Phòng 503


Người đăng: minhtan638865@


  • Ăn xin? Ngươi dám nói bọn ta là ăn xin ! 2 đứa nhỏ nghiến răng nói từng
    chữ, từ nhỏ đã được nuông chiều chưa ai dám đắc tội vậy mà 1 tên còn không có
    đấu khí lại dám nói như vậy thật quá xỉ nhục mà.

Phụt….! Đấu khí bắt đầu tỏa ra, xem ra chúng không nhịn được nữa rồi.


  • Ta xem mấy tên bí mật bảo vệ ngươi có dám động đến chúng ta không! 2 tên
    này biết mình thân phận cao quý, bọn chúng không tin mấy tên hộ vệ có lá gan
    dám động đến người, không thể không nói bọn chúng tuy ngổ ngáo nhưng cũng rất
    thông minh nếu gặp người bình thường thì chắc chắn là bị chà đạp rồi.

Hây! 2 nắm đấm cùng hướng về phía Đằng Sơn đánh tới, trên mặt 2 đứa hiện lên
sự đắc ý, dường như trong mắt đã nhìn thấy Đằng Sơn ngã chổng vó lên rồi.


  • 2 thằng ngốc! Đằng Sơn nhìn 2 nắm đấm chậm như rùa bò đang từ từ đi đến mặt
    mình vừa cười vừa ngĩ.

Bốp bốp! Nắm đấm còn chưa tới nơi, 2 cái tát đã trúng giữa mặt Trịnh Thế Long
và Lam Liên Tử làm chúng lăn quay ra đất.


  • Ai da! Đứa nào dám đánh vào mặt ta, đến cả cha mẹ ta cũng chưa bao h làm
    vậy, thằng nào? Có gan thì lộ mặt ra đây! Trịnh Thế Long vừa ôm mặt vừa la hét
    ầm ĩ, đánh chết hắn cũng không ngĩ được người vừa ra tay là Đằng Sơn.

Lam Liên Tử vốn định ra oai với Tâm Nhi lại bị đánh cho khó coi đến như vậy,
mặt mũi xấu hổ không biết nói gì chỉ lén liếc về phía nhân ảnh đáng yêu đang
ăn kem không biết có cười hắn không nữa, khi thấy Tâm Nhi tựa hồ chả để ý gì
đến mình Lam Liên Tử mới chú ý xung quanh xem ai vừa ra tay.

Nhìn quanh 1 hồi cũng không thấy bóng dáng người nào, 2 tên cũng chỉ đành chửi
loạn cả lên, thỉnh thoảng còn chửi cả Đằng Sơn không ra bộ dáng thiếu gia công
tử được giáo dục gì cả.

Chửi đến khi mỏi miệng cả 2 mới hậm hực ra ngoài đi về không còn tâm trạng ăn
uống gì nữa, kẻ dấu mặt bảo vệ Đằng Sơn làm bọn chúng cảm thấy sợ hãi.

Đằng Sơn từ đầu đến cuối cũng chỉ coi như đang có 2 con chó đang sủa nhặng
lên, đóng chức năng nge của tai lại ngồi yên thưởng thức món kem cùng Tâm Nhi,
mắt thỉnh thoảng quay sang nhìn 2 con khỉ đang diễn trò cho vui.

Tâm Nhi lúc này mới mở miệng nói:


  • Anh thật hiền quá, sao không cho chúng nằm giường vài tháng chơi!


  • Em suốt ngày chỉ ăn với ngĩ đến đánh nhau thôi lần sau đi ra ngoài ta sẽ
    không cho em theo nữa!


  • Anh, em chỉ nói đùa thôi đừng tin là thật, em rất hiền lành ngoan ngoãn mà!
    Đằng Sơn vừa nói Tâm Nhi đã lo quýnh lên lắc lắc tay Đằng Sơn khuôn mặt đáng
    yêu lại thể hiện ưu thế.


Trông thấy dáng vẻ đáng yêu nhí nhảnh của Tâm Nhi, Đằng Sơn thật không có cách
gì đối phó được cũng chỉ đành ậm ừ cho qua.

Đằng Sơn biết Tâm Nhi có nhiều khả năng thần kỳ có thể lén theo mình, tuy
nhiên từ lúc Đằng Sơn biết cách vận dụng kinh mạch đóng lại toàn bộ hoạt động
trong cơ thể thì hắn tin Tâm Nhi cũng không thể tìm ra.

Nhưng mỗi lần như vậy Tâm Nhi đều khóc lóc om xòm nên Đằng Sơn thực sự cũng
bất lực lúc nào cũng phải dẫn cô bé theo, tuy nhiên Đằng Sơn không biết cho dù
hắn có làm gì đi chăng nữa thì Tâm Nhi luôn có thể tìm ra, vì cô bé sinh ra là
nhờ máu của hắn.

Lúc này trên đường phố.


  • Bọn vô dụng, không ngờ bị đánh mà cũng không biết là ai đánh, nhà ta nuôi
    bọn ngươi làm gì hả? Lam Liên Tử vừa đi vừa mắng bọn hộ vệ.

