13:ta Phải Không Ngừng Mạnh Mẽ.


Người đăng: minhtan638865@

1 lúc sau.
Cạch ….cạch! Cánh cửa mở ra, 1 lão giả tóc trắng đi ra phía sau là Đằng Vân
cung kính đi theo.

Đằng Sơn cúi người xuống chào, hắn cảm thấy áp lực vừa nãy chính là từ người
này phát ra, tuy bây h đã thu liễm vào nhưng vẫn ngột ngạt như thường.


  • Không biết tiền bối là..?


  • Ta là sư phụ của Đằng Vân! Lão giả tóc trắng cười nói, ánh mắt thích thú
    đánh giá Đằng Sơn.


“Oh! Đằng Vân được người nhận làm đệ tử thật là diễm phúc của nó a!” Đằng Sơn
vừa nhìn đã biết lão giả này thực lực cùng địa vị rất mạnh, xem ra Đằng Vân có
thừa cơ hội phát triển rồi.


  • Haha….! Em trai ngươi là thiên tài nhưng không ngờ ngươi còn giỏi hơn cả
    nó, mới 7 tuổi đã đạt đến đấu thánh không hổ danh người nhà Đằng Thịnh, nếu
    ngươi không phải chuyên tâm tu luyện đấu khí thì ta đã thu nhận ngươi rồi!

Đằng Sơn giật mình không ngờ lão giả vừa nhìn đã biết hết thực lực của hắn,
đứng trước lão giả này Đằng Sơn có cảm giác như bị lột trần vậy, tất cả bí mật
đều bị đối phương nhìn thấu, hắn tin rằng chỉ cần 1 ý niệm của lão chắc chắn
Đằng Sơn sẽ chết mà không thể phản kháng.

Ngĩ đến đây mồ hôi lạnh chảy ra đầy lưng Đằng Sơn.


  • Không cần lo lắng! Đằng Vân đã là đệ tử của ta nó sẽ ít khi được về nhà,yên
    tâm ta sẽ chiếu cố cho Đằng Vân và gia đình các ngươi ko để các ngươi chịu
    thiệt thòi đâu! Bây h 2 ngươi có thể ra về được rồi, ta sẽ cho người sắp xếp!
    Ông già giường như cũng biết được sự lo lắng trong lòng Đằng Sơn.


  • Đa tạ đại sư! Đằng Sơn cúi đầu xuống, hắn không còn gì để nói chỉ có sự
    kính sợ.


  • Đa tạ sư phụ! Đằng Vân nói.


Đợi ông già đi vào trong 2 huynh đệ mới vui mừng đi ra.


  • Không ngờ Đằng Thịnh lại có 2 người cháu tài giỏi như vậy! Nhân sinh thật
    kì diệu! Nhìn theo bóng 2 người lão giả áo trắng cảm thán nói.

Ngay buổi chiều hôm đó, Đằng Vũ đã được ra khỏi viện đi về nhà.

3 mẹ con ngạc nhiên ra đón Đằng Vũ trở về, chỉ có Tâm nhi vẫn bám trên cổ Đằng
Sơn thì vẫn ngủ ngon lành tuyệt nhiên không biết chuyện gì xảy ra.


  • Haha không uổng công ta liều mạng lấy Hồng Chi Thủy trở về, Đằng Vân thật
    không làm cho ta thất vọng a! Đằng Vũ cười lớn 2 tay vung vẩy như muốn nói hắn
    đã hoàn toàn khỏe mạnh.


  • Sao cha có thể trở về được vậy! Cả nhà chạy đến ôm chặt Đằng Vũ, 4 người ở
    bên cạnh nhau trông thật hạnh phúc.


  • Vào nhà rồi nói! Các ngươi ôm chặt ta không thở được nữa rồi! Đằng Vũ cười
    khổ nhưng trong lòng rất vui mừng, không ở đâu ấm áp bằng được gia đình.


  • Ta quên mất, đi vào nhà thôi! Ô Đình Phương rơm rớm nước mắt chạy vào nhà.


Ngồi trước mặt 3 người Đằng Vũ vui vẻ nói:


  • Đằng Vân! Ta được như này hoàn toàn nhờ con, con không biết đã được ai nhận
    làm đồ đệ đâu!


  • Lão già áo trắng a, người đó là ai vậy? Đằng Vân cùng Đằng Sơn tò mò hỏi,
    tuy biết ông già thực lực rất cao nhưng vẫn chưa hề biết danh tính là gì.


Đằng Vũ ngưng cười nghiêm mặt nói:


  • Các con biết vết thương của ta căn bản rất khó hồi phục, chỉ có một cách đó
    là 3 quang hệ pháp sư hao phí hết năng lượng mới có thể chữa được, nếu không
    chỉ có thay cánh tay robot vào!


