Xuyên Không


Người đăng: Leader

Vampire được biết đến như một chủng tộc máu lạnh đầy quyến rũ, những huyền
thoại, truyền thuyết dân gian qua hàng vạn năm thêu dệt vô số câu chuyện kỳ bí
về chủng tộc này nhưng tất cả chỉ là lời nói suông bởi cho đến nay con người
vẫn chưa chứng minh được vampire thực sự tồn tại.

Trên một chuyến bay dân dụng của hãng hàng không VietnamAirlines, nó thoải mái
ngồi dựa vào vòng tay cha mẹ nó, gương mặt ngây thơ non nớt của một đứa trẻ
năm tuổi mỉm cười đầy thỏa mãn, nó hồn nhiên quan sát những con người quanh
mình, từng tư thế, từng cử chỉ được nó lưu trữ vào trong đầu.

Bổng một tiếng ồn từ khoang hạng sang hướng tới sự chú ý của nó, nó nhổm người
dậy chạy vọt ra trước, cha mẹ nó mỉm cười dõi theo sau. Trong khoang hạng
sang, hai gã đàn ông trong bộ vest đen đang chĩa một vật đen ngòm vào một
người trung niên để ria mép ngồi trên ghế, họ nói bằng thứ tiếng gì đó mà nó
chắc chắn không phải ngôn ngữ quốc gia mình.

Thứ tiếng này có phần tương tự với những tựa phim kiếm hiệp gã hàng xóm gốc
Hoa gần nó hay mở, nó ngây ngô nhìn trước nhìn sau, bổng một gã áo đen vọt tới
túm lấy cổ nó nhấc bổng lên.

Gã chĩa vật đen ngòm vào họng nó mà quát tháo với người trung niên ria mép,
hai hàng nước mắt nó không tự chủ chảy ra. Cha mẹ nó theo sau chứng kiến con
mình bị nạn liền la lớn cầu cứu, hành khách chuyến bay chẳng mấy chốc loạn
thành một đoàn.

Người đàn ông trung niên run rẩy rút ra một tập hồ sơ đưa cho hắn, tên mặc
vest giựt tập giấy trên tay người đàn ông mà cười ha hả, cánh tay hắn hơi nới
lỏng, như một phản xạ tự nhiên của trẻ nhỏ, nó cắn.

“Bụp. . .”

Tiếng la hét, gào thét, gã đàn ông bật người dậy bẽ ngược cổ ta gã mặc vest
đồng thời giựt lấy súng mà bắn, tất cả diễn ra trong chớp mắt và đó là những
thứ cuối cùng nó có thể nghe, nhìn thấy.

Chào đón nó là không gian tối đen như mực, không biết qua bao lâu nó lần nữa
mở mắt. Đập vào mắt nó là một mỹ phụ tuyệt đẹp nhưng đây không phải mẹ nó. Bà
ta sở hữu cặp mắt huyết hồng óng ánh tựa pha lê, làn da trắng mịn không tì
vết, trên gương mặt đoan chính nổi bật nhất là đôi môi đỏ mọng và răng, không
phải hàm răng người bình thường mà ở đó nhiều thêm hai chiếc nanh ước chừng
5cm.

Nó cất tiếng hỏi.

“Ezzz. . .”

Không phải tiếng Việt mà là một âm thanh bén nhọn, nó hốt hoảng la lên đổi lại
thêm một tràng ezzzz kéo dài. Mỹ phụ ôm nó vào lòng và nói bằng một thứ ngôn
ngữ lạ lẫm, điều kỳ lạ là nó không hề bài xích hay chống đối gì.

Bà ta hôn nhẹ lên trán nó mà thì thầm. Một lúc sau nó mệt và thiếp đi lúc nào
không biết. Mỹ phụ đặt nó lên một chiếc nôi màu trắng sữa có phủ kim tuyến,
lúc này từ bên ngoài đi vào bốn thiếu nữ trong trang phục hầu gái, cả bốn cúi
chào mỹ phụ đầy kính cẩn.