Bọn này chỉ dám ôm chân ôm tay lẽo đẽo theo sau không dám phản đối câu nào,
nhưng trong lòng thì chửi không ngừng : Đối thủ mạnh đến mặt cũng không thấy
đâu vậy mà 2 ngươi còn dám động vào, đúng là 2 thằng ngu xuẩn!


  • Thôi nói với bọn chúng làm gì, ngĩ cách trả đũa tên Đằng Sơn thì hơn, người
    đánh chúng ta chắc chắn có quan hệ với hắn đó! Trịnh Thế Long đi bên cạnh nói.


  • Đằng gia toàn là phế vật cướp đâu ra người lợi hại đến như vậy, có mỗi đệ
    đệ của hắn thì đã đi ra ngoài 3 năm có thấy về đâu!


  • Hừ để ta về sai người điều tra, còn tên Đằng Sơn sắp phải vào nội trú cùng
    chúng ta rồi, ta không tin có ai vào đấy bảo vệ hắn!


  • Hắc hắc, ý kiến hay đấy ta cũng muốn xem lúc vào đấy rồi sẽ có trò gì vui
    xảy ra đây!


Hahahahaha! 2 tên nhìn nhau cùng cười giống như làm được cái gì rất đắc ý.

2 tên này quả là chán cơm thèm chuối không biết trời cao đất dày, suốt dọc
đường chỉ ngĩ đến lúc vào học hành hạ Đằng Sơn như thế nào rồi cười khoái chí
với nhau, bọn hắn cũng rất thức thời không có tìm đến Đằng gia tính sổ, tuy
Đằng gia vẫn chỉ là một gia tộc hạng 2 nhưng có 1 người là đệ tử của người
mạnh nhất thế giới thì cũng không thể khinh thường được.

Ngày 6 tháng 6 năm 2810 lịch Trái Đất.

Doanh trại dưới lòng đất Nam Hạ có diện tích 200km2, với đầy đủ trang thiết bị
chuyên đào tạo ra quân chủng chinh phục mặt đất, những người này khi lên mặt
đất có thể tùy ý hoạt động nhưng khi có lệnh triệu tập thì phải về lại căn cứ.

Hôm nay tất cả đấu giả cấp 1 hoặc chuẩn đấu giả đều tập hợp trước doanh trại
để làm thủ tục nhập học đồng thời nhận chỗ ở nội trú, tất cả đều có cùng một
mục đích là đặt chân lên mặt đất.

Khu vực tập kết chia ra làm 2 bên, 1 bên dành cho những người đã phát ra được
đấu khí, 1 bên dành cho những người có thực lực đấu giả nhưng chưa phát ra
được đấu khí, tất cả đều đứng nghiêm trang.

Đằng Sơn đứng ở bên chưa phát ra đấu khí, bên này chiếm khoảng 7 phần tổng số
quân đội mới, 2 bên hầu như ít người nói chuyện với nhau, bên đã phát ra đấu
khí cái đầu ngửa lên trời rất tự hào khinh thường không thèm giao tiếp với bên
kia.


  • Im lặng! Tiếng nói vang lên như sấm nổ, tất cả tiếng động bên dưới ngay lập
    tức đều im bặt.

Trên đài cao, 1 người khoảng 40 tuổi cao khoảng 1m9 đứng nghiêm trang, hàm râu
quai nón, đôi mắt to lông mày dậm thể hiện sự uy nghiêm, giọng nói giõng dạc
có sức chấn nhiếp vô hình, từ khí thế tỏa ra có thể thấy đây là 1 đấu thánh.

Bên cạnh có 2 người nhỏ tuổi hơn nhiều, 1 nam 1 nữ, nam thanh tú đẹp trai, còn
nữ khá xinh đẹp vóc người lồi lõm rõ ràng tuy có bộ quân phục rộng thùng thình
nhưng cũng không thể che đậy hết được.


  • Các ngươi chính là tân quân, là nền móng cho quân đội sau này, các ngươi
    mỗi người phải luôn cố gắng vươn lên để mạnh mẽ hơn. Chúng ta đã sống gần 1000
    năm dưới lòng đất có thể trở về mặt đất hay không đó chính là nhờ cố gắng của
    mọi người, ta – Trịnh Hũ Kinh mong các ngươi sẽ vì chính các ngươi và người
    thân mà không ngừng mạnh mẽ! Tiếng nói vang vọng khắp toàn trường.


  • Ở trong này tất nhiên sẽ có người mạnh người yếu, các ngươi phải biết giúp
    đỡ nhau cùng phát triển, tuy nhiên người mạnh hơn sẽ được nhiều quyền lợi hơn,
    việc này sẽ giúp các ngươi cố gắng, haha quyền lợi chênh lệch rất nhiều đó!


  • 2 người bên cạnh ta sẽ trông coi giám sát và giảng giải hết luật lệ trong
    quân doanh.Tất cả đã rõ chưa!


Rõ……………!


  • Tốt chúc các ngươi may mắn! Câu nói vừa hết thì thân ảnh người trung niên
    cũng dần dần biến mất, điều này cũng là để thể hiện thực lực mạnh mẽ cho bọn
    trẻ phía dưới cố gắng phấn đấu.

