Đại Ca Đệ Vào Đây!


Người đăng: minhtan638865@


  • Chuyện gì thế này? Sao không cho chúng ta ra! 3 nhóm kia tức giận kêu lên,
    bọn chúng vốn đang có lợi thế tuyệt đối, mất đi cơ hội chiến thắng ai mà không
    tiếc.

Trịnh Thành thì thở phào nhẹ nhõm, riêng Đằng Sơn vẫn không nói gì chỉ cầm Hắc
Sát Thương đứng chắn trước mặt Đằng Vân.

Vù..! 1 đống linh kiện vũ khí hiện lên bên cạnh 5 nhóm.


  • Súng gây mê! Bên cạnh đống vũ khí có sẵn sơ đồ lắp ráp cùng tên luôn, mấy
    vị pháp sư này đúng là không ngừng khảo nghiệm trong mọi tình huống.

Lúc đầu thì chỉ mạnh ai nấy lắp.

Rồi đến lúc đối diện với quái vật tấn công vừa phải lắp ráp.

Cuối cùng là cùng người cạnh tranh lắp ráp.

Đằng Vân cùng mấy người Lam Nhã, Trịnh Thành nhanh chóng bắt đầu lắp ráp linh
kiện, Đằng Sơn và đống hộ vệ thì đứng canh chừng lẫn nhau.


  • Cạch Cạch…! Xong rồi anh! Súng này có vân tay nhận chủ, chỉ có người lắp
    mới bắn được thôi, cái này cũng hiện đại ghê! Đằng Vân không ngờ là người đầu
    tiên lắp ráp xong.


  • Bắn ai trước bây h? Đằng Vân quay sang hỏi Đằng Sơn.


  • Bắn đội Lam Nhã cho ta! Đằng Sơn nói.


  • Chíu…Chíu….Keng keng! Cẩn thận bảo vệ thiếu gia!Đám hộ vệ bên Lam Nhã đứng
    bao vây lại, tuy nhiên từng người từng người vẫn ngã xuống, tốc độ đạn cực
    nhanh Đằng Vân bắn lại rất chuẩn, đấu giả không có cơ hội nhìn thấy được đường
    đạn, chỉ có tên hộ vệ cấp đấu thánh mới miễn cưỡng đỡ được đạn.


Bịch…. bịch! Từng người nhiễm thuốc mê dần gục xuống, Lam Nhã bên cạnh lo lắng
đến nỗi chân tay luống cuống vội hét lên:


  • Đằng Vân! Ta có thù oán gì với ngươi đâu? Nếu ngươi tha ta ta sẽ nợ ngươi
    một ân tình!


  • Đừng nge lời hắn, vừa nãy bọn chúng đuổi theo định xử lý ngươi đó! Trịnh
    Thành đang lắp ráp ngửng đầu lên nói, nhìn đám hộ vệ của Lam Nhã ngã xuống hắn
    trong lòng đang cười không ngậm miệng lại được, nếu Đằng Vân không bắn Lam Nhã
    8 9 phần sẽ quay sang bên hắn, tốt nhất là cứ bơm đểu.


  • Gừ…! Trịnh Thành ngươi cứ đợi đấy! Lam Nhã tức giận nói, tay vẫn không
    ngừng lắp ráp, lúc này bên cạnh hắn chỉ còn có 3 người tỉnh táo mấy người kia
    nằm gục dưới đất ngủ ly bỳ.


  • Xong! Lam Nhã mặc dù luống cuống nhưng vẫn hoàn thành nhanh hơn 3 người
    kia, ngay lập tức quay súng bắn về phía Trịnh Thành, hắn quyết tâm cho dù mất
    hết hộ vệ cũng kéo theo Trịnh Thành.


  • Bắn cùng hắn đi! Đằng Sơn nói với Đằng Vân, ngay lập tức hắn quay sang phía
    Trịnh Thành bắn.


