúng mới có 10 tuổi nghịch ngơm một chút cũng chỉ là
điều bình thường thôi, khí xung quanh ép về 4 mắt cũng biến mất hoàn toàn.


  • Đúng vậy đấy, các ngươi làm gì được! Bối Nhĩ mặt dày không ngại ngùng tỏ ý
    muốn dạy dỗ bọn Đằng Sơn, 1 đội đấu giả cấp 5 đi dạy dỗ một bọn còn chưa đến
    đấu giả thật đúng là rất sành điệu.

Lâm Na ngồi đó cũng thấy tình thế khá căng thẳng nên đứng dậy đi tới trước mặt
3 người Bối Nhĩ nói:


  • Các ngươi làm gì mà lại đi so đo với mấy người chưa có đấu khí vậy, không
    biết xấu hổ à?


  • Bọn này vừa mới đến mà dám láo với đàn anh không dạy dỗ không được đại tỷ
    à! Bàng Đức nhẹ nhàng nói.


  • Đúng! Hôm qua là một đống bát nháo hôm nay lại thêm việc này nữa, bọn lính
    mới năm nay phải cho chúng nếm mùi! Bối Nhĩ nói.


Lã Đan Kiên người đầy thức ăn, nghiên răng kèn kẹt nói gằn từng chữ một:


  • Hôm nay, không thằng nào có thể đi về bằng chân!

Bên Đằng Sơn thấy 3 người đằng đằng sát khí như vậy cũng không hề biểu lộ gì,
chỉ đứng đấy bình tĩnh nhìn, khí do 3 người phát ra đều bị Đằng Sơn cản hết
chả có tý uy hiếp nào.

Lâm Na sao có thể để 3 nhân tài mà mình được huấn luyện chịu thiệt, cô bé quay
người lại nói với bọn Đằng Sơn:


  • Các ngươi đi đi, ta xem ai dám đụng đến các ngươi!


  • Lâm Na, ngươi…..! 3 người Bối Nhĩ không ngờ Lâm Na thẳng thừng bảo vệ địch
    nhân ngay trước mặt mình.


  • Ngươi ngươi ta ta cái gì, 3 người không thấy xấu hổ à đấu giả cấp 5 mà đi
    so đo với chuẩn đấu giả, đi về hết cho ta! Lâm Na nói.


  • Vậy ngươi thì sao? Bối Nhĩ lo lắng hỏi, hắn thực ra không quan tâm đến 3
    người Đằng Sơn mà chỉ không muốn Lâm Na rời khỏi hắn, tính sở hữu quá mạnh làm
    hắn muốn độc chiếm Lâm Na cho riêng mình



Vị Thần Đất Việt - Chương #26