Người đăng: Leader
Huyết năng được phân chia thành nhiều loại nhưng đa phần chúng phụ thuộc vào
cội rễ hồn lực trong mỗi gia tộc. Tỷ như tộc Hành Quyết của Ỷ Lan, vũ khí linh
hồn của gia tộc là một cây lưỡi hái truyền từ thượng cổ được tẩm bổ không
ngừng qua các đời tộc trưởng.
Trưởng gia tộc một khi chết đi đều dùng chính linh hồn bản thân cường hóa bổn
mệnh hồn khí truyền lại đời sau, qua hàng vạn năm tích lũy hệ số sức mạnh của
nó đã lên tới con số khủng khiếp.
Chỉ có trưởng gia tộc mới có thể đồng thới nắm giữ vũ khí linh hồn và huyết
năng cùng lúc, là lực lượng vũ lực tối cao của Huyết tộc.
Tuy nhiên thức tỉnh huyết năng không phải dễ dàng, chỉ những người đạt đẳng
cấp Đội trưởng mới được công nhận đã thức tỉnh huyết năng. Đa phần tộc nhân
tới chỉ để trắc nghiệm thiên phú chủng tộc phổ thông, thức tỉnh huyết năng chỉ
để làm cho có lệ bởi từ hàng vạn năm nay chưa một người nào dưới cấp đội
trưởng được ghi nhận.
Thiên phú chủng tộc Vampire được chia làm nhiều loại tùy thuộc vào ngộ tính
từng người, phân chia thành: Phổ Thông, Tinh Anh, Hạch Tâm, Thống Lĩnh, Quân
Chủ, Đế Hoàng, Truyền Thuyết, Huyền Thoại. Hệ số này cũng được áp dụng cho các
chủng tộc khác.
Huyết giới không phải là nhỏ, Ám Thiên phải nhờ đến truyền tống trận mới có
khả năng mau chóng tiến đến. Truyền tống trận là một khối đá hình tròn phát
sáng, được trạm trổ các ký tự ma pháp cổ, đặt tại quãng trường trung tâm gia
tộc.
Sảnh đường gia tộc nằm gần quãng trường trung tâm, Ám Thiên dẫn theo Ỷ Lan hai
người chạy một mạch vào trong. Cậu nhảy phốc qua đỉnh lư hương hình Hắc Long
đặt giữa sảnh đường mà đi vào.
Đặt giữa phòng là bộ bàn ghế màu phỉ thúy được trang trí hoa mỹ. Trong phòng
trừ những hầu gái ra chỉ có vỏn vẹn bốn người ngồi trong đó. Ám Thiên nhận ra
ba trong số bốn người này gồm cha mẹ cậu và cha của Ỷ Lan, còn một lão già lạ
mặt không quen biết.
Trước khi bước vào phòng, cậu cùng Ỷ Lan chỉnh trang lại y phục, hành lễ theo
tiêu chuẩn quí tộc rồi mới đi vào. Mẹ cậu mỉm cười hài lòng khi thấy biểu hiện
của con trai, lão già cùng với cha Ỷ Lan đều gật đầu tán thưởng chỉ riêng cha
cậu vẫn bộ mặt lạnh tanh không đổi.
“Đến đây nào con trai.”
Mẹ cậu dang vòng tay đón lấy, Ám Thiên thuận thế nhào thẳng vào lòng bà, còn
người được gọi là cha, từ đầu đến cuối cậu không nhìn ông ta dù chỉ một lần. Ỷ
Lan ra dấu chào với cậu, sau đó nàng nhảy chồm lên ngồi vào lòng cha mình trên
ghế.
Thấy bộ dạng thắc mắc của Ám Thiên khi nhìn về phía lão già, mẹ cậu cốc nhẹ
lên đầu cậu mà nói:
“Vị này là Mục viện trưởng. Viện trưởng học viện Thiên Đô cũng là học viện duy
nhất tại Huyết giới, nơi đây chuyên đào tạo lực lượng tinh anh cho Vampire
chúng ta suốt hàng vạn năm nay.”
“Sau khi trắc nghiệm thiên phú xong, con cùng Ỷ Lan sẽ được Mục viện trưởng
đưa về Thiên Đô học viện, thế nào con trai, có lời nào muốn nói với ta trước
lúc đi xa không?”
Mục lão đưa tay chào cậu, Ám Thiên liền chào đáp lễ. Ỷ Lan ngồi hàng ghế bên
kia nói vọng qua:
“Ám Thiên ca ca, vậy là chúng ta sắp học chung với nhau đó.”
Ám Thiên nghi hoặc hỏi lại:
“Đi xa? Không phải chúng ta còn gặp lại nhau sao?”
Mẹ cậu nhấc bổng cậu lên, đặt trên đùi mà nói:
“Mẹ con ta vẫn gặp lại nhau, đó là chỉ khi kết thúc khóa học. Còn lại trong
thời gian đó thì không thể.”
“Ám Thiên ca ca. . .”
Ỷ Lan lại gọi.
“Vân Nghi phu nhân xem kìa. Hai chúng nó mới có tí tuổi mà đã thế này thì. .
.ha ha ha. . .ta nghĩ chúng ta nên kết thông gia đi là vừa.”
Cha của Ỷ Lan cười sảng khoái. Ông ta tên gọi Mạc Phủ, trưởng gia tộc Hành
Quyết, trừ việc tuân theo luật một cách cực đoan thì tính cách của ông ta khá
tốt.
Đặc điểm chung của vampire tộc này, đó là họ sở hữu mái tóc thuần màu bạch kim
cộng thêm đôi tai dài và nhọn khá giống Tinh Linh.
