Tên Phế Vật!


Người đăng: minhtan638865@


  • Em nhớ lần sau ra ngoài nên ít nói thôi, người ta cười cho đấy! Đằng Sơn
    thấy Tâm Nhi khi ăn kem cũng nói không ngừng.


  • Em chỉ nói cho anh nge thôi, mấy người kia ta có bao h thèm nói đâu! Chẳng
    lẽ anh không thích nge em nói sao? Được vậy từ nay ta sẽ không bao h nói nữa!
    Tâm Nhi đang cười nói đó ngay lập tức nước mắt đã sắp chảy ra rồi.


  • Không phải, ý ta chỉ là em chỉ là nên nói ít đi một chút thôi, không cần
    thể hiện nhiều quá, em biết ta luôn yêu mến ngươi mà sao lại để ngươi không
    bao h nói nữa chứ! Đằng Sơn vội vàng dỗ dành.


  • Ân em hiểu rồi, em luôn nge lời anh mà! Tâm Nhi lại tươi cười nhún nhẩy,
    đúng là trẻ con khóc đó cười đó được luôn.


Lúc này đây, ở phía dưới cầu thang tiếng cười nói vang lên không ngớt.


  • Chúc mừng nhị vị thiếu gia! Không ngờ 2 vị chưa tới 10 tuổi đã trở thành
    đấu giả tương lai rất là sáng lạng nha! Tiếng nịnh nọt ngọt sớt của viên quản
    lý nhà hàng vang lên, cái đầu bóng loáng với vẻ mặt tươi cười làm người khác
    mới gặp lần đầu cũng có hảo cảm.


  • Ồ! Các ngươi có tin tức cũng nhanh quá nhỉ!


  • Không nhanh, không nhanh! Các vị bây h đã là trọng điểm bồi dưỡng của quân
    đội, mọi người đều biết mà! Sau này nhà hàng của ta còn phải nhờ các vị chiếu
    cố nhiều! Quản lý rất khôn khéo, hắn biết 2 tên này sắp tới địa vị trong gia
    tộc sẽ tăng lên nhiều, không những thế bọn chúng không biết chừng sẽ được đấu
    đế trong nhà tự mình dạy dỗ luôn, cái này không phải ai cũng có cơ hội đâu.


  • Hôm nay ta bao hết toàn bộ tầng trên cùng, ngươi sắp xếp đi! 1 đứa nhỏ vênh
    mặt nói, hắn bây h có cảm giác mình ưu việt hơn người, không có ai có thể so
    sánh với hắn lúc này.


  • Được được ta sẽ sắp xếp!


Quản lý ngay lập tức chạy lên tầng trên nói chuyện với từng vị khách.Tất cả
những người trên này đều là giới thượng lưu, nhưng khi 2 thằng nhóc phía dưới
lại là con trưởng của 2 gia tộc hùng mạnh nhất, không những thế bây h 2 đứa đã
trở thành trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc thì không dám ý kiến gì.

Không những thế có mấy người khi đi xuống còn tới bắt chuyện hỏi han bọn chúng
làm 2 thằng nhóc vênh mặt lên tận trời.

Đến gần bàn Đằng Sơn và Tâm Nhi quản lý khom người lịch sự nói:


  • Xin lỗi! 2 vị có thể xuống tầng dưới dùng tiếp được không, bữa ăn hôm nay
    nhà hàng sẽ không thu tiền của các vị.


  • Tại sao, trên này đóng cửa à? Đằng Sơn hỏi.


  • Không phải vậy! Chẳng qua có mấy vị khách quý muốn bao trọn tầng này, xin
    nhị vị xuống dưới dùng tiếp! Thấy đây chỉ là 2 đứa trẻ quản lý cũng không muốn
    nói nhiều, hắn ngĩ chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt một chút là được.


  • Uhm cũng được! Tâm Nhi đi về thôi! Đằng Sơn cũng chả muốn phiền phức vớ vẩn
    dính vào người.


  • Ta chưa ăn xong mà! Trên đây nhiều bàn vậy không ngồi được à?


  • Cô bé đi xuống đi rồi ta sẽ đưa thêm nhiều loại kem ngon hơn cho, không
    những thế hôm nay các ngươi ăn bao nhiêu kem cũng không phải trả tiền! Quản lý
    thấy cô bé đáng yêu cũng không nỡ nói nặng chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ.


