4:


Người đăng: Tanlin

Thông thường những địa phương nằm ở vùng biên cương lại có đường giao thông
thuận tiện với ngoại quốc đều sẽ phát triển thành nơi thương nghiệp phồn vinh.
Trấn Vĩ Hà mặc dù chỉ là một trấn nhỏ của Biên Châu thuộc vùng biên cương phía
bắc, nhưng nằm trên đường rẽ nhánh từ trục giao thông chính cho nên giao
thương cũng phát đạt.

Văn Tĩnh một thân y phục trắng tinh,hông đeo ngọc bội,một tay đặt hờ sau
lưng,một tay phe phẩy quạt giấy,"phụ kiện" như thế cộng thêm dáng dấp coi như
thanh tú, Văn Tĩnh cũng tự cảm thấy dùng câu "công tử tuấn dật" để miêu tả bản
thân mình thật sự không có gì là quá đáng.

Cũng không phải Văn Tĩnh đột nhiên nổi hứng muốn làm màu mè gì,mà ngày xưa mỗi
khi ra ngoài đi chơi, tên Văn Tĩnh trước kia đều "trang trí" bản thân thành
một bộ dáng như vậy. Văn Tĩnh hắn đang cố gắng nhập vai thật chuẩn cho nên
không thể không bắt chước như thế.

Vũ Hà một thân trang phục hộ vệ xanh nhạt đi bên cạnh, càng làm nổi bật Văn
Tĩnh phong thái ung dung tiêu sái dạo bước trên đường phố. Đến thế giới này
được vài ngày nhưng toàn quanh quẩn trong trang viên,hôm nay Văn Tĩnh quyết
định ra ngoài đi dạo quanh trấn thay đổi không khí.

Trước kia Văn Tĩnh xem phim ảnh cổ trang,thấy đạo diễn mỗi khi muốn cho người
xem cảm thụ không khí sinh hoạt thời cổ đại đều sẽ đưa vào trong phim cảnh
tượng đường phố đầy người ăn mặc cổ trang tấp nập qua lại, lại có người bán
rong lượn lờ cao giọng rao hàng, tiểu thương bên đường nhiệt tình chào mời
khách qua đường ghé qua sạp hàng của mình.

Văn Tĩnh mỗi lần xem cảnh này đều khen một tiếng"Sinh động như thật. Đạo diễn
đúng là cao chiêu."Thế nhưng bây giờ,khi chân chính đặt chân trên một con phố
cổ đại tấp nập người qua lại đích thực mà không phải bối cảnh dàn dựng, Văn
Tĩnh nghĩ nếu được xuyên không trở lại chắc phải nhẹ nhàng góp ý với vị đạo
diễn nọ " Cảnh này dàn dựng còn kém cỏi lắm!"

Những người đi qua Văn Tĩnh lúc này họ là người thật mà không phải là diễn
viên.

Văn Tĩnh có thể nghe ra chút khàn khàn trong giọng rao hàng lộ rõ vẻ mệt mỏi
của gã bán rong,có lẽ từ sáng đến giờ gã chưa bán được cái gì. Phim ảnh lồng
tiếng có cái này sao?

Hắn cũng có thể nhìn thấy giọt mồ hôi tinh tế trên khuôn mặt vĩnh viễn tươi
cười với khách hàng của người phụ nữ tiểu thương bán rau bên đường.Phim ảnh
cảnh quay có cái này sao?

Văn Tĩnh nhìn người qua đường, có nam nữ lão ấu, vẻ mặt có vui vẻ,có suy tư,có
buồn bã,... sống động đến nỗi tưởng chừng như từ vẻ mặt của họ lại có thể
tưởng tượng ra câu chuyện đặc sắc phía sau.

Cô nương kia vẻ mặt e thẹn đỏ hồng,chân đi trên đường mà tâm hồn bay bổng tận
đâu,chắc hẳn đang nghĩ về người trong mộng,có lẽ đang tưởng tượng ra cảnh lát
nữa gặp tình lang bên bờ sông hò hẹn.

Cụ già kia vừa chống quải trượng vừa thở ngắn than dài, có lẽ đang nghĩ về đứa
con hư hỏng trong nhà,thằng con bất hiếu suốt ngày ăn chơi trác táng,không
biết khi nào mới chịu lãng tử hồi đầu.

