Đỡ Ta Dậy Được Rồi


Người đăng: minhtan638865@

Đấu khí trên người 4 mắt tỏa ra ào ào xem ra rất thoải mái, vẻ mặt hắn đầy
hưởng thụ giống như là vừa được matxa xong.


  • Thằng ranh không ngờ 1 phát đã lên đấu giả cấp 2, lão đại lợi hại quá! Sư
    cọ há hốc mồm khiếp sợ nói.


  • Yên tâm mỗi ngày ta sẽ giành 2 canh giờ để tụ tập khí xung quanh lại cho 2
    ngươi luyện tập đảm bảo lên cấp sẽ nhanh hơn nhiều! Đằng Sơn nói.


  • Cám ơn lão đại! 2 người vui mừng nói, xem ra vào đây học cũng có nhiều chỗ
    tốt, không ngờ lão đại lại là một siêu cao thủ ẩn mình, thật sự không thể đánh
    giá thực lực của một con người qua vẻ bề ngoài cùng tuổi tác được.


Lúc này mới đến giờ ăn trưa, tiếng chuông báo lại vang lên.

Từ hôm qua tới hôm nay mới có 2 ngày ở trong trại mà cuộc sống đã hoàn toàn
thay đổi, 4 mắt và Sư cọ đều thấy dường như con đường mình đang đi là rất
đúng, chỉ cần theo sát Đằng Sơn là có thể thực hiện mục tiêu của mình.

Lần này số người mới đi ăn ít hơn nhiều, sau buổi tập buổi sáng hầu hết đều
không thể gượng dậy được vẫn nằm trong nhà khí.

Vì việc ngày hôm qua, Trịnh Hũ Kinh cố tình xếp nhóm mạnh nhất trong ký túc xá
ra chắn đường người mới, đội này có thực lực đấu giả cấp 9 chuyên việc huấn
luyện, bọn này đã có danh hiệu chuẩn dự bị quân chuẩn bị lên mặt đất.

Hắn đã dặn dò kỹ, chỉ riêng 3 người Đằng Sơn thì mới bộc lộ thực lực đấu giả
cấp 9 đánh cho bọn Đằng Sơn không bò dậy được, còn những người khác thì duy
trì ở đấu giả cấp 1 đảm bảo không ai phát hiện ra được điều gì.

Đằng Sơn cũng nhắc nhở 2 người nên để mấy người kia xông vào trước, không nên
để lộ rõ thực lực của mình.


  • Các ngươi giúp chúng ta với, bọn ta không còn sức để xông vào nữa! Một
    người thấy bọn Đằng Sơn đi đến vội vàng chạy lại nói.


  • Đúng vậy, từ sáng tới h ta vẫn chưa được ăn cái gì cả!! Một cô bé mếu máo
    trước mặt Sư cọ.


  • Làm ơn giúp ta với, cho ta cùng vào đội!


………..


  • Các ngươi làm sao vậy hả? Để chúng ta đi xem thế nào đã! Sư cọ gầm lên dẹp
    đám đông đang cản đường sang một bên.

Đến trước thông đạo đến phòng ăn, người khác không thể nhìn ra nhưng Đằng Sơn
có thể thấy 4 người hôm nay với 4 người hôm qua là một trời 1 vực, xem ra quản
lý đã thấy được khả năng của 4 mắt và Sư cọ.

Không ngờ 4 người đều là đấu giả cấp 9 không biết mục đích của mấy người quản
lý là gì đây? Đằng Sơn tự hỏi.

4 mắt và Sư cọ cũng cảm thấy áp lực khi đứng trước 4 người này, họ như 1 tòa
núi lớn đè đến nỗi không thở nổi làm 2 người phải lui lại mấy bước.

Đằng Sơn nhanh chóng đứng chắn trước 2 người, áp lực liền biến mất, lúc này 4
mắt và Sư cọ mới đứng yên được.


  • Lão đại, mấy người này làm ta có cảm giác nguy hiểm, bọn hắn có phải là đấu
    giả cấp 1 không vậy!! 4 mắt ghé xuống tai Đằng Sơn nói nhỏ.


  • Hừ! bọn này điên à, sao lại nhìn chúng ta như nhìn kẻ thù vậy! Sư cọ bực
    tức nói.


  • Ta thấy bọn chúng chuyên nhằm vào chúng ta, khí của chúng dồn hết vào đây,
    việc này xem ra không muốn cho chúng ta còn nguyên vẹn mà về, nếu là người
    bình thường chắc chắn không thể dậy nổi! Đằng Sơn bực tức nói, hắn cũng không
    ngờ bọn này lại dám phát ra khí rõ ràng như vậy, trông như là muốn giết người.


