Người đăng: Leader
Ám Thiên trầm ngâm đôi phút, bổng cậu mỉm cười rạng rỡ:
“Mẹ, ta hiểu rồi.”
Nói rồi cậu phi thân từ trên cao hạ xuống, nụ cười thuần khiết nở trên môi,
cậu khẽ đưa tay chào Hoàng Văn Cơ:
“Ngươi khỏe.”
Hoàng Văn Cơ thụ sủng nhược kinh, hắn rối rít chắp tay hành lễ:
“Không dám, không dám. Mời người ngồi vào đây.”
Ám Thiên theo đó ngồi xuống. Một trận quang đoàn chói mắt không kém Ỷ Lan bổng
chốc nổi lên. Tia khí lưu ám kim trong cơ thể cậu có dấu hiệu bạo động, quang
mang tỏa ra càng lúc càng sáng.
Ám Thiên chợt nhớ lời mẹ cậu, cậu cố gắng khống chế ở mức độ vừa phải. Đã qua
năm năm cậu vẫn chưa thành thạo điều dẫn luồng khí lưu kỳ bí này. Quang cầu
cấp tốc xoay tròn, tỏa ra quang mang chói mắt, một lát sau mới dịu lại.
Hoàng Văn Cơ lật đật nâng tấm bảng đen trên tay ra nhìn, hắn vuốt mồ hôi hột:
“Đế Hoàng, trung phẩm.”
Thấp hơn Ỷ Lan hai bậc, đây là kết quả Ám Thiên muốn, không quá thấp cũng
không quá cao, nổi danh quá xác định không tốt. Cậu hài lòng mỉm cười nói:
“Vậy tiếp theo ta nên làm gì?”
“Việc tiếp theo đơn giản hơn nhiều. Người nên tiến vào Huyết Trì, ở giữa Huyết
Trì có đặt một tòa Huyết Thạch, báu vật trấn bảo tộc ta trong đó, nó sẽ kích
phát thiên phú tiềm ẩn trong người.
Hoàng Văn Cơ cung kính nói.
“Ỷ Lan.”
Ám Thiên vẫy tay gọi.
“Ta tới đây.”
Ỷ Lan từ trên cao đáp xuống, đi cạnh nàng là mẹ Ám Thiên – Vân Nghi.
“Thuộc hạ kính chào công nương.”
Vân Nghi “ừm” một tiếng, nàng xoa đầu hai đứa trẻ trước mặt mà cười:
“Đi đi.”
Ám Thiên dẫn theo Vân Nghi bước vào đại môn Trấn Thiên Tháp. Cánh cửa xám xịt
nặng nề mở ra.
Đường vào bên trong là dãy hành lang dài tít tắp, lối đi nhỏ hẹp xoắn ốc,
trong mỗi hốc tường đều có một bức tượng ma thần, trên tay cầm ngọn đèn dầu
loe loét, khủng cảnh thập phần ma quái.
Ỷ Lan tâm trạng sơ hãi, nép sau lưng cậu, Ám Thiên đưa tay trấn an nàng mà
bước tiếp, không biết đã đi bao lâu, cho tới khi cậu bắt gặp một cánh cửa.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Ỷ Lan thở phào nhẹ nhõm. Nàng đưa tay lau đi những giọt mồ hôi vương trên
trán, nói.
Cánh cửa được sơn màu tinh thiết, hai bên là hai bức tượng thiên thần và ác
quỷ canh gác. Trông chúng sống động giống như thật, Ám Thiên có cảm tượng chỉ
cần cậu chạm vào đó là chúng sẽ sống lại mà nuốt chửng cậu.
“Vào thôi.”
Ám Thiên vỗ vai Ỷ Lan, cả hai cùng lúc mở cửa. Đập vào mắt cậu là một Huyết
Trì rộng lớn, bên trong trôi nổi vô số xương kỳ cầm dị thú lạ mắt. Nổi bật
nhất là tòa Huyết Bi khổng lồ cao chót vót, từ đây nhìn lên xuyên thấu tầng
tháp.