Người tiều phu kia vẻ mặt hồ hởi,hai chân bước vội,gùi sau lưng lại trống
không,chắc là vừa bán được củi cho hộ gia đình nào đó,đã có đủ tiền mua lương
thực đang vội vã trở về với lão bà hài tử đợi ở nhà...

Văn Tĩnh vừa đi vừa ngắm nhìn phố phường,đối với một người hiện đại như hắn
mọi thứ ở đây đều mới mẻ lạ mắt. Hắn xem xét đồ da bày trong cửa hàng bên này
một chút,sờ soạng đồ sứ xắp xếp ngăn nắp ở cửa hàng bên kia một chút,lại hỏi
giá cả rồi lan man trò chuyện với ông chủ cửa hàng ngọc khí một chút...

Văn Tĩnh hứng thú tìm tòi,liếc mắt quan sát những cô nương,quả phụ xinh đẹp
trên phố,âm thầm so sánh với diễn viên trong phim ảnh cổ trang đã xem.

Không thể không nói nữ nhân thời đại này còn hay e thẹn nhiều lắm,không giống
như thời đại của Văn Tĩnh,con gái nhìn thấy cao phú soái giống như hắn mắt
liền sáng rực,bạo dạn hơn còn quăng thính đầy trời,hùa nhau hô to " soái ca"
rồi cười như nắc nẻ.

Như vừa nãy có một cô nương liếc mắt nhìn Văn Tĩnh,bị hắn mỉm cười nháy mắt
nhìn lại thì xấu hổ cúi gằm mặt xuống,cằm chạm đến ngực vội ù té chạy mất.

Văn Tĩnh cười sảng khoái,khi nhìn theo bóng lưng mỹ nhân thì hắn phát hiện
hướng đó có một đám đông đang tụ tập,thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỗ tay
huyên náo. Văn Tĩnh tò mò:

- Ở đó có chuyện gì nhỉ?

Vũ Hà chắp tay,nói:

- Trang chủ,thuộc hạ đoán ở đó đang có người múa võ mãi nghệ.

Văn Tĩnh xua xua tay:

- Hà huynh đệ,ta đã nói rồi,chúng ta nói chuyện bình thường không cần chắp
tay trịnh trọng như vậy. Hơn nữa gọi ta công tử được rồi không cần gọi trang
chủ.

Vũ Hà lưỡng lự một chút cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng:

- Thuộc hạ đã rõ,công tử!

Hai người cùng tiến tới chỗ mãi võ,cũng may người không đông lắm,cả hai không
phải chen lấn mà vẫn có chỗ tốt để xem.

Ở giữa sân,một tiểu cô nương trẻ tuổi đang thực hiện động tác lộn nhào tại chỗ
liên tục,sau đó eo nhỏ chợt vặn bật người lên cao,trên không trung xoay tròn
mấy vòng theo vài tư thế có độ khó cao,cuối cùng đáp nhẹ nhàng bằng một chân
lên một quả bóng đặt trên bệ gỗ,cô nàng đứng rất vững,còn bày ra một tư thế vô
cùng tiêu sái hướng xuống khán giả. Màn trình diễn rất đẹp mắt,lập tức xung
quanh vang lên một tràng vỗ tay kèm lời tán thưởng. Tiểu cô nương kia mỉm cười
lộn một vòng đáp xuống đất chắp tay bái tạ, sau đó lấy một cái chiêng đồng gõ
gõ mấy cái cười nói:

- Chư vị, vừa rồi tiểu nữ biểu diễn khinh công "Phi yến"mới chỉ là chiêu thức
võ học bình thường nhất.Sau đây mới là tuyệt học võ công thực sự do sư huynh
tiểu nữ biểu diễn,tuyệt chiêu "Khai Sơn Phá Thạch".

Cô nàng nói đến liền nhấn mạnh mấy chữ "tuyệt học võ công". Đám đông hứng thú
lập tức vỗ tay rầm rầm.