  • 2 người có muốn vào không? Đằng Sơn hỏi.


  • Lão đại chúng ta thế nào cũng được! 4 mắt và Sư cọ nói.


10 tuổi đang là giai đoạn phát triển của cơ thể không thể thiếu dinh dưỡng
được, ăn thức ăn thừa sau khi nhà ăn đóng cửa không đủ để phát triển toàn diện
cơ bắp! Đằng Sơn ngĩ.


  • Ta xông vào trước chắn cho 2 người, cứ yên tâm đi vào, không ai có thể động
    được vào 2 người đâu! Đằng Sơn nói.


  • Được! 2 người cùng gật đầu, họ tuyệt đối tin vào thực lực của Đằng Sơn.


Nói xong Đằng Sơn liền động thân, 4 mắt và Sư cọ nhanh chóng lao theo ngay sát
phía sau.

4 người thấy bọn Đằng Sơn lao lên khinh thường cười khẩy, cả 4 người lập tức
động thân dàn hàng chắn toàn bộ lối đi của Đằng Sơn, bọn họ không để 3 người
vào trong mắt, 4 người đứng tùy ý chặn hết cánh cổng không thèm phối hợp với
nhau.

Đằng Sơn nhanh chóng xông về phía người thứ 2 bên phải, 2 tên bên cạnh lập tức
thủ thế hỗ trợ tên còn lại vẫn đứng yên quan sát.

Vù…..! Kịch…!

Thân hình đang bay của Đằng Sơn bỗng rơi xuống, bàn chân dậm mạnh xuống đất cả
người lập tức chuyển hướng sang tấn công người cuối cùng ở trong góc.

Mấy người chặn cửa không ngờ động tác Đằng Sơn lại nhanh đến như vậy, tất cả
đều không kịp phản ứng chỉ kịp phản xạ đưa tay lên đỡ.

Bốp…!

Cánh tay Đằng Sơn chỉ nhẹ nhàng đánh sang ngang nhưng lại làm người cuối bay
vèo sang một bên may mà có 2 người đồng bọn đỡ lại, Đằng Sơn cũng không muốn
thể hiện nhiều nên chỉ dùng lực vừa đủ để người này bay đi chứ không có bị
thương tích gì cả.

2 người 4 mắt và sư cọ rất nhanh vọt qua khe hở lao vào phòng ăn, còn Đằng Sơn
lại đi đằng sau bảo vệ.

Người đang đứng quan sát không ngờ Đằng Sơn có thể đẩy ngã được 1 người lại
còn làm vướng tay vướng chân 2 người còn lại, mắt thấy 3 người đã vượt qua
chuẩn bị thoát được hắn nhanh chóng bật lên tấn công Đằng Sơn.

Vụt….! Tốc độ của đấu giả cấp 9 hơn hẳn đấu giả cấp 2 của bọn 4 mắt, Đằng Sơn
do vướng 2 người nên mới bị chậm lại.

Nắm đấm không ngần ngại nhắm vào gáy Đằng Sơn, trúng đòn này người bình thường
chắc chắn không chết thì cũng bị liệt, tên này ra tay không hề nương tình tý
nào, một phần là do tức giận 1 phần là do mệnh lệnh đánh liệt người cũng không
ai trách.

Đằng Sơn cũng làm như không biết, 2 tay đẩy 4 mắt và Sư cọ vào bên trong để
cho nắm đấm đập vào gáy mình.

Bốp…! Nắm đấm trúng vào đầu Đằng Sơn.

Bịch…bịch!

Người chặn cổng còn chưa kịp vui mừng thì Đằng Sơn đã thuận theo thế đấm mà
lăn người đi mấy vòng trên mặt đất vượt qua thông đạo.

Việc diễn ra cực kỳ nhanh khi tất cả diễn ra xong thì chỉ có 5s, không ai ngờ
3 người Đằng Sơn lại vượt qua một cách như vậy. Bực nhất là 4 người canh cổng
quá coi thường bọn Đằng Sơn không hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Các ngươi làm trò gì vậy, có mỗi thằng nhóc mà để bị vượt qua thế hả? Người
đánh Đằng Sơn tức giận quay đầu lại mắng 3 người.


  • Ta cũng không biết, hắn đẩy 1 cái là mất đã bị mất đà, ta còn chưa kịp cảm
    thấy gì nữa! Tên bị đẩy ngã vội vàng thanh minh.


  • Ngu ngốc! Các ngươi cứ đợi mà nhận trừng phạt đi!