  • Ặc 2 người các ngươi nhớ đấy! Trịnh Thành gào lên, 2 khẩu súng liên tiếp
    bắn về phía Trịnh Thành làm cho số người bảo hộ gục xuống nhanh hơn lúc trước
    Lam Nhã bị bắn nhiều, chỉ 1 phút sau 6 người đã nằm gục xuống sàn.


Bụp..! Trịnh Thành cuối cùng cũng lắp xong quay ngay về phía Lam Nhã bắn liên
thanh như muốn xả giận, 2 đấu giả hộ vệ bên cạnh Lam Nhã quá bất ngờ không kịp
chống đỡ ngã xuống hết luôn, chỉ có vị đấu thánh phản ứng lấy thân che đường
đạn miễn cưỡng chưa gục.


  • Đáng chết U Vân, Vũ Tán các ngươi làm cái gì mà còn chưa xong vậy! Lam Nhã
    gấp gáp gào lên.

Xụt….! 1 viên đạn trúng ngay giữa trán Lam Nhã.

Bịch….! Hắn đứng yên một chút rồi mới gục xuống, cặp mắt mở thao láo vẫn chưa
hết ngạc nhiên, không ngờ viên đạn bắn hắn lại xuất phát từ bên đồng bọn.

Cái này làm Trịnh Thành và Đằng Vân đang bắn cũng phải ngưng lại.


  • Lắm lời! Ta là ai mà ngươi dám gào thét hoài vậy!Vũ Tán béo núc cười, đám
    mỡ dưới da rung rinh đúng theo nhịp trông không khác gì ông Phật cười.


  • U Vân ta xử lý Trịnh Thành ngươi xử lý Đằng Vân!


  • Được! Vừa nói U Vân vừa quay súng sang phía Đằng Vân bắn nhiệt tình, hóa ra
    2 người này đã sớm lắp ráp xong chỉ là bọn hắn để hộ vệ che chắn không cho ai
    biết, chỉ đợi cơ hội cắn lén đúng là 2 người gian xảo.


Đằng Vân em tiếp tục bắn Trịnh Thành đi để ta chặn cho!Đằng Sơn vừa đỡ đạn vừa
bình tĩnh nói.

Cộp…. Cộp…. Cộp….! Thương ảnh kín mít bảo phủ thân hình Đằng Sơn cùng Đằng
Vân, tất cả đạn U Vân bắn tới đều bị đánh rơi xuống.

Thấy đạn của mình bắn tới không gây được cho Đằng Sơn khó khăn gì, U Vân nhanh
chóng quay sang Trịnh Thành, bắn xong được Trịnh Thành bên hắn sẽ có 2 người
chắc chắn loại bỏ Đằng Sơn hơn.

3 người không ngừng bắn về phía Trịnh Thành làm hắn chửi lên không ngớt, cầm
súng bắn bừa bãi, sau 1 lúc thì cũng trúng đạn gục xuống ngủ.

Bây h trên sàn chỉ còn 3 nhóm Vu Tán, U Vân và Đằng Vân đứng gườm nhau.Trong
đó bên Vu Tán còn 3 hộ vệ bên U Vân còn tới 5 người.


  • U Vân ta và ngươi xử lý nốt hắn rồi chúng ta nói chuyện với nhau sau!


  • Được theo ý ngươi đi!


2 khẩu súng bắt đầu nã đạn về phía Đằng Sơn.


  • Em tập trung bắn U Vân cho ta! Đằng Sơn bình tĩnh nói.

Đằng Vân không do dự bắn liên tiếp về phía U Vân.

U Vân có đến 5 hộ vệ vốn là người có hy vọng chiến thắng nhiều nhất nên mới
cùng Vu Tán công kick Đằng Vân, tưởng Đằng Vân thấy bên Vu Tán ít người sẽ bắn
bên đó trước không ngờ Đằng Vân cứ chăm chăm bắn vào mình nên vừa bực mình vừa
lo lắng, đầu óc hắn không ngừng xoay chuyển để ngĩ cách chứ cứ như này cho dù
hạ được Đằng Sơn thì bên hắn cùng lắm là ngang nhau với Vu Tán.

