Ta Sẽ Kiện


Người đăng: minhtan638865@

Trên con đường giải nhựa hoàn toàn lạc lõng với thảo nguyên xung quanh, Đằng
Sơn và Đằng Vân vẫn chưa gặp phải bất cứ trở ngại nào, thế nhưng tinh thần của
2 người luôn để ý tới mọi động tĩnh xung quanh, thử thách không bao h có thể
dễ dàng vượt qua được.

Vụt….! 1 hàng khoảng 10 con Phong Lang từ hư không bỗng nhiên xuất hiện trước
mặt 2 người.

Rầm rầm! Bên cạnh Đằng Vân lại hiện lên 1 đống đồ linh tinh cùng chỉ dẫn lắp
ráp vũ khí.


  • Đằng Vân! ta cản chúng lại, ngươi hãy tập trung lắp ráp vũ khí đi! Nói xong
    Đằng Sơn rút từ túi đằng sau ra 3 đoạn thương, nhanh chóng lắp thành 1 thanh
    trường thương hoàn chỉnh chắn trước người Đằng Vân.

Bầy Phong Lang cũng phối hợp lao lên bao vây Đằng Sơn.Chúng không hề tấn công
bừa bãi mà lại hình thành đội hình bao vây tấn công từ mọi hướng không để Đằng
Sơn đối mặt với từng con.

Phong Lang không có sức tấn công mạnh mẽ nhưng tốc độ rất cao nên nó cũng
thuộc hàng ma thú cấp B tương đương đấu giả cấp 9.

Huuuuu!!! Tiếng hú vang lên 10 con đồng thời xông vào Đằng Sơn hàm răng nhọn
hoắt nhô ra thật sự rất dọa người.

Có thể là do lập trình bầy phong lang không hề tấn công Đằng Vân hay là thí
sinh dự thi, chắc chắn khi người bảo vệ gục ngã hết mới tấn công đến thí sinh.

Bốp bốp….! Từng con Phong Lang bị bắn ra xung quanh.

Căn bản không cần dùng đến đấu khí, Đằng Sơn cầm giữa trường thương múa quay
tít không để 1 giọt nước lọt qua chứ đừng nói là mấy con Phong Lang.

Thân thể Đằng Sơn từ năm 3 tuổi sau khi đưa Tâm Nhi lên đã bị biến đổi.Sau hôm
ngâm mình dưới nước toàn bộ chất lỏng trong hồ đã thấm vào người Đằng Sơn đã
quán thông toàn bộ kinh mạch không những thế còn cực kỳ dẻo dai và chắc chắn.

Đằng Sơn lúc đó cũng không hề để ý đến điều này, nhưng do bị ăn đòn nhiều lần
mà thương thế khỏi rất nhanh, đồng thời vận chuyển đấu khí cực kì dễ dàng
khiến Đằng Sơn cảm ơn Tâm Nhi mãi không thôi.

Nhờ việc thể điều khiển từng mạch máu trong cơ thể nên Đằng Sơn không bao h sợ
bị ngoại thương hay nội thương đồng thời có thể làm giả vết thương 1 cách
nhanh chóng, tránh cho mọi người biết thể trạng đặc thù của mình.

Hú uuuuuu….!!!! Phong Lang ở đây dường như cũng không phải sinh vật thật sự
nên không hề biết đến đau đớn chỉ liều mạng tấn công không ngừng.

Cứ khoảng 4 con một lần lượt nhịp nhàng nhảy lên tấn công liên tục, 2 con ở
ngoài rình rình chỉ cần thể lực yếu hoặc sơ ý một chút là bị dính đòn ngay.

Bụp….. Bụp! 2 phát đạn trúng vào đầu con Phong Lang lập tức thân ảnh nó đứng
yên trên chân không trông tư thế rất quỷ dị, một lúc sau nó mới dần biến mất.


  • Anh, để em xử lý cho! Đằng Vân xách khẩu xúng to đùng lớn tiếng nói.

Uhm! Đằng Sơn lập tức đột phá vòng vây lui về phía sau.

Bùm…bummm!!! Liên hoàn đạn nhả ra không có phát nào lệch đầu cả, chỉ sau 1 lúc
đám Phong Lang đã được Đằng Vân giải quyết xong.

Đằng Sơn cùng Đằng Vân cũng lập tức rời đi, đám Phong Lang này đã làm mất hơn
3 phút đồng hồ.

1 lúc sau nơi 2 người chiến đấu Trịnh Thành cũng xuất hiện, lần này cũng chỉ
có 10 Phong Lang nên nhóm cũng giải quyết nhanh chóng rồi tiếp tục di chuyển
đuổi theo Đằng Sơn.

Xa Xa vài người cầm ống nhòm quan sát nhóm Trịnh Thành di chuyển, ở đó có gần
30 người đang đứng đó là nhóm của Lam Nhã, Vũ Tán và U Vân.


  • Thiếu gia chúng đi hết rồi! Một tên hộ vệ cúi đầu xuống nói.


  • Được! Mấy người các ngươi chạy ra đó xem sao đi! Vũ Tán phất tay.


25 hộ vệ nhanh chóng di chuyển lên phía trước.

Phụt….! 10 con Phong Lang lại hiện ra tấn công đám người.


  • Lam Nhã! Ngươi suy đoán thật chính xác, thử thách này giống hệt nhau, chỉ
    cần đi đến cùng một chỗ thì bao nhiêu người cũng vẫn từng đó quái vật hiện ra
    thôi a!Vũ Tán thân hình đầy mỡ vui mừng nói.


  • Hừ! Không có ta chạy đi kêu ngươi lại thì ngươi làm sao được nhàn nhã như
    vậy! U Vân lạnh lùng nói.