Nói xong hắn quay lại nhìn bọn lính mới, khí trên người không ngần ngại phát
ra, đấu giả cấp 9 với bọn chưa lên đấu giả chỉ cần nhìn thôi đã không có thằng
nào dám đi vào vượt qua cửa rồi.

Lúc này trong phóng quan sát Trịnh Hũ Kinh cũng rất bực mình, tuy đánh trúng
Đằng Sơn 1 cái nhưng chưa chắc hắn đã bị làm sao, cú đánh vội vàng cộng thêm
thân hình Đằng Sơn đang lao vào trong tỷ lệ trúng chỗ yếu hại quá ít.

4 đấu giả cấp 9 mà không cản được mấy đứa nhóc 10 tuổi đúng là mấy thằng vô
dụng! Hắn lẩm bẩm.

4 mắt và Sư cọ vào phòng ăn rồi mới quay đầu lại xem tình hình Đằng Sơn, thấy
Đằng Sơn bị đấm 1 cú trúng đầu, cả thân hình lăn vào trong nên rất hoảng sợ
vội vàng chạy đến đỡ.


  • Lão đại có sao không vậy? 4 mắt và Sư cọ thực sự lo lắng.


  • Yên tâm không sao cho chúng nhìn thôi! Đằng Sơn mỉm cười, cả người vẫn thả
    lỏng mặc cho 2 người đỡ.


  • Ta biết lão đại lợi hại nhất mà, mấy thằng ranh kia thì làm gì được! Sư cọ
    hưng phấn nói.


  • Đỡ ta dậy được rồi! Đằng Sơn nói.


2 người hiểu ý nên đỡ Đằng Sơn tập tễnh đi vào trong phòng ăn.

4 người kia nhìn Đằng Sơn tập tễnh đi như vậy cũng rất vui vẻ coi như cũng
không quá thất bại.

Trong nhà ăn hôm nay ít hơn hẳn hôm qua người mới rất ít hầu như không hề có,
còn phía mấy người cũ hầu như chỉ còn toàn phái nữ và người già đã trên 20
tuổi, trong phòng ăn 3 người Đằng Sơn xem như nổi bật nhất.

Vừa mới vào nhà ăn không ít ánh mắt của đàn chị đã soi từ trên xuống dưới 3
người, mà 3 người đều cao lớn trước tuổi nên ánh mắt cứ như muốn ăn thịt họ
vậy, còn ánh mắt đàn anh cũng không thua kém, ai cũng nhìn 3 người giống như
quái vật, có người còn không ngại ngùng liếm môi giống y hệt thợ săn nhìn con
mồi.

Đằng Sơn vừa đi vào bỗng rùng mình 1 cái, hắn vội vàng cúi xuống nói nhỏ với 4
mắt và Sư cọ.


  • Các ngươi đi lấy đồ ăn nhanh rồi vào trong góc, ta đi trước! Đằng Sơn ngại
    ngùng nói, dù sao thì Đằng Sơn mới có 10 tuổi, bị nhiều ánh mắt người khác
    nhìn vào như vậy thật sự rất ngượng ngùng.

4 mắt và Sư cọ cũng thấy không ít người nhìn vào mình nên cũng nhanh chóng lấy
thức ăn rồi mang vào trong góc.


  • Ăn một bữa cơm mà khổ sở quá! Sư cọ cảm thán nói.


  • Khổ cực còn nhiều, không chịu được thì về nhà mà ngủ! 4 mắt nói luôn.


  • Ta nói kệ ta, xen vào làm gì? thừa cơm à mang ta ăn hộ cho! Vừa nói Sư cọ
    vừa chộp tới bát thức ăn của 4 mắt.


Tay 4 mắt chuyển động rất nhanh đẩy thức ăn ra chỗ khác làm cho Sư cọ chụp vào
không khí.


  • Lão đại, hắn mới vào có 2 hôm mà đã mạnh như vậy, lão đại không thể thiên
    vị một bên được! Sư cọ bực tức nói.


  • Được rồi ăn đi, tối ta sẽ giúp ngươi một chút! Đằng Sơn nói xong thì Sư cọ
    mới chịu ngồi yên ăn, vừa ăn vừa lẩm bẩm mấy bài hát xem ra hắn rất vui vẻ.


Cộp….! Một bát thức ăn đặt xuống ngay bàn Đằng Sơn.

Tiếng động khá mạnh làm 3 người Đằng Sơn cảm thấy ngạc nhiên.

Phịch….! 1 cô gái ngồi xuống ngồi đối diện với Đằng Sơn, ngay cạnh 4 mắt.

Không ngờ người đó lại là Lâm Na, đôi mắt phượng chăm chú nhìn 3 người từ trên
xuống dưới như là soi hàng làm cho cả 3 thấy nổi cả da gà.

