Đến Đây Đi!


Người đăng: minhtan638865@

3 năm sau.
12h đêm,Thành phố Hà Nội trung tâm của cả Nam Hạ trước đây.

Khu vực trung tâm thành phố là 2 tòa nhà chọc trời cao hơn 100m, ở giữa là
quảng trường rộng lớn hơn 4000m2.

Nhớ hồi những năm đầu thế kỷ 21 nơi đây tràn ngập người đi đường hóng gió, trẻ
con nô đùa nghịch ngợm, bây h tất cả chỉ còn trong những thước phim.

Bây h đây chỉ còn lại một đống hoang phế, cây cỏ dại mọc đầy quảng trường,
xương cốt, rác rưởi gạch ngói vứt bừa bãi còn gì là vẻ đẹp khi xưa nữa.

Gào gào…….! éc éc…….! Tiếng gào thét của vô số quái vật vang lên trên quảng
trường bây h bọn chúng chính là chủ nhân nơi đây, màn đêm yên tĩnh đẹp đẽ luôn
bị phá vỡ bởi bọn quái vật vô ý thức này.

Tuy nhiên hôm nay chúng không có đi kiếm ăn mà tất cả đều xông vào 1 nhân loại
đang đứng ở giữa trung tâm quảng trường.

Máu, nội tạng, thi thể quái vật như núi tràn ngập quảng trường, con người nhỏ
bé kia thì đứng trên đống thi thể không ngừng huơ cây thương trong tay, không
1 con quái thú nào có thể xuyên qua thương ảnh, chỉ cần đi vào trong vòng
thương ảnh là bị phân thây hoặc văng ra xa.

Tuy nhiên không có một con nào chạy trốn, tất cả quái vật giường như bị phát
điên cứ thế đâm đầu vào tấn công mà không màng sống chết của bản thân.

Trên trời có Đại bang biến dị, chim ưng biến dị…. to như mấy cái boing 747 thi
nhau lao xuống, cái mỏ cùng móng vuốt của chúng cực kỳ cứng rắn, va chạm với
vòng thương ảnh cũng chỉ bị bật lại phía sau, từ đầu đến h mới chỉ có 3 4 con
sơ ý bị chết vẫn còn tới hơn 20 con đang bay lượn trên bầu trời.

Quác…. quác! Một con đại bàng biến dị lại xà xuống một lần nữa, nó xác định
được người phía dưới không làm gì được nó nên nhiệm vụ chỉ cần quấy rối để
đồng bọn thừa cơ tấn công là được.

Vụt…! Người kia đang đứng bên dưới bỗng nhiên nhảy lên lưng con đại bàng biến
dị làm nó vồ trượt vào khoảng không.

Bốp! Cây thương đập vào mông con đại bàng.

Quác………! Con đại bàng đau đớn bay vụt lên trời, cái cánh bắt đầu nghiêng ngả
muốn hất con người ti tiện trên lưng nó xuống, không những thế mấy con khác
liền xà vào muốn mổ tan xác con người dám đến địa phận không trung của bọn
chúng.

Xụt! Cây thương chọc xuyên qua đầu con đại bàng làm nó chết không kịp ngáp.

Gruuuuu…….! Thấy đồng bọn chết thảm bọn chim cò này lại lao đến càng nhanh
hơn, con đại bàng vừa chết còn chưa kịp rơi xuống đã có 4 5 con bay sát đến
giương móng vuốt ra định quắp lấy người kia.


  • Hắc…. hắc…. đến hay lắm! Người kia cười cười không hề hoảng sợ chút nào.

Phốc! Bàn chân đạp mạnh xuống con đại bàng đã chết cả người phóng như đạn pháo
về phía 5 con đang tấn công đến.


  • Hắc Sơn Pháo..!!!!! Cây thương đen ngòm xoáy tít ngủ chọc tới móng vuốt con
    chim ưng biến dị.

Xục xục….! Tiếng khoan vang lên, con chim ưng còn chưa kịp cảm giác được gì
thì cây thương đã xuyên từ chân lên đến đầu nó, không những thế cây thương còn
chưa hết đà cứ thế đi qua 3 con nữa, máu huyết lông chim bay đầy trời tạo
thành khung cảnh tuyệt đẹp.

Cứ thế một đường, bàn chân đạp tựa vào 1 cái xác rồi lại dùng Hắc Sơn Pháo
khoan thủng hết mấy cái móng vuốt cùng mỏ chim của bọn quái vật, chỉ một chốc
toàn bộ hơn 20 cái boing 747 đã hoàn toàn rụng hết người kia cũng rơi tự do
xuống.

Gaooooooooooo……Ngaoooooooooo…ô……! Một đống quái vật đông như kiến phía dưới
hướng lên trời gào thét chờ người kia rơi xuống để làm thịt.