2 người trẻ tuổi mặc quân phục bước lên, cô gái bước lên trước bục mở miệng
nói.


  • Những người đã có thể phát ra đấu khí sẽ đi đến nơi giành cho đấu giả cấp 1
    còn ta- Lâm Na và Bối Nhĩ sẽ quản lý những người chưa thể phát ra đấu khí!

Những đấu giả cấp 1 rục rịch rời đi 1 lúc sau sân chỉ còn số người chưa có đấu
khí.

Lâm Na nói tiếp:


  • Nội quy ở đây rất nghiêm khắc, cấm không được đem bạn bè ở ngoài vào trong,
    cấm trốn học, cấm giết người………………….! Mấy cái điều luật này khô không khốc
    nhưng vẫn phải có người đọc một lần.

Vị quân nhân nam đứng một bên nge cô gái nói, tuy hắn không được phát biểu
nhưng cũng không hề có ý kiến gì chỉ yên lặng đứng sau nhìn cô gái 1 cách say
mê, xem ra cũng chẳng nge được gì.

Nói xong 1 vài nội quy cơ bản như bình thường, những người không có đấu khí
rục rich đi theo Lâm Na để nhận phòng của mình, Bối Nhĩ rốt cuộc đứng đó từ
đầu đến cuối chả có làm việc gì.

Phòng nội trú ở đây phân biệt theo thực lực, những người như Đằng Sơn chỉ được
ở chung ký túc xá 4 người 1 phòng còn bên có đấu khí chỉ có 2 người 1 phòng,
diện tích lớn hơn nhiều, cùng các đồ dùng sinh hoạt hiện đại.

Nhưng chỉ cần có đấu khí trước 1 năm từ khi bắt đầu vào thì có thể ngay lập
tức chuyển ký túc xá, và cũng được hưởng nhiều quyền lợi không khác gì với
những người đi trước.

Điều này làm kick thích ý chí của mọi thành viên khi mới vào trường.

Trong ký túc xá chia rõ ranh giới nam và nữ nhưng lúc huấn luyện thì lại giống
nhau không hề phân biệt nên thực lực, nữ giới ở đây không hề thua kém nam giới
1 chút nào nhiều người còn mạnh mẽ hơn nam giới nhiều.


  • Các ngươi về ký túc xá đã được sắp xếp! Ngày mai sẽ bắt đầu buổi tập huấn
    đầu tiên! Nói xong Lâm Na lạnh lùng bước đi.

Ánh mắt mấy cậu quân nhân dự bị dõi theo hình bóng Lâm Na đến tận khi mất hẳn
mới thôi.


  • Không ngờ lại được mỹ nhân rèn luyện a, thật là có phúc khí tốt mà!


  • Trông mặc quần áo quân nhân mà vẫn khúc nào ra khúc đấy hơ hơ…!


  • Chúng ta mới có 10 tuổi còn chưa phát dục, các ngươi vội gì chứ đợi thêm 3
    4 năm nữa đi hắc hắc!


…………..

Mấy tên khả ố không ngại ngùng gì to mồm bàn luận.

Đằng Sơn thì chỉ lo đi tìm xem ký túc xá của mình ở đâu.

Ở khu quân đội dưới lòng đất, ký túc xá chia theo thực lực tổng cộng có 10 ký
túc xá từ chuẩn đấu giả tới cửu cấp đấu giả.Mỗi khi tăng cấp học viên sẽ được
đổi ký túc mới.

Ký túc cho chuẩn đấu giả là ký túc kém hiện đại nhất trong số các ký túc, nó
nằm riêng biệt ở 1 khu vực, trông như cái nhà kho cũ vậy, từ đây lại tự nhiên
có thể nhìn toàn bộ các khu ký túc hiện đại kia, điều này có lẽ là do mấy
người quản lý cố tình sắp xếp để tăng ý chí phấn đấu cho mọi người.

Tầng 5 phòng 503, Đằng Sơn vừa đi vừa nhìn số phòng.


  • Đây rồi! Đứng trước cánh cửa phòng, Đằng Sơn giơ bàn tay lên máy xác nhận.

Pip Pip Xác nhận….. Đằng Sơn – chuẩn đấu giả!

Cánh cửa mở ra, trong phòng khá rộng rãi có 2 chiếc giường 2 tầng, trang thiết
bị khá đầy đủ trừ điện thoại, trại huấn luyện cấm liên lạc tùy tiện với bên
ngoài chỉ được định kỳ về nhà hoặc có việc quan trọng mới được liên lạc.

Phòng này chưa có ai đến, Đằng Sơn cũng không hề quan tâm chỉ sắp xếp hành lý
rồi lại ngồi xuống đả tọa.

Cạch…. cạch! Cánh cửa phòng mở ra, 1 người đeo kính cận, tóc tai dài ngoằng
đằng sau còn búi vào, quần áo thì luộm thuộm trong như con mọt sách, không nói
không rằng vứt hành lý lên phía giường đối diện rồi nằm ườn ra ngủ.


Vị Thần Đất Việt - Chương #19