“Lão gia hiện đang bàn sự vụ trong gia tộc, dặn chúng thần tới đây thông báo
cho công nương.”

Cả bốn thiếu nữ đồng thanh đáp, âm điệu nhẹ nhàng mà đều nhịp một cách kỳ lạ
cứ như đã tập thành thói quen qua bao lần.

“Sự vụ gia tộc?”, mỹ phụ bước tới ngồi lên chiếc bàn tinh xảo được bài trí
giữa phòng. Một trong bốn nữ hầu gái cúi người rót một tách đặt lên đó.

“Lần này là về nhân loại hay lũ người sói?”

Mỹ phụ âm điệu đều đều, không nhìn ra dù chỉ một chút cảm xúc. Nàng nâng chiếc
cốc đặt ngang miệng, phả một hơi dài xua đi cái nóng, đăm chiêu.

“Thật sự bận tới mức đến ngày ta sinh nở cũng không thể gặp mặt. Ngay cả đứa
con trai duy nhất của ta cũng không về.”

Thanh âm mỹ phụ tăng dần, nhiệt độ trong bổng chốc lạnh giá. Như nhận ra mình
bất cẩn, nàng vội phóng tới ôm lấy đưa nhỏ trong nôi, sau khi xem xét hết thảy
bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.

“Công nương bớt giận. Với thân phận chúng thần quả thật không nghe ngóng được
gì nhiều.”

Mỹ phụ ngón tay gõ lách tách trên thành cốc trà, nàng trầm ngâm giây lát. Như
đã quyết định một chuyện gì đó, mỹ phụ đứng dậy, hai nữ hầu gái khoác lên mình
nàng một tấm áo choàng viền lông ngỗng đỏ sẩm rồi kính cẩn cúi người đi theo
sau.

“Hai ngươi ở lại trông chừng thiếu gia.”

Mỹ phụ phân bố một tiếng, sau đó quay mặt rời khỏi. Hai nữ hầu gái còn lại cúi
mặt nhìn nhau, cho đến khi mỹ phụ khuất bóng mới thẳng người dậy, họ đóng chặt
cửa lại rồi bước vào phòng.

Trong lúc ngủ, nó cảm giác cơ thể mình xảy ra nhiều điều khác biệt. một luồng
khí lưu màu ám kim dần thành hình, khẽ di động trong nội thể làm nó đau đớn
rên rĩ thành tiếng, dọa hai nữ hầu gái một phen hốt hoảng.

Tia khí lưu từ vùng bụng nó chạy thẳng lên khu vực não bộ, sau đó tàn ra khắp
kỳ kinh bát mạch. Cứ như thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, qua mỗi
một lần nó dường như mạnh hơn một ít.

Ban đầu nó thử khống chế tia khí lưu này nhưng bất thành, mỗi lần nó tiếp cận
lại vấp phải một rào cản vô hình ngăn nó tiến tới. Dẫu thế nó vẫn không bỏ
cuộc, nó xem đây như trò chơi mẹ thiên nhiên dành cho mình, ngày đầu không
được thì ngày hai, ngày ba cho đến khi được mới thôi.

Rốt cuộc sau bao nổ lực thì tới một ngày nó đã thành công. Nó có thể dẫn dắt
tia khí lưu theo ý niệm của mình dần hình thành một lộ tuyến có chút khác biệt
so với ban đầu. Nếu ban đầu lượng thất thoát do tia khí lưu tự vận hành bằng
không thì giờ đây đã xuất hiện những luồng khí ám kim mỏng manh len lõi trong
cốt tủy của nó.

Chúng không ngừng cải tạo, rèn luyện nhục thể và tư chất giúp nó ngày càng
mạnh mẽ, cơ hồ vượt qua phạm trù đồng cấp. Công việc trẻ nhỏ chỉ có ăn và ngủ,
thời gian còn lại nó dùng vào việc chơi đùa kia, một bí mật nho nhỏ mà nó
không muốn ai biết.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc đã qua năm năm.