  • Không đâu! Anh! Em thích ở đây cơ!


  • Ài em em ta thích ở đây các ngươi đi nói với người kia đi! Ta sẽ bao toàn
    bộ tầng này, bao nhiêu tiền cũng được!! Đằng Sơn không thích rắc rối nhưng
    cũng không hề sợ rắc rối tìm đến, nếu Tâm Nhi đã thích thì mấy thứ cỏn con này
    không có gì là không thể.


  • Nhưng….Các ngươi có biết người đến là ai không? Bọn họ mà tức giận thì cha
    mẹ các ngươi cũng không cứu được đâu!


  • Không cần nói nữa! Nếu thích ngồi trên này thì bảo họ ngồi chỗ khác bọn ta
    không thích đi đâu cả! Sát khí từ 2 mắt Đằng Sơn tỏa ra, 1 người từng nhuốm
    máu rất nhiều quái vật chỉ cần sát khí tỏa ra cũng đủ để tạo ra lực chấn nhiếp
    mạnh mẽ, không cần phải sử dụng khí thế của đấu đế.


Quản lý chạm phải ánh mắt đó cảm thấy như đang bị rơi vào vực sâu không đáy,
mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, cả người bỗng nhiên run rẩy, hắn cảm giác như đang
đứng trước một con quái vật khát máu, chỉ cần hơi động đậy là sẽ bị nó xé xác
ngay lập tức.

Thu lại ánh mắt, Đằng Sơn vẫy vẫy tay bảo quản lý rời đi.

Như được ân xá quản lý vội vàng chạy chối chết.

Ra đến chỗ Lam Liên Tử và Trịnh Thế Long, 2 thiếu niên anh tuấn dẫn theo mấy
người bạn cùng hộ vệ vẫn đang không ngừng chúc mừng nhau ở bên ngoài, âm thanh
huyên náo không hề lịch sự gì cả.


  • Mời hết khách đi chưa? Lam Liên Tử mỉm cười hỏi.


  • Dạ thưa thiếu gia, bên trong vẫn còn 2 đứa nhỏ không chịu đi ta thật sự
    không thể làm gì được!


  • Ngươi đã nói thân phận của chúng ta ra chưa?


  • Ngay lúc mới vào ta đã nói rồi, bọn chúng không thèm để ý đuổi ta ra ngoài,
    lại còn nói ai muốn vào ngồi thì cứ việc vào!


  • Haha bọn nhỏ nhà ai mà hỗn vậy, ngươi vào mang chúng ra ngoài đi! Lam Liên
    Tử quay lại nói với 1 hộ vệ.


  • Tuân lệnh thiếu gia! Tên hộ vệ nhận lệnh nhanh chóng đi vào trong phòng đến
    chỗ ngồi của bọn Đằng Sơn, cánh cửa ở đây chỉ là một màn ánh sáng có tác dụng
    ngăn cách âm thanh và hình ảnh rất tốt, vì vậy nên bên trong có gì xảy ra thì
    bên ngoài cũng không thể biết được.


  • Công tử nhà ta muốn bao trọn tầng này, 2 ngươi biết điều thì đi ra đừng để
    ta phải ra tay! Chưa cần Đằng Sơn trả lời tên này đã nắm lấy tay Đằng Sơn định
    mạnh mẽ kéo ra, xem điệu bộ dường như thường xuyên làm cái trò này.


Cánh tay tên hộ vệ còn chưa kịp chạm vào người Đằng Sơn hắn đã nge thấy 1
tiếng hừ rất nhỏ, tiếp theo đó mắt hắn nhìn thấy một cái bóng nhỏ bé khẽ vung
lên, cả người hắn liền bay như chim ra khỏi phòng.

Rầm!! Tên hộ vệ bay một đường ra khỏi cửa phòng, rơi ngay xuống dưới chân Lam
Liên Tử ôm lấy bả vai rên rỉ kêu la.

Đang cười nói, cả nhóm người bỗng im bặt, Lam Liên Tử và Trịnh Thế Long cực kỳ
tức giận mặt mũi cau có, bình thường đi ra ngoài cũng không có ai dám tìm bọn
hắn gây chuyện toàn, là hắn đi gây chuyện với người, bây h đã thành nhân vật
chủ chốt của gia tộc lại có người không nể mặt thật là tức ói máu mà.