  • Gió mát quá! Người kia nhàn nhạt nói một câu, khí trên người bắt đầu cuồn
    cuộn đổ vào thương, cây thương đang màu đen bỗng sáng chói lên trông thật bắt
    mắt giữa bầu trời đêm.

Thâu thiên thức – Dồn tất cả khí trong cơ thể vào thanh trường thương đánh một
đòn kinh thiên động địa, chiêu thức này là chiêu thức táng thân 1 lần là mất
hết khí nếu có ai ở đây nhìn thấy chắc chắn sẽ chửi lớn, đấu giả mà không còn
khí thì có khác gì người bình thường đâu chứ.

Hô ô ô ô……….! Một tiếng hét vang trời, cả người cùng cây thương như một mặt
trời nhỏ rơi xuống đống quái vật.

Bùng…..!!!!! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tiếp theo đó là máu
thịt xương hòa trộn lẫn nhau như một sóng lớn tràn ra 4 phía đẩy dạt bọn quái
vật ở vòng ngoài ra.

Một chiêu thức trấn áp tất cả.

Phía trong trung tâm quảng trường chỉ còn một người một thương lặng lẽ đứng
đó.

Người như thương, thương như người, cả người cùng thương hòa nhập vào nhau
đứng thẳng tắp, giống như trong thiên địa chỉ còn mình hắn cùng cây thương.

Đám quái vật còn sống nhìn thấy con người phía trước đã mất hết khí, chắc chắn
cũng chỉ giống như người bình thường có thể dễ dàng dẫm chết, tuy nhiên bọn
chúng thủy chung vẫn đứng bên ngoài gào thét không con nào dám xông lên vì
chúng cảm thấy sự nguy hiểm còn lớn hơn vừa nãy.


  • Cảm giác thật tuyệt! Người kia cảm thán một câu.

Lúc này cảm giác nguy hiểm đã biến mất, đám quái thú lại bắt đầu xông lên định
nghiền nát người không có đấu khí kia.

Nhưng đấy là đối với người bình thường, người này lại là ác mộng của chúng,
thanh trường thương màu đen như lưỡi hái tử thần mỗi lần đâm chọc là lại dễ
dàng xuyên thủng cơ thể rắn chắc của bọn chúng, mỗi lần đâm là 1 lần có một
cái xác không cần đến nhát thứ 2.

Sau 3 canh giờ toàn bộ quảng trường trở nên im lặng, không còn 1 tiếng kêu nào
vang lên nữa, quảng trường h tràn ngập đống xác chết cao ngang tòa nhà 4 tầng,
cả không khí tràn ngập mùi máu tanh quỷ dị.

Phù…. Phù! Thân ảnh nhỏ bé trên núi xác ngồi xuống thở dốc, khuôn mặt trẻ thơ
nhưng tràn ngập sát khí, cây thương vốn màu đen h dính đầy máu tươi trông như
làm bằng máu vậy.

Người cầm thương đó không ai khác chính là Đằng Sơn năm nay đã 10 tuổi.

3 năm nay hầu như đêm nào Đằng Sơn cũng đi ra ngoài đánh nhau với bọn quái
vật, không ngừng chém giết, không ngừng rèn luyện miệt mài bây h Đằng Sơn đã
đạt cửu cấp đấu thánh đỉnh phong, thực lực như vậy nhìn khắp cả đất Nam Hạ
cũng chỉ thua 8 đấu đế mà thôi.

Đằng Sơn đã đi khắp các thành phố trên lãnh thổ Nam Hạ để xua đuổi bọn quái
vật, mỗi lần như vậy là có thêm 1 ngọn núi xác chết, tâm tình Đằng Sơn cũng
dần dần thay đổi càng khi đối diện với nguy hiểm lại càng trở nên bình tĩnh,
trầm ổn coi sự nguy hiểm như không có, tuy nhiên lúc trở về thì vẫn tươi cười
như bình thường nên không ai có thể nhận ra sự thay đổi đó được.

Vù…. Vù! 1 đạo thân ảnh nhỏ bé như yêu linh xuất hiện bên cạnh Đằng Sơn.


  • Anh có mệt không a? Tội nghiệp quá, để em ăn hết có phải nhanh không! Để ai
    nge được câu này chắc ngất tại chỗ mất.

Tiếng nói không phải của ai khác đó là Tâm Nhi 6 tuổi bây h cô bé đã lớn hơn
nhiều, ngày càng xinh đẹp đáng yêu ẩn hiện trong đó một mỹ nhân tương lai,
nhưng đối với quái thú thì cô bé đúng là ác mộng.