Trong tòa biệt phủ của thích khách thế gia, một trong Thập Tam đại gia tộc
Vampire. Các gia tộc trong giới Vampire không có họ mà chỉ gọi nhau trực tiếp
bằng tên, họ phân biệt với nhau qua vũ khí người sử dụng.

“Ám Thiên ca ca, cha mẹ huynh cho gọi.”

Một giọng nữ trong trẻo pha chút non nớt vang lên. Nhìn lại người phát ra
thanh âm là một tiểu nữ hài thiên sinh lệ chất. Đôi mắt màu ruby đặc trưng của
Vampire đằm thắm đầy yêu dị, mái tóc bạch kim tung bay trong gió phối hợp với
khí chất cao quí của một quí tộc càng tôn lên vẻ đẹp tựa sương mai chớm nở.

“Uh. Ta đến ngay.”

Trên hòn non bộ cao chót vót đặt ngay góc trái cửa ra vào, một nam hài vận hắc
y lặng lặng ngồi trên đó. Làn da trắng sáng như bạch ngọc, mái tóc đen tuyền
được cắt tỉa tỉ mĩ, nỗi bậc nhất là đôi con ngươi đỏ rực màu huyết sắc, đây
chính là nó kẻ đã trọng sinh năm năm trước.

Đây không phải thế giới của Ám Thiên, đây những gì cậu nhận thức được trong
thời gian qua. Một thế giới hoàn toàn lạ lẫm, những gì cậu biết được chỉ giới
hạn trong Huyết giới, mảnh không gian này chỉ chứa duy nhất một tộc loài –
Huyết tộc.

Cái tên Ám Thiên do cha và mẹ cậu vắt óc mấy ngày mới nghĩ ra được, cậu khá
hài lòng với nó, đơn giản trong mắt cậu cái tên này không những hay mà còn rất
ngầu, hay hơn hẳn cái tên kiếp trước của cậu.

Ám Thiên đã chấp nhận thân phận mới này, thế giới này rất thú vị, cậu nghĩ
vậy. Việc theo đuổi sức mạnh là thứ gì đó Ám Thiên rất cuồng nhiệt, nó bắt đầu
từ những tựa phim anime cậu xem ở tiền kiếp.

Việc ngày hôm nay là tục lệ truyền từ xa xưa trong Huyết giới, theo đó vampire
khi đạt đến năm tuổi sẽ được dẫn đến Trấn Thiên Tháp nhằm trắc nghiệm thiên
phú, thức tỉnh Huyết Năng.

Ám Thiên không biết quá trình đó như thế nào mà chỉ biết thông qua lời kể của
các hầu gái trong phủ. Cậu rất háo hức khi nghe điều đó và ngày cậu chờ đợi
cũng đã đến, Ám Thiên sau khi nghe tin liền nhảy vọt xuống.

Hòn non bộ cao gần trăm mét mà cậu di chuyển thoăn thoắt như trên đất bằng,
không gặp chút khó khăn nào. Tiểu nữ hài đứng phía dướt xuýt xoa hâm mộ nói:

“Ám Thiên ca ca thật lợi hại a.”

Ám Thiên cười không trả lời. Cậu nắm lấy tay tiểu nữ hài rồi chạy như bay về
phía cổng.

Tiểu nữ hài có thể gọi là thanh mai trúc mã của cậu, nàng tên Ỷ Lan, con gái
tộc trưởng Hành Quyết thế gia. Nàng năm nay vừa tròn năm tuổi, độ tuổi vừa đủ
để tham gia khảo trắc của Trấn Thiên Tháp.

Không những Ám Thiên tỏ ra háo hức mà Ỷ Lan cũng rất cao hứng. Thức tỉnh huyết
năng, và trắc nghiệm thiên phú có vai trò rất quan trọng trong con đường tiến
thân sau này, hơn nữa họ cũng tò mò không biết huyết năng của mình như thế
nào.


Vạn Thế Độc Hoàng - Chương #1