Mấy thằng bạn đi theo Lam Liên Tử và Trịnh Thế Long cũng bắt đầu xì xầm bàn
tán xem phía trong là ai mà không coi 2 người vào đâu.


  • Các ngươi vào giáo huấn bọn chúng cho ta, không cần biết thế nào chỉ không
    chết là được! Trịnh Thế Long hét lên, hắn có thể thấy bọn họ đang khinh thường
    hắn, đây là một điều không thể chấp nhận được.

Quản lý vội vàng chạy ra chỗ khác, hắn biết mình không thể đắc tội với ai được
chỉ nên đứng ngoài mà xem thôi, mấy cái thằng con ông cháu cha này tốt nhất là
để cho bọn chúng tự cắn nhau.

Bụp bụp bụp…! Từng tiếng động vang lên, mỗi lần như vậy là lại có 1 người bay
ra ngoài, tên sau đè lên tên đang rên rỉ phía dưới khiến hắn kêu lên như bị
chọc tiết.

Sau 1 lúc, tất cả bọn hộ vệ đã dồn lại 1 đống không ngừng kêu la, khổ nhất là
tên ở dưới đau đến nỗi ngất tại chỗ không biết sống hay chết nữa.

Lam Liên Tử và Trịnh Thế Long giật mình, không biết nhân vật nào đang ở trong
đó có thể đánh cho hộ vệ của mình nằm yên thế này, nên nhớ là hộ vệ của bọn
hắn toàn ngũ cấp đấu giả trở lên không phải bọn lưu manh tầm thường đâu.


  • Xem ra bên trong cũng có nhân vật lớn đây a, chúng ta vào thử coi, các
    ngươi cứ đứng đây chờ chúng ta! Biết mình không thể dùng sức mạnh, 2 người
    cũng đành bước vào phía trong 1 cách im lặng, không còn hống hách như lúc đầu
    nữa, bọn hắn cũng không cho mấy người bạn đi theo, nhỡ gặp phải nhân vật lớn
    phải cúi đầu chào hỏi không phải mất mặt sao.

Bước vào bên trong, ánh mắt 2 người nhìn thấy ngay Đằng Sơn và Tâm Nhi bên cửa
sổ bởi vì cả căn phòng chỉ còn đúng chỗ đó là có người ngồi.

Tâm Nhi vẫn thản nhiên ăn kem còn Đằng Sơn chống cằm nhìn ra cửa sổ giống như
đang suy nghĩ một cài gì đó rất chú tâm, không hề quan tâm đến 2 người đang
đến gần.


  • Ồ tưởng là ai không ngờ là Đằng thiếu gia a, chúng ta ngồi đây có được
    không? Trịnh Thế Long mở miệng nói, mặt thì không hề vui gì cả, thân là thiên
    tài của gia tộc lại phải cúi mình trước phế vật của gia tộc hết thời thật khó
    chịu.


  • Hừ! Tên phế vật chắc chắn có cao thủ đi theo, hắn ta đến đấu khí còn không
    có, sao có khả năng đánh bay hết người của ta được! Lam Liên Tử nhíu mày ngĩ.


  • Ồ tưởng ai, hóa ra là Trịnh thiếu gia và Lam thiếu gia hình như chúng ta
    không thân lắm thì phải, bàn ghế bên kia còn nhiều lắm mà! Đằng Sơn không thèm
    quay mặt lại, bàn tay chỉ chỉ mấy cái bàn trong góc.


  • Tên phế vật, ngươi tưởng có người bảo vệ mà bọn ta không làm gì được ngươi
    sao? Trịnh Thế Long lớn tiếng nói.


Tâm Nhi bên cạnh nhíu mày, Đằng Sơn cảm thấy sát khí từ Tâm Nhi tỏa ra vội
vàng xua tay bảo cô bé ngồi yên rồi quay sang 2 người kia nói:


  • Không có việc gì thì đi chỗ khác kiếm ăn, đừng có đứng đây như xin ăn thế!
    Nói xong Đằng Sơn phẩy phấy tay đuổi khách rồi cúi xuống ăn kem làm như không
    thấy 2 người đứng bên cạnh.


Vị Thần Đất Việt - Chương #18