Rầm…Rầm..Rầm! 3 người bên U Vân trúng đạn ngã xuống, lúc này U Vân ngay lập
tức quay sang phia Vu Tán bắn.

Vì quá bất ngờ cả 3 người bên Vu Tán đổ gục xuống, Vu Tán đang nhắm bắn Đằng
Sơn cũng giật mình chỉ kịp quay sang U Vân bắn 1 phát rồi bị trúng đạn ngã
xuống.


  • Haha đáng kiếp ít ra ta cũng xếp thứ 2! U Vân chứng kiến Đằng Sơn từ đầu
    tới cuối đỡ được toàn bộ đạn gây mê thì đã biết nếu chỉ có 1 người thì sẽ
    không làm được gì, nên chịu thua sớm cho đỡ mất công.


  • Đằng Vân ngươi cũng chỉ là may mắn có người anh như vậy thôi! Nếu ngay từ
    đầu bọn ta không khinh thường các ngươi thì đâu đến nỗi này! U Vân giơ súng
    lên tự bắn vào chân.


Bịch….! Người cuối cùng cũng đã đi ngủ.

Vù….! Ngay lập tức kết giới cùng tất cả mọi thứ trên đấu trường biến mất, tất
cả trở lại hành lang thông đạo như cũ, lúc này tất cả người bị ngất đều đã
tỉnh lại đứng cùng một chỗ, ai cũng gườm gừ nhau giống như kẻ thù.


  • Đằng Vân ở lại còn mấy người khác tiếp tục tiến về phía trước! Giọng nói
    lại vang lên.

Mấy người thua trận lúc rời đi không quên nhìn Đằng Vân một cái với đủ mọi
loại ánh mắt ghen tị có, tức giận có và cả hâm mộ cũng có nữa.

Bọn Trịnh Thành, U Vân vừa đi mất thì bức tường trước mặt Đằng Sơn bỗng biến
mất lộ ra 1 thông đạo ngắn, Đằng Sơn và Đằng Vân cùng nhau bước vào.

1 lúc sau.

Cuối cùng cũng tới rồi! Đằng Vân hưng phấn đến run cả người, hắn biết mình
chính là người giỏi nhất, không biết phần thưởng đặc biệt là cái gì đây, chắc
chắn là không tầm thường đâu trường này là trường giàu nhất Nam Hạ mà.


  • Đây ư!! Đằng Sơn ngước mắt nhìn, trước mặt là 1 cánh cổng cao tới 4m không
    biết làm bằng vật liệu j, trên đó còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt giống như hành
    lang, nhất là phía bên trong không biết có những ai mà khí thế tỏa ra áp bức
    kinh người, cảm giác của Đằng Sơn lúc này rất ngột ngạt như bị vật j đó đè
    nặng lên vậy.

Đằng Sơn quay sang liếc nhìn Đằng Vân thấy em vẫn bình thường, xem ra khí thế
đó chỉ có hắn cảm nhận được thôi.


  • Đằng Vân em vào đi ta đứng đây chờ thôi! Đằng Sơn để em đi vào 1 mình, hắn
    biết người phía trong chỉ muốn gặp Đằng Vân chứ không làm hại nó, ngoài ra nếu
    Đằng Sơn đi vào cái uy áp đó có thể làm hắn gục tại chỗ mất, xem ra Đằng Vân
    sẽ được nhiều chỗ tốt a.


  • Đằng vân! Ngươi vào đi! Tiếng nói từ bên trong vang lên, đồng thời cánh cửa
    dần mở ra, 2 người không thể nhìn thấy bên trong có cái gì vì trước mặt chỉ là
    một khoảng hư không, mấy pháp sư này giấu mặt kĩ ghê.


  • Anh! em vào đây!


  • Cố gắng lên!


Ân!

Đứng ở bên ngoài đợi một mình, Đăng Sơn đi đi lại lại sũy ngĩ ai mà có thực
lực cường hãn đến như vậy, ngay vị pháp sư chủ trì cuộc thi cũng không làm cho
Đằng Sơn cảm giác bị áp bức đến như vậy.


Vị Thần Đất Việt - Chương #12