  • Nhưng chỉ cần sư phụ Đằng Vân ra mặt thì đã có tới 20 pháp sư tình nguyện
    chữa cho ta!


  • Người đó là 1 người rất mạnh cực kỳ mạnh con chỉ cần biết như vậy là được!
    Con trở thành đệ tử của người đó thì gia tộc chúng ta chắc chắn sẽ được khôi
    phục như ban đầu!


Hả! 3 mẹ con khiếp sợ không biết người đó là ai mà lại có sức mạnh và quyền
lực cao đến vậy có thể điều động 3 vị pháp sư cùng chữa trị cho Đằng Vũ.

Nên nhớ 1 vị pháp sư địa vị cao hơn nhiều so với đấu giả bình thường.

Cả nước Nam Hạ mới có khoảng 50 vị pháp sư.

Trong đó có mấy người là Quang hệ chứ?

Lại còn 20 người sẵn sàng mất hết pháp lực để chữa trị cho Đằng Vũ nữa!

Danh vọng cùng thực lực của ông già áo trắng thật dọa khiếp người!

Kính coong!!!!! Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người.


  • Ai vậy? Đằng Vũ đứng lên hỏi, 3 mẹ con còn đang bay bổng ở đâu đâu không có
    tâm tưởng để ý đến mấy việc bên ngoài.


  • Xin lỗi! ta là Lam Hủ quản gia của Lam gia thay mặt gia chủ đến đây chúc
    mừng tiểu công tử đã thi đỗ, gia chủ hôm nay không có ở trong căn cứ nên không
    thể đến được xin Đằng tộc trưởng thứ lỗi! Hình ảnh một ông béo trông rất hèn
    mọn hiện lên, trông khuôn mặt đã biết ông này là chuyên gia nịnh hót rồi.


  • Ồ không ngờ biết tin nhanh thật! Đằng Vũ cảm thán nói


Tiếng nói Lam Hủ vừa dứt thì lại có người nói:


  • Hà gia xin đến chúc mừng Đằng gia!


  • Ô gia đến chúc mừng Đằng gia!


…….

Được 1 lúc mà hầu như tất cả các gia tộc lớn nhỏ trên căn cứ Nam Hạ đều đến
chúc mừng Đằng Vân, bây giờ trước cổng Đằng Gia 1 đoàn xe dài chờ đến lượt bái
phỏng, còn đông hơn cả lúc Đằng Thịnh còn sống.

Đằng gia suy yếu đến cả người hầu cũng không có,4 người chạy đi tiếp khách
cũng mệt nhoài, đa số khách nhân đều muốn đến kết giao cùng Đằng Vân nhưng 1
đứa trẻ 6 tuổi thì sao ứng phó được, thật tội nghiệp Đằng Vân cứ phải vâng
vâng dạ dạ từ trưa đến tối.

Không những vậy, những thành viên Đằng gia từ trước lạnh nhạt với gia tộc bây
giờ đều lục đục quay về.

Những người đó không hề biết xấu hổ là gì, người thì nói ở bên ngoài không
bằng được Đằng gia, người thì nói muốn về bái tế liệt tổ liệt tông, người thì
muốn quay trở về chốn xưa........

Vậy là Đằng gia từ một nơi rộng lớn chỉ có 4 người sống bây h đã chật ních
người.

Đúng là kẻ mạnh là nhất, chỉ cần làm đệ tử thôi mà đã được vô số chỗ tốt! Đằng
Sơn cảm thán, xem ra đệ đệ thành tựu sau này sẽ rất cao đây, chính hắn cũng
phải không ngừng cố gắng nếu không người khác cười chết.

Ngày hôm sau, số người đến bái phỏng còn nhiều hơn, số lượng quà biếu nhiều
kinh người ngay đến cả Đằng Vũ cũng sợ hãi, nhưng tất cả đều không gặp được
Đằng Vân vì đêm hôm đó hắn đã đi theo sư phụ rồi.

Ngồi dưới tầng hầm, Đằng Sơn vẫn tiếp tục tu luyện, cái từ đường này chỉ có
tộc trưởng hoặc người có đặc quyền mới được phép vào nên yên tâm không có ai
phát hiện ra cái tầng hầm này.

Bây h Đằng Sơn có thể an tâm về gia đình,nhưng mục tiêu quay trở lại mặt đất
vẫn còn đó, cả nhân loại từng người 1 vẫn không ngừng cố gắng để có thể đưa
loài người đến cuộc sống dưới ánh mặt trời!

“Ta phải không ngừng mạnh mẽ!” Đằng Sơn tự nhủ.


Vị Thần Đất Việt - Chương #13