Người đăng: newbie3979
“ Sao bấy gờ còn chưa ra nữa, đã hơn nữa tiếng đã trôi qua rồi. Thật không thể
làm người khác bớt lo được.”
Nguyệt Thần đi qua đi lại trước cửa của học viện vừa suy nghĩ, trong lòng cứ
như có ngọn lửa đang thiêu cháy tim gan của hắn.
Hôm nay là một ngày có ý nghĩa trọng đại đối với con hắn, cũng giống như người
làm phụ thân này. Ngày mà quyết định số phận và con đường của đứa con trai của
mình. Đó là việc mà không có ai có thể giúp đỡ được.
Không thể thừa nhận rằng tỉ lệ thức tỉnh để trở thành hồn sư so với biến thành
người thì có sự chênh lệch rất lớn. Trong mười nghìn người cũng chưa chắc xuất
hiện một cái đủ tư cách để trở thành hồn sư, chứ chưa nói có càng đại hay
không.
Dù có là một thành viên của một gia tộc có võ hồn cường đại, nhưng cũng chưa
chắc không có tiềm tàng khả năng thức tỉnh phế võ hồn.
Thức tỉnh Hồn sư yêu cầu lớn nhất là phải có hồn lực, nếu có võ hồn mà không
giác tỉnh ra hồn lực thì cũng vô dụng. Ngoài ra còn có trường hợp thức tỉnh ra
võ hồn lẫn hồn lực, nhưng võ hồn hoặc hồn lực quá thấp thì cũng không sài
được.
Nhưng cũng có ngoại lệ, Thiên Thủ Đấu La Đường Tam, người sáng tạo ra Đường
Môn. Một trong hai võ hồn của ngài là Lam Ngân Thảo, nó là một phế võ hồn.
Nhưng trong tay của Đường Tam, nó đã hóa thân thành một võ hồn cường đại.
Nhìn về phía cửa cổng, hắn chợt nhận ra thấy bóng dáng của Nguyệt Minh bước ra
ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc. Nguyệt Thần nhanh bước tới đón lấy đứa
con trai bé bỏng của hắn để hỏi thăm kết quả.
Nguyệt Thần nôn nóng hỏi:
- Sao rồi con, kết quả thức tỉnh như thế nào? Có thành công không?
- Dạ,...kết quả…là….
- Nói nhanh đi, phụ thần sắp hồi hộp chết rồi.
- Thành công phụ thân, con đã thức tỉnh thành công võ hồn và hồn lực. Họ nói
rằng con có thể nhập học sau ba ngày, thưa phụ thân.
- Ồ…
Xung quanh mọi người nhìn hai cha con họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Tuy trong
khoảng thời này rất gây cấn nhưng mọi người vẫn phân một chút tâm tư để nghe
ngóng xung quanh. Họ làm như vậy để nhằm như vậy để tìm hiểu thêm chút thông
tin về việc thức tỉnh.
- Tốt lắm! Phải thế chứ, con trai của Nguyệt Thần ta.
- Thế thì hồn lực của con là bao nhiêu?
- Dạ, con đạt tới Tiên Thiên Mãn Hồn lực, thấy con giỏi không phụ thân.
Khi nghe được câu đó không chỉ mình Nguyệt Thần mà còn có những người đứng
xung quanh bất ngờ. Bọn hắn không tin được những gì đã nghe:
- Hả, ta có nghe nhầm không.
- Tiên Thiên Mãn Hồn lực, người có thiên phú như vậy sao xuất hiện ở đây.
- Thật là người so với người thì tức chết.
- Thật tuyệt vời! Con đã làm rất tuyệt vời đấy. Ha…ha…ha.
Nguyệt Thần không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, hắn ôm và đưa đứa con trai
báu vật lên thật cao. Đã lâu rồi, hắn đã không vui vẻ như vậy.
- Aaaaa… Thả con xuống.
Nguyệt Minh cũng rất vui, không biết là do thân thể bị nhỏ khiến tâm tình của
hắn trở nên trẻ con hơn, hay cũng có thể là do được bù đắp lại tình cảm gia
đình mà hắn thiếu thốn bấy lâu.
Nhưng dù là do nguyên nhân nào thì hắn vẫn yêu thích sống như thế này.
- Thôi chúng ta về nhà nào, mẫu thân ngươi bây giờ chắc cũng xót ruột lắm
rồi.
- Vâng.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xin chào các bạn, tác giả đang cố gắng hết sức nhưng do kiểm tra quá nhiều
chất lượng truyện có khả năng giảm sút. Có ý kiến gì xin để dưới bình luận.