“Ngài cứ đùa, chúng nó còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện đó.”
Vân Nghi che miệng cười khẽ, tuy thế trong lòng lại như nở hoa. Là một người
trưởng thành làm sao nàng không biết Ỷ Lan có ý với nhi tử mình cơ chứ? Chỉ có
điều đứa con trai ngốc của nàng còn quá nhỏ nên không hiểu mà thôi.
“E hèm!!! Ta nghĩ chúng ta nên bàn tới chính sự.”
Ngồi yên nãy giờ cha của Ám Thiên mới lên tiếng. cậu rất không thích người cha
này, suốt năm năm trời ông ta chưa một lần hỏi han đến cậu, đặc biệt là đôi
mắt hẹp dài của ông ta, nhìn vào không khác gì một con độc xà.
“Lãnh tộc trưởng nói chí phải. Phiền Vân Nghi phu nhân dẫn luôn đứa nhỏ nhà ta
đến Trấn Thiên Tháp giùm.”
“Mạc tộc trưởng yên tâm. Ta nào muốn làm tổn thương con dâu tương lai chứ.”
Cả ba người đồng thanh cười báo hại hai đứa nhỏ mặt đỏ tận mang tai. Ám Thiên
lúc này mới len lén nhìn về kẻ gọi là cha mình, rất nhanh cậu lại thất vọng,
gương mặt sắc lạnh như tạc từ đá, từ đầu tới cuối không hề nở một nụ cười đúng
nghĩa, có chăng chỉ là cái nhếch mép nữa vời.
Phát hiện dị trạng con trai mình, Vân Nghi thầm than. Nàng đặt cả hai trong
chiếc áo choàng, sau đó hóa thành làn khói bay đi mất.
Với tốc độ phi hành của Vân Nghi, chẳng mấy chốc ba người đã đến quãng trường
trung tâm. Quãng trường này trông không khác mấy so với đấu trường La Mã cổ
đại chỉ thiếu đi dàn ghế ngồi ban khán bao quanh.
Đến vị trí quãng trường, Vân Nghi thả hai người Ám Thiên và Ỷ Lan ra. Những
vampire phổ thông trông thấy nàng đều cúi người hành lễ và tạo thành một con
đường nhường ba người đi về trước.
“Kính chào công nương.”
Hai thủ vệ canh giữ truyền tống cúi người chào, Vân Nghi “ừm” một tiếng rồi
dắt hai đứa nhỏ bước vô. Ám Thiên lúc đầu không quen với mấy nghi thức này
nhưng về lâu dần cậu cũng chấp nhận nó.
Xã hội vampire phân cấp theo giai tầng nghiêm ngặt, những vampire quí tộc có
địa vị cao trong mắt vampire phổ thông. Nhìn những ánh mắt kính cẩn nhìn về
mình, Ám Thiên thì thầm hai chữ: “quyền lực.”, cậu khắc ghi thật sâu tràng
cảnh này vào trí não mình, không phải hầu gái mà là dân chúng.
Bước vào truyền tống trận, một trận đau đầu hoa mắt kéo đến, Ám Thiên nhíu mắt
lại cho đến khi cái cảm giác này biến mất.
Xuất hiện trước mặt cậu là một tòa tháp thông thiên, nhuộm màu tang thương, cổ
kính. Xung quanh thì có rất nhiều người chen lấy, ồn ào một mảnh. Vân Nghi kéo
theo cậu cùng với Ỷ Lan đi đến khu vực đặt những chiếc lồng thủy tinh trong
suốt.
Nàng rút trong người ra một thể hình thoi cắm vào cái lỗ nhô trên trụ đá trước
mặt kính. Giây lát sau, cánh cửa tự động mở, bên trong lộ ra một khoảng trống
cho chục người có dư tiến vào. Ám Thiên nghi hoặc liền hỏi:
“Tại sao chỉ có chúng ta mà những người kia không được vào?”
Không chỉ Ám Thiên mà Ỷ Lan cũng ngước mặt chờ câu trả lời. Vân Nghi thả mình
trên chiếc ghế dài trong phòng, từ tốn nói:
“Đó là do thân phận. Chúng ta là quí tộc nên đãi ngộ sẽ cao hơn dân chúng. Nếu
muốn nhận được đãi ngộ tốt ngoài thân phận quí tộc ra thì thiên phú phải thuộc
hàng xuất chúng, đó là lí do những người kia không có tư cách tiến vào đây.”
Ỷ Lan “à” một tiếng trong khi Ám Thiên đang đăm chiêu suy nghĩ về lời nói của
mẹ mình. Vân Nghi trông thấy biểu hiện của cậu chỉ cười mà không nói.
Về lý với tư cách khách VIP, Vân Nghi thừa sức để hai đứa nhỏ lên trắc thí
trước nhưng nàng không làm thế. Cái Vân Nghi muốn là để Ám Thiên thấy được
thướt đo sức mạnh trong thế giới này, xem cái cách người ta đối xử với thiên
tài và phế vật khác nhau ra sao.
Từ đó tạo động lực cho Ám Thiên không ngừng phấn đấu, bởi thế giới này không
chỉ có mình Vampire mà còn rất nhiều các mối đe dọa khác tồn tại. Muốn vươn
lên đỉnh cao trong chuỗi thức ăn chỉ có không ngừng nổ lực, đạp lên kẻ khác mà
đứng.
Vân Nghi không biết cách dạy con của mình là đúng hay sai, nàng muốn con trai
nàng nhìn thấy các mặt tối của thế gian này đển nó rèn luyện tâm tính bản
thân, hiểu được cách đối nhân xử thế, và hơn hết hiểu được giá trị của hai chữ
quyền lực và sức mạnh.