Trên Huyết Bi có khắc nhiều ký tự tối nghĩa, Ám Thiên tâm thần như bị hút vào
khi nhìn chúng. Cậu lắc đầu xua đi cảm giác chóng mặt trong mình, tìm lại trấn
định.
Trong Huyết Trì lúc này có lác đác vài nhân ảnh, Ám Thiên khá ngạc nhiên khi
thấy kẻ bị phán định tư chất phổ thông kia vẫn còn trụ được trong này. Theo
qui định của tháp, kẻ nào chịu không nổi áp lực sẽ bị cưỡng chế truyền tống
ngẫu nhiên ra một khu vực gần tháp, vậy mà kẻ này có thể kiên trì được đến tận
bây giờ.
Sự xuất hiện cậu không làm lũ trẻ này để ý, chúng đang tranh thủ từng giây
phút kích phát tiềm lực trong mình. Ỷ Lan vỗ vai cậu, cái mũi nhỏ của nàng
chun lên:
“Eo ơi, ở đây tanh quá.”
“Chịu khó đi, nào xuống đây cùng ta.”
Ám Thiên kéo Ỷ Lan xuống dưới mặc nàng phản kháng. Cảm giác đầu tiên của cậu
là lạnh, cái lạnh thấu da rét thịt khiến cậu muốn run lên. Ỷ Lan khoa trương
hơn, nàng ôm chầm lấy cậu lắp bắp:
“Lạnh quá. Ca ca, ta lạnh.”
Ám Thiên chợt hiểu ra, nơi này thực chất là một hồi khảo nghiệm ý chí lực. Cái
lạnh thẩm thấu khiến ý chí cậu gần như đông lại, Ám Thiên cắn lấy đầu lưỡi,
cậu nhìn về phía thân ảnh tầm thường vẫn đang cắn răng chịu đựng kia mà răn đe
lấy mình.
“Muội hãy nhìn hắn, một kẻ tư chất phổ thông kém cõi còn trụ được lâu như vậy
không lẽ chúng ta há lại chịu thua?”
Tính hiếu thắng nổi lên, Ỷ Lan gật đầu cái rụp, hàm răng nàng run cầm cập nói:
“Ta nhất định không chịu thua.”
“Tốt.”
Ám Thiên tán thưởng làm Ỷ Lan mừng híp mắt. Cậu nhắm mắt lại, cảm thụ dòng lực
lượng chảy trong cơ thể mình.
Huyết Trì như có tính xâm thực, nó dần ngấm vào lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát
mạch của cậu, không ngừng phá hoại từng mớ cơ, thớ thịt, nhiều chỗ còn lộ
xương trắng hếu.
Tia khí lưu ám kim trong cậu như gặp kình địch, nó điên cuồng bạo động đối
kháng. Cơ thể cậu biến thành một chiến trường, chúng không ngừng phá hoại và
bồi lấp liên tục, cơ thể Ám Thiên vang lên tiếng lụp bụp không dứt, tâm thần
vặn vẹo gần biên giới sụp đổ.
Hai bên lâm vào thế giằng co, không bên nào chịu nhường. Bên trong tinh thần
hải của cậu cũng lâm vào một trận chiến khác, dưới cái lạnh khủng khiếp của
huyết trì, hồn hải của cậu dường như đóng băng, chỉ chừa lại một khoảng trống
nhỏ xíu.
Ám Thiên không biết kẻ khác thế nào, cậu chịu sức tàn phá cả về thể xác lẫn
linh hồn, nếu cứ tiếp tục thế này thì không lâu nữa cậu có thể chết. Nếu tính
cả kiếp trước lẫn kiếp này, cậu mới có mười tuổi.
Kiếp trước năm tuổi cậu mất gia đình chẳng lẽ kiếp này không thay đổi, Ám
Thiên cắn chặt hàm răng, cậu không cam lòng ngã xuống, có quá nhiều thứ cậu
chưa biết, quá nhiều thứ cậu muốn đạt được, cậu còn chưa đấm vào mặt gã cha vô
lương tâm kia, còn có Ỷ Lan nữa, cậu không thể chết.