Sư cọ thấy trong người ngứa ngáy không thôi, cảm giác bị săm soi thật là khó
chịu, đang ăn mà cũng không đươc yên.


  • Đại tỷ à, ăn thì ăn không ăn thì ngỉ, ngồi đây làm người mẫu à?


  • Ta muốn ngắm các ngươi một chút không được sao? Lâm Na bình tĩnh nói.


  • Ta? Chúng ta có cái gì để mà nhìn, 2 tay 2 chân đủ cả không thiếu cái gì!
    Ngươi nhìn thì đi xa xa nhìn có được không? Sư cọ đuổi khách.


  • Kệ ta, chỗ này đâu phải của ngươi đâu! Lâm Na hất cằm 2 tay chống vào hông
    điệu bộ rất chi là khiêu khích.


  • Ách, vậy thì kệ ngươi! Sư cọ rụt cổ lại ăn tiếp, tốt nhất là không nên đắc
    tội với nữ nhân, nhất là người đó còn là cấp trên của mình.


23 người còn có thể hoạt động hôm nay lâm Na đều để ý, đây là những người mạnh
nhất, tuy nhiên cô cũng không ngờ lại có người lại có thể vào phòng ăn sau khi
đã tập xong, nên cô bé cảm thấy tò mò về 3 người này.

Thông thường 1 phòng bình thường chỉ có 1 hoặc 2 người có thể xông qua 4 người
để vào, kể cả phối hợp tốt nhưng chênh lệch về cấp độ là một điều khó có thể
bù đắp, không những thế nhiều phòng còn không đoàn kết, người mạnh hay đi liên
kết với những người mạnh khác bên ngoài, vì vậy nên tỷ lệ 1 phòng có thể vào
ăn cùng nhau gần như không có.

Mà theo Lâm Na biết 3 người này lại ở cùng một phòng, chẳng lẽ nhân tài lại
hay đụng đầu vào nhau đến vậy sao?

Nhìn đi nhìn lại Lâm Na vẫn không thấy 3 người có gì đặc biệt, một tên thì
trông như ăn mày chả có tý cơ bắp nào, 1 tên thì toàn cơ bắp nhưng trông đần
đần, 1 tên thì trông cũng được nhưng có vẻ không lợi hại lắm.

“Tổ hợp này mà cũng phối hợp được sao?” Lâm Na tự hỏi.

3 người thấy Lâm Na không đi cũng không nói gì nên cũng ngồi yên mà ăn coi như
trước mặt là không khí.

Xa xa trong phòng, Bối Nhĩ vẫn đang nhìn về phía này, hắn không hiểu sao Lâm
Na tự nhiên ra đấy ngắm mấy thằng nhóc con.


  • Bối Nhĩ, ngĩ cái gì vậy? 1 tên tóc đỏ ngồi bên cạnh nói.


  • Các ngươi biết mấy tên kia không? Bối Nhỉ chỉ về phía Đằng Sơn.


  • Không biết, trông rất lạ chúng đắc tội với ngươi à? Tên tóc đen mắt ti hí
    giọng the thé như thái giám bên cạnh trả lời.


  • Không thấy Lâm Na ngồi đó à! Bối Nhĩ bực mình nói.


  • Chắc là người quen thôi ngươi để ý làm gì? Tóc đỏ vừa cười vừa nói, tên này
    thuộc cùng nhóm vơi Bối Nhĩ thực lực đấu giả cấp 5, thực ra hắn thấy Bối Nhĩ
    rất ngu ngốc được mỗi thực lực mạnh, bối cảnh cũng không tồi nên đi theo, hắn
    thừa biết Bối Nhĩ rất thích Lâm Na nên hay gán ghép để lấy lòng Bối Nhĩ.


  • Ta thấy hình như bọn họ rất thân đó Bối Nhĩ! Tên mắt ti hí nói, tên này
    cũng cùng mục đích với tóc đỏ nên 2 tên hay cạnh tranh đả kick nhau, câu hắn
    nói hoàn toàn ngược với tóc đỏ.


Bối Nhĩ cũng thấy tên mắt ti hí nói có lý, hắn quay lại nói với tên tóc đỏ:


  • Bàng Đức ngươi xử lý việc này đi!

Tên tóc đỏ rất bực mình, thằng ngu này sao lại nóng vội như vậy, cứ giữ khư
khư giữ lấy thì sao mà chiếm được người đẹp chứ, lại còn nge theo lời của tên
Lã Đan Kiên kia nữa, trong lòng thì ngĩ vậy nhưng mặt ngoài Bàng Đức vẫn vui
vẻ đứng lên.


Vị Thần Đất Việt - Chương #25