Người đăng: minhtan638865@
Vù….. Vù! Đằng Sơn cầm thanh trường thương khí trong cơ thể bắt đầu chuyển
động xoáy dồn vào cây thương, vòng xoáy khí trên cây thương càng lúc càng lớn
hình thành nên một con vụ khổng lồ hút hết không khí xung quanh.
Khi móng vuốt sắc nhọn của con Vân Long chụp xuống gần tới, Đằng Sơn không
chút khách khí hung hăng đập thẳng vào bộ móng vuốt còn cứng hơn sắt
Đằng Sơn không ngừng rèn luyện dùng thương từ nhỏ, cậu rất thích sử dụng
thương đồng thời tự sáng tạo ra 7 chiêu thức giành riêng cho mình gồm: Hắc tán
bạo, Cửu long phá, Thâu thiên thức, Vẩn thạch thức, Hàn băng thức, Liệt hỏa
thức, Hắc Sơn Pháo.
Bùm….!!! Tiếng va chạm vang lên, thân thể khổng lồ giống như đạn pháo trực
tiếp bị bắn ra ngoài thẳng 1 đường, trên đường bay nó đè nát hết các kiến trúc
xung quanh làm khói bụi bốc lên mờ mịt.
Đằng Sơn cũng không hề dễ chịu bị sức mạnh khủng khiếp đè xuống làm cả thân
thể bị chìm sâu trong đống xác quái vật xuyên cả vào lòng đất, đến độ sâu
khoảng 100m cơ thể hắn mới dừng lại được, 2 bàn tay tê rần rướm máu cộng thêm
xương đôi chân bị rạn nứt.
Ngao ô…….!!!! Tiếng rống phẫn nộ từ đống khói bụi vang lên, 1 thân ảnh khổng
lồ bay vụt lên từ đống đất đá, nhưng h đây chắc nó đã không thể đứng được nữa,
2 chân gần như nát bấy lỏng lẻo đầy máu tươi, may mà còn có 2 cái cánh vẫn
hoạt động tốt bay lên bay xuống ngon lành.
Chỉ trong 1 chiêu mà 2 chân Vân Long đã bị phế, đau đớn, xỉ nhục làm mắt con
Vân Long càng lúc càng đỏ, gân xanh trên đầu nổi lên trong như những con rắn
nhỏ, hơi thở phì phò càng lúc càng nặng nề.
Bây h nó cảm giác được con người vừa nãy thật nguy hiểm, nếu không diệt trừ
hắn thì sớm muộn gì hắn ta cũng quay lại giết nó.
Graooooo….! Ham muốn giết chóc mãnh liệt, con Vân Long lượn lờ gầm thét trên
bầu trời, nó biết người kia vẫn còn sống, bây h phải ăn xác uống máu người đó
mới làm nó bình tĩnh lại được.
Bùm.. ! Núi xác chết bỗng nổ tung ra bốn phía, máu, da, nội tạng, xương cốt
bay tứ tung văng đầy rẫy trên mặt đất còn bắn lên cao đập cả vào mặt con Vân
Long.
1 bóng người nhỏ bé hiện ra, máu tươi phủ kín từ đầu đến chân trừ đôi mắt vẫn
phát ra ánh sáng lạnh lẽo chết chóc trông như tử thần đến đòi mạng.
Sát khí của Đằng Sơn lúc này tự nhiên mạnh hơn cả lúc chưa bị thương gần như
áp đảo hoàn toàn con Vân Long.
Run rẩy, sợ hãi… bản năng của con Vân Long đang nhắc nó bỏ chạy, 2 cánh huy
động, ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
Vân Long hoảng sợ cố gắng huy động đôi cánh bay lên cao.
Nhảy lên tòa nhà cao nhất, Đằng Sơn cắm trường thương xuống mặt sàn dùng lực
đè xuống, trường thương nhanh chóng cong lại rồi bật tưng lên cực mạnh, thân
ảnh Đằng Sơn nương theo lực đẩy bay vút về phía Vân Long.
Vù…!!! Đằng Sơn bay thẳng đến thân hình khổng lồ của Vân Long như một mũi tên,
bàn tay chụm lại, đấu khí tập trung vào bàn tay trái.
Xụt….! Bàn tay Đằng Sơn dễ dàng xuyên thủng lớp vảy cứng rắn tiến vào thân thể
con Vân Long.
Gaooooooo…..! Đau đớn làm cho thân thể Vân Long run lên, tiếng kêu thống khổ
vang tận lên trời cao sau đó lan ra rất xa, lần này âm lượng của nó lớn hơn
nhiều vang vọng cả một vùng trời.
Căn cứ mặt đất Nam Hạ đặt tại Tương Dương cách Hà Nội hơn 250km.