Grào!!!
Ám Thiên gầm lên trong vô thức.
Không gian, thời gian tất cả dừng lại. Cậu bước ra ngoài, quang cảnh vẫn như
thế không đổi. Cậu nhìn về cơ thể mình, lành lặn không một vết thương nhưng
khi nhìn vào Huyết Trì cậu liền biến sắc.
“Không. . .không thể nào.”
Ám Thiên thều thào. Trong Huyết Trì, một thân ảnh nhỏ bé trong bộ trường bào
đen kịt đang lặng người ngồi đó, đó chính là cậu, không phải ai khác. Bộ đồ
cậu thường mặc và người con gái trong tà áo trắng tinh khiết kia, cậu không
lầm, người đó chính là cậu và Ỷ Lan.
Ám Thiên bước tới cơ thể mình bỗng . ..
“Xoãng. . .”
Tiếng thủy tinh vỡ. Những người trong Huyết Trì lần lượt biến mất, mặc cho Ám
Thiên gọi mãi vẫn không một ai trả lời.
Cậu chạy như điên ra khỏi tháp dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ. Bên ngoài một
mảnh trống không, không tồn tại bất kỳ một sự sống nào trừ cậu.
“Grào!!!!”
Ám Thiên hét lớn. Từ khóe mắt cậu chảy ra những giọt huyết lệ. Bỗng thế giới
đảo ngược. ..
Một người thiếu nữ tuyệt mỹ với đôi cánh bạch sắc diễm lệ từ thiên không giáng
lâm trước mặt cậu.
“Người là?. . .”
Ám Thiên dần ngẩng đầu lên.
“Cậu có thể gọi ta là Luxife.”
Thiếu nữ mỉm cười ngọt ngào. Ám Thiên dám thề từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ
câu chưa bao giờ thấy một con người hoàn mỹ đến vậy, từ khí chất dáng điệu đều
ưu nhã, hoàn mỹ chí cực.
“Ta thấy ngạc nhiên vì cậu vẫn có thể đứng đấy.”
Luxife che miệng cười khúc khích. Ám Thiên nghi hoặc nhìn xung quanh, ngay lập
tức cậu rơi tự do xuống dưới. Bầu trời không biết tự khi nào nằm phía dưới,
còn mặt đất lại ở trên cao, Ám thiên chính là đang bám dính trên mặt đất giống
hệt gã người nhện trên sóng truyền hình.
Luxife tỏ ra rất thích thú khi thấy Ám Thiên vừa la vừa hét rơi xuống. Nàng
lướt theo, hai tay gác sau đầu trong tư thế nằm ngữa nói:
“Đây là thế giới của cậu, hãy tìm đến trái tim mình, cậu sẽ cảm nhận được nó.”
Ám Thiên hốt hoảng, dù gì cậu chỉ là một đứa trẻ mà thôi, ngoài la hét ra cậu
không thể suy nghĩ thêm một cái gì khác.
“Xem ra chưa tới lúc cậu đón nhận nó. Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Luxife hôn nhẹ lên trán cậu một cái, sau đó hóa thành vô số lông vũ phiêu tán.
“Hộc. . .hộc. . .”
Ám Thiên thở dốc từng hơi. Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, cái thế giới đảo
ngược kia cứ như vậy mà biến mất, quang cảnh xung quanh nay đã trở lại bình
thường.
“Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Tuy thế cơn đau do đợt xung kích giữa hai lực lượng trong nội thể kéo cậu về
hiện tại, Ám Thiên tiếp tục phải gồng mình chống đỡ từng cơn đau liên tiếp,
mỗi lúc một lớn do chúng mang lại.
Mỗi khi cậu sắp gục ngã, cậu lại nhìn vào thân ảnh tầm thường đầu kia, lòng tự
kiêu của một thiên tài không phép cậu nằm xuống.