  • Haha cũng là Lam Nhã nghĩ ra kế hoạch hợp sức này thôi!


  • Xử lý nhanh 1 chút rồi đuổi theo bọn Trịnh Thành và Đằng Vân đi, nếu có cơ
    hội thì cho bọn chúng rời khỏi cuộc chơi cũng được! Lam Nhã híp mắt lại nói,
    trong ánh mắt hiện lên 1 tia hàn mang lạnh lùng.


Thế là cùng 1 con đường cả 5 người chia thành 3 nhóm nối đuôi nhau đi.


  • Haha thí sinh năm nay không ngờ thú vị đến như vậy, xem ra còn có nhiều bất
    ngờ đằng sau a! Lão giả áo trắng cười cười nói.


  • Chẳng lẽ ngài định động thân kiểm tra bọn chúng? Mấy lão pháp sư bên cạnh
    cất tiếng hỏi.


  • Uhm bọn chúng rất có tiền đồ ta ra tay thử chúng 1 chút xem sao!


“Thử? Ôi, mấy đứa nhỏ này không biết mình đang được diễm phúc thế nào đâu, cầu
mong cho chúng có thể vượt qua, nếu vượt qua thì tiền đồ bọn chúng thật vô hạn
lượng a!” Mấy lão pháp sư không hẹn mà cùng có 1 ý nghĩ.

Lúc này trên đường đi Đằng Sơn và Đằng Vân đã qua được 4 cửa, càng lúc quái
thú cấp B xuất hiện càng đông, còn vũ khí thì lại phức tạp lên, tuy nhiên Đằng
Sơn từ đầu đến h vẫn chỉ dùng sức mạnh nhục thể vẫn không để 1 con nào lọt qua
làn thương ảnh.

2 người phối hợp rất ăn ý nên khoảng cách với nhóm phía sau không ngừng được
kéo dài ra.

Trịnh Thành vẫn cố gắng đuổi theo Đằng Sơn nhưng thủy chung vẫn cách 1 cửa ải,
còn nhóm của Lam Nhã càng lúc càng tới gần Trịnh Thành, xem ra sắp có cuộc
chiến đấu đầu tiên diễn ra.


  • Bọn chúng kia rồi! Bao vây chúng lại cho ta! Lam Nhã hô lên, tất cả hộ vệ
    nhanh chóng tiến về phía Trịnh Thành.

Nge thấy tiếng quát đằng sau, đám hộ vệ nhanh chóng quay lại chuẩn bị chiến
đấu, Trịnh Thành nhìn thấy Lam Nhã đi cùng 2 người nữa thì cực kỳ tức giận,
không ngờ mình lại trở thành kẻ bị săn.


  • Chạy! Trịnh thành hét lên.

Đám hộ vệ nhanh chóng quay đầu chạy còn Trịnh Thành được tên đấu thánh ôm đi
theo.


  • Chạy đi đâu, đánh chúng tàn phế cho ta! U Vân cùng Vũ Tán hô lên.

1 nhóm đuổi 1 nhóm chạy cứ thế lao đi mà không hề để ý con đường không còn 1
con ma thú nào xuất hiện cản trở cả.

1 lúc sau, chỗ 2 người Đằng Sơn đang di chuyển, bỗng Đằng Sơn giật mình quay
lại nói: Không hay có người đuổi theo! Đi thôi!

Đằng Sơn vội nắm lấy tay Đằng Vân rồi chạy nhanh về phía trước, thảo nào hắn
thấy là lạ đã quá khoảng cách quy định rồi mà vẫn không có quái vật xuất hiện,
chắc chắn mấy lão pháp sư cố tình làm như vậy để các nhóm đụng độ.

Lam Nhã cũng nhìn thấy Đằng Sơn phía trước vui mừng nói: Nhanh! xử lý cả bọn
kia nữa là chúng ta thắng rồi!

Không ngờ Đằng Sơn càng chạy càng nhanh, làm Trịnh Thành đang mong có người
đánh cùng thất vọng, còn Lam Nhã thì ngạc nhiên không ngờ phế vật Đằng Sơn nổi
tiếng lại chạy nhanh hơn cả hộ vệ bên mình.

Đang quan sát mấy lão già pháp sư cũng ngạc nhiên nhìn: Cậu bé kia không hề
thi triển đấu khí mà sao thân thể vẫn mạnh mẽ đến vậy?


  • Ai! Không ngĩ huyết mạch Đằng đế vẫn còn mạnh mẽ đến vậy!Tình huống thế này
    thì khó có thể kết thúc được, ta sẽ thay đổi 1 chút vậy! Ông già áo trắng phất
    phất tay.

Vù…! Khung cảnh xung quanh 5 nhóm bỗng nhiên thay đổi, con đương dài vô tận đã
biến thành đấu trường cổ đại, diện tích sân đấu cũng chỉ đủ cho 5 nhóm chia
nhau đứng nên khó có thể chạy lung tung được.


  • Hahaha! Chúng ta thắng rồi! Nhóm 3 người cười lớn.


  • Mẹ kiếp sao lại thành thế này? Đả đảo bất công, ta sẽ kiện! Trịnh Thành tức
    giận.


  • Lên, đánh cho tới lúc bố mẹ bọn chúng cũng không nhận ra con mình là ai cho
    ta! Lam Nhã hét lên, 25 tên hộ vệ liền không ngần ngại lao về phía Đằng Sơn và
    Trịnh Thành.


Cốp…cốp!

A…. a….!

Tiếng va đập vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của mấy tên hộ vệ,
tất cả đều nằm lăn ra đất ôm đầu.


  • Kết giới? Tất cả kinh ngạc kêu lên, bây h 5 nhóm đã bị nhốt không thể chạm
    được vào nhau.


Vị Thần Đất Việt - Chương #11