Người đăng: TN_Sky
Sáng sớm ở Ô Thản Thành, thời tiết mặc dù se se lạnh nhưng vẫn không thể nào
cản trở sự nhộn nhịp trên đường phố, hôm nay là ngày lễ năm mới, trên đường
những đứa trẻ chạy lăng tăng nói cười. Toàn thể Tiêu gia cũng nằm trong không
khí vui vẻ đầu năm này, từ sáng đến giờ thì nha đầu Huân Nhi đã kéo Tiêu Viêm
đi khắp Tiêu gia để nhận lì xì năm mới của mọi người. Cảm giác đã đi không sai
biệt lắm toàn bộ Tiêu gia trang viên, Huân Nhi mới nhớ tới, nói :
Tiêu Viêm nghe nàng nói thì nghĩ rằng tên kia chắc đang cố gắng tu luyện,
ngoài miệng thì thờ dài nói với Huân Nhi :
Nói xong hắn cũng cảm giác buồn cho Tiêu Vũ, lúc trước nói chuyện với nhau thì
Tiêu Vũ cũng đã nói cho hắn biết ở thế giới kia cậu cũng là cô nhi, Tiêu Viêm
nghe vậy thì bất ngờ và cảm thấy tội nghiệp Tiêu Vũ. Dù cho là đã xuyên qua
nhưng cũng chỉ có thể làm cô nhi, dù Tiêu Vũ hay nói cười nhưng Tiêu Viêm cảm
giác cậu đang cố gắng không để lộ sự mềm yếu thôi. Nghe Tiêu Viêm nói vậy thì
Huân Nhi cũng không còn hưng phấn nữa, nhẹ giọng nói :
Lúc này ở trong phòng, Tiêu Vũ đang ở khâu cuối cùng, chỉ cần thành công thì
cậu sẽ trở thành Đấu giả, chỉ là không biết có phải tại công pháp hay không mà
cậu đột phá Đấu giả lại cần đấu khí nhiều hơn người khác gấp mấy lần tạo nên
việc áp xúc đấu khí cũng khó khăn hơn. Cả người Tiêu Vũ đã ướt đẫm mồ hôi dù
cho trời đang khá lạnh, cậu đang cố gắng từng li từng tí, ở thời điểm này
không cho phép cậu có bất cứ sai lầm nào.
Bụp
Một tiếng động nhỏ vang lên như một tờ giấy bị đâm thủng, Tiêu Vũ cảm thấy
toàn thân hư thoát cậu ngã xuống giường, thở dốc nói :
Nắm tay lại, cảm nhận lực lượng khắp cơ thể, Tiêu Vũ mỉm cười :
-Keng! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được 1000 công năng điểm. Vì kí chủ đã có được nhất định thực lực, hệ thống ban phát nhiệm vụ mới
Thấy hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Tiêu Vũ mỉm cười thoả mãn. Tiếp
đó nghe thấy hệ thống ban phát nhiệm vụ, lông mày hơi nhíu lại, dù bây giờ hắn
là trở thành đấu giả nhưng mà cũng không thể nào chiến đấu với yêu thú có tu
vi Ngũ Tinh Đấu Giả trở lên, huống hồ hắn còn không có kĩ năng nào thực dụng
cho chiến đấu. Ý niệm khẽ động để mở bảng thông tin lên.
Tên : Minh Vũ (Tiêu Vũ)
Tuổi : 6 tuổi
Đẳng cấp : lv10 (0/2000)
Đẳng cấp tại vị diện : Nhất Tinh Đấu Giả
Huyết mạch : Đế huyết ( đã khô kiệt)
Thiên phú : Không
Kỹ năng chủ động : cơ sở quyền pháp lv5 (173/500), trung cấp kiếm pháp lv1
(284/1000), phân thân thuật lv3 ( 138/300)
Kỹ năng bị động : Không
Hp : 1000/1000
Sức mạnh : 328
Nhanh nhẹn : 316
Trí lực : 294
Gân cốt : 361
Điểm công năng : 1600
Số lần rút thưởng nhỏ : 3
Số lần rút thưởng lớn : 1
Nhìn chỉ số của mình toàn bộ đều tăng lên, Tiêu Vũ liền vui vẻ, tất cả chỉ số
đều cao hơn cửu đoạn đấu khí nhiều, lượng hp cũng gấp đôi lên. Sự chú ý của
Tiêu Vũ rất nhanh liền chuyển qua số lần rút thưởng, cậu nghĩ :
Cộc cộc cộc
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa, Tiêu Vũ ngẩn ra, hắn chỉ là một thành viên
chi thứ, bình thường làm gì có người quan tâm tới hắn thì làm tại sao bây giờ
có người lại tìm hắn. Tiêu Viêm và Huân Nhi đứng bên ngoài gõ cửa không thấy
ai lên tiếng thì cao giọng gọi :
Tiêu Vũ biểu ca, ngươi thức dậy hay chưa ?
Thì ra là 2 gia hoả này
Nghe vậy thì Tiêu Vũ cũng thôi suy nghĩ, trả lời :
Tiêu Viêm và Huân Nhi nghe tiếng Tiêu Vũ trả lời thì nhìn nhau cười, Huân Nhi
nói :
Tiêu Vũ nghe nha đầu nói thì cũng thừa biết là nàng nói dối nhưng vẫn khá vui
vẻ vì vẫn có người quan tâm mình, thế là liền đáp lại :
Huân Nhi và Tiêu Viêm nghe giọng Tiêu Vũ thì cũng biết là hắn đang vui, Huân
Nhi nha đầu vẫn không quên bồi thêm một câu :
Tiêu Vũ nghe vậy thì chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này từ hôm Tiêu Vũ cho
phép ôm Bellossom tới nay có vẻ như bị nghiện trò này rồi, cứ mỗi lần gặp hắn
là lại hỏi Bellossom đâu. Còn về Bellossom thì có vẻ do bị Huân Nhi ôm nhiều
rồi nên cũng không bài xích nàng, nhưng mà nếu muốn nó làm nũng như với Tiêu
Vũ thì vẫn chưa được.
Thay đồ xong, Tiêu Vũ đi ra ngoài thì thấy 2 gia hoả đang đứng cười nhìn mình.
Vì đột phá thành công nên tâm tình Tiêu Vũ rất tốt, bồi 2 gia hoả này đi chơi
đến tận tối mới chia tay nhau ra. Về đến phòng thì Tiêu Vũ nghĩ :