Phòng tổng tư lệnh, 1 bóng người đang ngồi yên lặng 2 mắt nhắm lại hít thở đều
đều, nếu có ai nhìn thấy chắc chắn sẽ có cảm giác trước mặt mình là 1 ngọn núi
cao vời vợi không thể lay động, không ai khác đó chính là Trịnh đế, nhưng lúc
này ngọn núi bỗng run rẩy vì 1 tiếng kêu phá không truyền đến.
Phòng quan sát.
Píp píp! Ngay lập tức tất cả các màn hình hiển thị đều tập trung quay toàn
cảnh Hà Nội bao gồm cả trận chiến trên không đang diễn ra, tuy nhiên đây cũng
chỉ là hình ảnh lập thể từ vệ tinh truyền xuống không rõ nét hoàn toàn.
Chỉ thấy con Vân Long đang không ngừng gào thét giẫy giụa trên không trung,
dường như nó đang rất đau đớn.
Pip….! Camera quay toàn cảnh khu vực Hà Nội.
Dưới đất thì chỉ thấy khắp nơi toàn là thi thể quái vật ngay trong đêm đen có
thể trông thấy xương, da nội tạng như nồi lẩu trộn lẫn vào nhau, tường nhà,
các công trình toàn 1 mầu đỏ tươi, trông nơi đó không khác gì địa ngục cả.
Cả căn phòng quan sát im lặng không một tiếng động, tiếng hơi thở vang lên
thật nặng nề.
Hít 1 ngụm lãnh khí, Trịnh Thế Ngũ lẩm bẩm:
Chẳng lẽ có 1 đội pháp sư cùng đấu đế ra tay? Không biết là thế lực nào?
Mạnh mẽ vậy mà lại chạy sang bên Nam Hạ đánh nhau?
Nhưng cái này cũng là chuyện tốt! Trịnh Thế Ngũ nhếch mép cười.
Lệnh cho tất cả đấu đế tập hợp! Các quân nhân ngay lập tức di chuyển đến
thành phố Hà Nội!
Tuân lệnh! Cả căn cứ Nam Hạ vậy là mất ngủ một đêm.
Lúc này đây ở trên không, cánh Vân Long không ngừng đập thẳng vào lưng Đằng
Sơn, tuy răng cơ thể Vân Long cũng chịu 1 ít chấn động nhưng Đằng Sơn chịu khổ
hơn nhiều.
Ọc….!!!! Nội tạng bị chấn động không ngừng, máu miệng, máu mũi trào ra trông
mặt mũi Đằng Sơn càng kinh dị hơn, nên nhớ Đằng Sơn mới chỉ là Đấu thánh đỉnh
phong mà con Vân Long lại có sức mạnh ngang ngửa thất cấp đấu đế, căn bản
chênh lệch quá nhiều.
Bàn tay trái tê rần cắm sâu vào trong thân thể Vân Long, cánh tay còn lại cố
gắng hết sức cũng không xuyển thủng được thân thể nó nữa, toàn thân đau đớn
Đằng Sơn cảm thấy sinh mạng của mình dường như đang dần mất đi.
“Ta sẽ phải chết ư?” Đằng Sơn lẩm bẩm tự hỏi, cơ thể đau đớn nhưng tinh thần
lại càng ngày càng tỉnh táo làm cho các giác quan của Đằng Sơn trở nên nhạy
cảm hơn rất nhiều, hắn có thể cảm nhận được từng hạt năng lượng vũ trụ ở xung
quanh.
Dòng năng lượng đổ vào trong người Đằng Sơn nhiều đến nỗi được thực thể hóa
trông như những dòng suối nhỏ.
Từng kinh mạch trong cơ thể Đằng Vân như những dòng sông cạn khô, tự nhiên
được tiếp xúc với dòng lũ cuốn nên điên cuồng hấp thụ nguồn năng lượng từ bên
ngoài tiến vào cung cấp lượng khí nhiều kinh người.
Các vết thương dần được phục hồi ngay cả đôi tay gần như đã bị gãy nát cũng
liền trở lại bình thường, không những thế Đằng Sơn có thể thấy chúng cứng hơn
hẳn lúc trước.
Trong ý thức hải của Đằng Sơn dần hình thành 1 vật thể hình cầu chứa đầy năng
lượng, nó đang không ngừng tích tụ năng lượng đến từ bên ngoài để phát triển,
không ngờ nó còn phát ra cả từ trường- Đây chính là hạch tâm chỉ có đế cấp mới
có thể hình thành nên.
Cuối cùng Đằng Sơn cũng đã thăng lên đấu đế.
