Người đăng: newbie3979
“Cốc cốc...cốc cốc…cốc”
- Nguyệt Minh à, thức dậy, mau thức dậy đi, coi chừng bị trễ.
- Con còn phải chuẩn bị đi theo phụ thân tới Lưu Vũ Viện để thức tỉnh Võ Hồn
nữa.
- Dậy mau đi con….
- Hơi~ ~ ~ Vâng ạ….Con chuẩn bị liền.
Lưu Tinh thành mang đầy nguy nga và tráng lệ, các bức tường thành đồ sộ được
xây dựng xung quanh để nhằm bảo vệ thành. Cả tòa thành còn được bao quanh bởi
những đồi núi, rừng rậm.
Nó nằm trong top những tòa thành phồn hoa nhất ở phía nam của Tinh La Đế Quốc.
Tòa thành được mang cái tên Lưu Tinh thành, vì hằng năm ở đây diễn ra một đợt
mưa sao băng quy mô lớn, khiến cho cả bầu vào đêm sáng rực chiếu thẳng xuống.
Hôm nay, tòa thành trở nên rất náo nhiệt cả lên, từng dòng người đổ xô vào
trong nội thành. Mục tiêu mà bọn họ hướng đế chính là Tinh Vũ viện, nằm chính
giữa Lưu Tinh thành.
Lưu Tinh thành là tòa học viện đào tạo sơ cấp Hồn sư, đã tồn tại hơn ngàn năm.
Nó rất có uy tín trên cả phía nam của Đế Quốc.
Hằng năm học viện thường tổ chức giúp cho những đứa trẻ thức tỉnh Võ hồn. Nếu
thức tỉnh thành công Võ hồn, thì học viện sẽ tuyển nhận đào tạo trở thành một
cái sơ cấp Hồn sư. Học viện giúp đỡ học sinh tu luyện, dạy dỗ những tri thức
cơ bản về hồn sư và thu hoạch Hồn hoàn cho học sinh.
khi đạt đến cấp hai mươi tức là trở thành tên Đại hồn sư, thì có khả năng tốt
nghiệp. Lúc đó, học viên sẽ được nhận các lá thư giới chào mời từ học viện cao
cấp. Tuổi tốt nghiệp càng nhỏ thì càng có khả năng được thư mời và các trường
danh tiếng càng.
Trong đó, Sử Lai Khắc là ngôi trường mơ ước của tất cả các hồn sư trẻ tuổi.
Chỉ có những người có thiên tài thiên tư xuất chúng, có Võ hồn có sức mạnh
kinh người mới có thể xin học tại ngôi trường này.
Mới sáng sớm, trước cửa của học viện đã chật kín người, rất nhiều đứa trẻ đủ
tuổi thức tỉnh Võ hồn đều được cha mẹ đưa tới đây. Trên mặt của tất cả mọi
người đều mang chút phấn khởi, vui tươi và đầy chờ đợi.
Lần lượt những cái tên được kêu lên để vào thức tỉnh, lúc mới vào trong thì ai
cũng có thái độ hồi hợp. Nhưng khi trở ra thì có người vui mừng hớn hở vì đạt
được ý nguyện, cũng có kẻ mang đầy vẻ thất vọng, chán chường.
Nguyệt Minh lẳng lặng đứng cạnh phụ thân của mình, trong lòng tràn đầy sự hồi
hợp và lo lắng. Tuy là sống đã tới hai đời người nhưng đây là thời khắc quyết
định con đường, tương lai của chính mình. Khiến cho hắn không là chủ được tâm
tình của mình.
Bỗng nhiên có tiếng hô thật to từ trong vọng ra:
“Số 305: Nguyệt Minh. Mời vào trong để thức tỉnh Võ hồn“
- Ph… Phụ thân, con đi vô trong đó.
- Ừm, con đi vô trong đi, ta ở đây chờ. Nguyệt nhi con đừng căng thẳng, hãy
bình tĩnh lại. Phải tự tin hướng vào bản thân của mình.
- Vâng ạ!
Tác giả chân thành cảm ơn các độc giả, ai có ý kiến mời ghi xuống dưới bình
luận chân thành cảm ơn.