Đằng Sơn cũng biết Tâm Nhi có khả năng dọn dẹp hết tất cả quái vật trên trái
đất này, nhưng làm như vậy sẽ làm con người thụt lùi, chỉ khi còn quái vật
mạnh mẽ luôn khiêu chiến cực hạn thì con người mới không ngừng tiến hóa được,
đây chính là đối thủ trời cho để giúp loài người phát triển.

Mỗi ngày Đằng Sơn tu luyện Tâm nhi luôn lén đi theo, cho dù Đằng Sơn nói như
nào cũng không chịu ở nhà ngủ.

Lúc đầu bọn quái thú chưa nhìn thấy Tâm Nhi đã ầm ầm bỏ chạy, làm cho Đằng Sơn
1 tuần đầu tiên chạy khắp miền Bắc cũng không có đến 1 bóng dáng quái vật nào,
cuối cùng mãi đến ngày thứ 8 khi Đằng Sơn bảo Tâm Nhi tách ra tìm hắn mới phát
hiện nguyên nhân.

Từ đó mỗi lần đi Đằng Sơn lại dùng Tâm Nhi để lùa quái vật còn mình ở trong mà
đánh vô cùng tiện lợi.

Rầm rầm….! Tiếng bước chân nặng nề vang lên, mặt đất rung lên theo từng nhịp
bước chân, đến cả đống xác quái vật cũng nảy lên.

1 con quái vật to như 1 ngọn núi dần bước đến, con quái vật cao còn hơn cả tòa
nhà 10 tầng (32m), toàn thân có lớp vẩy bao bọc, trông như 1 con khủng long
Bạo chúa nhưng lại có thêm 2 cánh dơi khổng lồ không ngừng phe phẩy tạo ra
những cơn gió mạnh đến cắt da cắt thịt.

Quái thú mạnh nhất thành phố - Vân Long đã đạt đến đẳng cấp đấu đế.

GRAOOOOOOOO…..! Vân Long nhìn đống xác quái vật chất đống như núi cực kì tức
giận gầm lên không ngừng, đó chính là tất cả thuộc hạ của nó, bây h không còn
1 con sống sót không điên lên mới là lạ, nhưng nó từ đầu đến h thủy chung vẫn
không dám xông lên.


  • Tâm Nhi! Em để nó lên đi! Đằng Sơn nói, tay hắn lại cầm chắc Hắc Sát
    Thương, ngỉ ngơi một lúc đấu khí đã khôi phục hoàn toàn lại còn mạnh hơn một
    chút, Đằng Sơn có đủ tự tin để đánh với Vân Long.


  • Được thôi, nhưng nếu anh có gì nguy hiểm là ta sẽ đến đó! Tâm nhi vui vẻ
    nói rồi bay đi về phía xa, cô bé và Đằng Sơn vốn có một sợi dây liên kết vô
    hình, chỉ cần hơi cảm nhận là có thể biết được tình trạng của nhau.


Luồng uy áp vô hình biến mất, con Vân Long mắt đỏ ngầu vỗ cánh bay lên, kiến
trúc xung quanh bị cuồng phong thổi, gạch đá bay toán loạn khắp nơi.

Nó rất thông mình, ánh mắt của nó đánh giá Đằng Sơn đã đưa ra kết luận, đối
thủ vẫn chưa thể bay được, vì vậy tấn công từ trên cao sẽ là một lợi thế rất
lớn.

Từng cơn gió mang theo những dòng lốc xoáy khủng khiếp và khí thế cường đại
của con Vân Long lao tới Đằng Sơn.

Đấu khí màu vàng ào ạt tuôn ra bao quanh thân thể, phạm vi nửa mét xung quanh
thân thể Đằng Sơn không có 1 cái gì có thể xuyên qua, cái đấu khí này chỉ xuất
hiện khi Đằng Sơn dốc toàn lực lượng của cả thân thể lẫn tinh thần.

Giơ trường thương lên cao chỉ thẳng vào con Vân Long đang bay trên bầu trời,
Đằng Sơn lạnh lùng nói:


  • Đến đây đi!

Nhìn con người nhỏ bé tỏa ra khí thế còn mạnh hơn cả mình, con Vân Long cực kỳ
tức giận, con người ti tiện dám tàn sát trên địa bàn của nó lại còn khiêu
khích uy nghiêm của nó nữa thật không muốn sống mà.

Gào ooooooo..! Vân Long lao thẳng xuống, 2 chân sau khổng lồ xòe ra chụp lấy
thân ảnh nhỏ bé, móng vuốt sắc nhọn định xé xác thân thể Đằng Sơn, chiêu này
của nó mạnh và nhanh hơn mấy con chim biến dị nhiều


Vị Thần Đất Việt - Chương #14