Cơ thể trở nên mạnh mẽ, Đằng Sơn cảm thấy cực kỳ sảng khoái rút tay ra khỏi cơ
thể con Vân Long, từng tia máu theo đó phun ra.
Ngô ô ô ô…..! Vân Long đau đớn, cái cánh vung mạnh xuống định đập mạnh vào
người Đằng Sơn.
Hắn nhanh chóng chạy đến phía cánh Vân Long, 2 như 2 gọng kiềm ôm lấy 1 bên
cánh.
Hây a…..! Đằng Sơn gầm lên dùng sức 2 cánh tay xé rách 1 bên cánh ra.
Xoẹt…..! Cái cánh như 1 tấm vải bị xé toạc ra máu tươi từ đó phun ra như thác.
Oác…… Oác….! Tiếng kêu của Vân Long bây h lại giống như con gà bị cắt tiết, cơ
thể khổng lồ mất thăng bằng lảo đảo rồi rơi thẳng xuống phía dưới.
Ầm….! Con Vân Long rơi xuống làm khói bụi tràn lên mù mịt, các tòa nhà đổ sập
xuống ầm ầm.
Nhanh! Xem lại các cảnh quay xem những ai đã làm việc này! Chiếu tia hồng
ngoại cho ta xem trong lớp bụi có gì xảy ra! Trịnh Thế Ngũ vội hô lên.
Thưa chỉ huy chỉ thấy 1 bóng người!
Cái gì? 1 người! Trịnh Thế Ngũ hoảng sợ, cả nước Nam Hạ chỉ có hơn 50 vị
pháp sư và 8 đấu đế, trong đó Trịnh Thế Ngũ là mạnh nhất nhưng có cho thêm 1
mạng cũng không giám 1 mình đánh vào tận hang ổ của Vân Long.
Nên nhớ là ngoài Vân Long ra còn có một đống quái vật thủ hạ dưới quyền nó,
trong đó còn có một vài con có thực lực đã đạt đến đấu đế cấp độ.
Vân Long chết nghĩa là cả thành phố Hà Nội sẽ không còn 1 con thú nào có thực
lực tọa trấn đấy nữa đó chính là cơ hội cho Nam Hạ mở rộng căn cứ, tuy nhiên
luật lệ ở trên thế giới đó chính là phải chia 1 phần lợi nhuận cho quốc gia
của người đã làm việc đó.
Trịnh Thế Ngũ đang lo lắng không biết người kia có chịu thỏa thuận trao trả
đất cho Nam Hạ hay không, vì có nhiều trường hợp các quốc gia cạnh tranh nhau
cử cao thủ trong nước đi chiếm đất của nước khác ngay trên lãnh thổ của đất
nước đó, ngay Nam Hạ do thực lực yếu đã bị Hoa Hạ chiếm mất mấy căn cứ mặt đất
mà không thể làm gì được.
Thế giới này thực lực quyết định tất cả!
Báo có 1 nhóm đấu đế từ Hoa Hạ đang bay về phía Hà Nội!
Tất cả xuất phát! Trịnh Thế Ngũ ra lệnh.
Bọn khốn kiếp lại định chiếm chỗ tốt của chúng ta đây mà! Trịnh Thế Ngũ
cùng 7 đấu đế lập tức bay ra khỏi căn cứ tiến về Hà Nội.
Lúc này, trong đám bụi mù mịt hơi thở Vân Long ngày càng gấp gáp, máu tươi từ
chân và cánh chảy ra lênh láng, nó đang cố sức dùng 2 cánh tay bò đi, con
người kia quá khủng khiếp là ác mộng lớn nhất trong cuộc đời nó, thật sai lầm
khi không chạy đi ngay từ đầu.
Ánh mắt con Vân Long mịt mờ, nó đang ngĩ lại những ngày tháng tung hoành trên
mặt đất thống trị ngàn vạn con quái vật thật oai phong biết bao.
Trước mặt Vân Long bỗng tối sầm, ý thức đã mất hẳn, vậy là 1 con quái vật
thống trị khu phía Bắc gần 800 năm đã hoàn toàn biến mất trên đời.
Móc lấy gân của con Vân Long ra khỏi đầu nó, Đằng Sơn nhanh chóng bay về phía
Tâm Nhi, cảm giác bay lượn thật là thích.
Trong đêm tối, ánh trăng bị mây che khuất cộng thêm thân ảnh đã nhỏ bé lại đầy
máu giống như hồn ma lượn lờ quanh hàng đống xác chết, chỉ có tiếng gió thổi
qua vi vu làm khung cảnh trở nên quỷ dị, may mà không có ai ở đây.
“Chuyến đi này quả không uổng công, không những đột phá lên Đấu đế lại còn
kiếm thêm được sợi gân này nữa!” Đằng Sơn vui mừng nghĩ.