Nguyệt Minh(2)


Người đăng: newbie3979

“Cốc cốc.”

Bỗng nhiên ngoài cửa phòng, tiếng của một người đàn ông cất lên hỏi:

- Minh nhi, ngủ chưa con? Nếu như chưa thì ta có một chút chuyện muốn nói
cùng với con.

- Dạ chưa ngủ thưa phụ thân, mời ngài vào bên trong cửa không khóa.

……..

Ngồi đối diện Nguyệt Minh bây giờ là một người đàn ông trung niên, thân hình
có chút to lớn, vạm vỡ. Người đó chính là phụ thân của hắn trong kiếp tại kiếp
này, Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần đã dẫn gia đình đến đây sống và làm việc ở thôn đã được sáu năm,
khi đó Nguyệt Minh chỉ mới chào đời, đã được vài tháng tuổi cũng đưa đi theo.

Lúc đó cả nhà khá khó khăn, chỉ đủ có thể mua được vài mẫu đất để tự trồng
trọt cũng sống qua ngày, sau đó dần ổn định lại không quá khổ cực.

- Vẫn không ngủ được à, con còn lo lắng cho việc thức tỉnh võ hồn vào ngày
mai ư ?

- Dạ thưa đúng vậy phụ thân, lỡ ngày mai con thức tỉnh phế Võ hồn hay vô dụng
Võ hồn thì phải làm sao, hay không thức tỉnh được hồn lực thì tính làm sao
đây.

- Ha..Ha...Ha… Đừng lo lắng về chuyện đó, dù ngươi có trở thành có thể trở
thành hồn sư được hay không, có phải là thiên tài hoặc phế vật đi nữa thì cũng
mãi là con của ta. Vẫn luôn là đứa con mà chúng ta tự hào, vĩnh viễn không bao
giờ bỏ rơi.

- Nguyệt nhi, con phải luôn nhớ rằng là con không có một mình. Ta và mẫu thân
của con luôn ở phía sau lưng ủng hộ, theo dõi con từng ngày.

Nguyệt Thần cười lời tiếng sau đó nhìn đứa con trai bằng ánh mắt đầy yêu
thương, lời nói chắc nịch.

Khi nghe được câu trả lời thì Nguyệt Minh cảm thấy có một luồng nước ấm áp
chảy ngang qua tâm hồn của mình. Đây chính là thứ tình cảm chỉ có thể cảm nhận
ở gia đình, thứ mà hắn luôn cảm thấy thiếu thốn và hằng mơ ước có được ở kiếp
trước.

Tuy là học bá, luôn giành được những thành tích cao trong học tập, được mọi
người xung quanh chú ý, kính trọng và ngưỡng mộ. Nhưng khi nhìn thấy những đứa
trẻ được ba mẹ nắm tay đưa đi dạo phố, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy đau
xót không lời.

Vì vậy khi biết kiếp này cha mẹ hắn vẫn còn thì hắn chỉ ước mơ được sống bình
bình, an an với gia đình. Nhưng khi biết đây là Đấu La Đại Lục thì Nguyệt Minh
có một khát khao lớn hơn nữa, sức mạnh.

Có sức mạnh mới có thể tiếp tục sống, có sức mạnh mới có thể bảo vệ những
người thân yêu nhất, có sức mạnh mới thể không chịu uất ức, nói chung muốn
thực hiện điều gì đều cần phải có sức mạnh.

Nguyệt Minh mỉm cười thật tươi, chân thành đáp:

- Vâng, thưa phụ thân. Con sẽ cố gắng hết sức mình và không bao giờ làm cho
mọi người thất vọng.

- Tốt, vậy mới chính là con trai của Nguyệt Thần ta chứ. Nhưng giờ hãy đi ngủ
sớm chút đi. Ngày mai còn có tinh thần để thức tỉnh võ hồn thật mạnh nữa chứ.

- Dạ, chúc ngài ngủ ngon.

Nguyệt Thần mỉm cười hài lòng, ngồi dậy bước ra ngoài căn phòng.

“ Hi vọng ngày mai có thể thuận buồm xuôi gió đi.” Nguyệt Minh vừa nghĩ vừa
chìm vào mộng đẹp.

(Tác giả chân thành cảm ơn những đóng góp ý kiến của mọi người. Nếu có gì sai
sót xin ghi dưới bình luận, chân thành cảm tạ.)


Vang Danh Đấu La - Chương #2