Tiểu cô nương nói xong,một nam tử đầu trọc thân thể hùng tráng như con gấu,còn
đặc biệt mặc một kiện áo da thú lông lá bước ra giữa sân.Có lẽ gã sợ rằng
không ăn mặc như vậy thì người xem không thấy được sự bưu hãn và cơ bắp cánh
tay cuồn cuộn của mình.

Tiểu cô nương rất thuần thục lùi ra sau nhường chỗ, cái miệng tiếp tục liến
thoắng:

- Tuyệt chiêu "Khai sơn phá thạch" muốn luyện được vô cùng khó,sư huynh tiểu
nữ khổ luyện ròng rã mười năm mới thành. Lúc ra chiêu có ngàn cân lực
lượng,tuy chưa đạt được cảnh giới tối cao "khai sơn" nhưng cũng thừa đủ "phá
thạch toái kim"...Mời chư vị cùng xem!

Vị sư huynh như con gấu kia chắp tay thi lễ với mọi người,bỗng hét to một
tiếng khiến tất cả giật mình rồi lập tức chuyển sang đứng thế trung bình
tấn,còn cố ý dậm chân thật mạnh xuống đất thành tiếng thình thịch để tạo hiệu
ứng.

Ngay lập tức xung quanh mọi người ngậm miệng. Không thể không nói,thân thể vị
sư huynh kia như một tòa tháp thịt,lại đứng bằng thế võ chuyên dùng để hạ
trọng tâm giữ hạ bàn ổn định cho nên khiến người ta có cảm giác gã trầm trọng
như núi.

Tiểu cô nương bê ra một hòn đá lớn chừng đầu người, Văn Tĩnh suýt nữa bật
cười,bởi vì hắn thấy mặt mũi cô nàng đỏ bừng,bước đi khệ nệ bê,biểu hiện như
là ra sức lắm nhưng rõ ràng là giả vờ. Hạ bàn cô nàng vững như vậy chứng tỏ võ
công đủ sức nhẹ nhàng nâng hòn đá lên,nhưng lại cố tình làm màu để người ta có
cảm giác hòn đá to và nặng lắm.

Tiểu cô nương đặt hòn đá ngay dưới chân trước mặt vị sư huynh kia sau đó lui
ra,lau mồ hôi không tồn tại trên trán chắp tay mỉm cười nói với mọi người:

-Chư vị,sử dụng chiêu "khai sơn phá thạch" sở dĩ tốn rất nhiều công lực,cho nên mời chư vị chờ một chút để sư huynh tiểu nữ vận nội công!

Chỉ thấy vị sư huynh kia quát lớn một tiếng, hai tay dường như vận sức giơ lên
đỉnh đầu sau đó từ từ hạ xuống eo rồi thình lình đẩy mạnh ra đằng trước,cảm
giác cứ như gã đang ép cái gì đó trong người ra thật vậy.

Tiểu cô nương nói lớn tiếng thu hút sự chú ý của khán giả:

-Vận công đã xong!

Vị sư huynh kia rất phối hợp,không quên hét lớn một tiếng "Xem chiêu!" rồi
trầm eo vung hai tay đập mạnh vào hòn đá dưới chân. Chỉ nghe "rắc" một tiếng
hòn đá lập tức nứt vỡ làm nhiều khối.

Xung quanh lập tức sôi trào,tiếng vỗ tay vang lên rầm rầm,nhiều người hô to"
Hay quá!" "Quá đỉnh!"...

Trong tiếng hoan hô vang trời,tiểu cô nương cười tươi như hoa hướng bốn phía
chắp tay,vị sự huynh làm động tác "thu công" sau đó mới nhàn nhạt mỉm cười
hướng xung quanh bái tạ.

Văn Tĩnh cảm khái,biểu diễn rất thành công. Đối với người bình thường mà nói
dùng lực lượng hai tay đập vỡ hòn đá to như thế đã là rất ghê gớm rồi,biểu
hiện lại khiêm tốn hữu lễ rất có phong phạm cao thủ võ lâm trong truyền
thuyết,thỏa mãn thị giác a.

Tiểu cô nương lấy ra một chiếc khay đồng bắt đầu đi xung quanh,mỗi khi tới ai
người đó lại thả một vài đồng tiền vào khay,tiểu cô nương liền cười tươi đa
tạ. Đấy là lệ,mọi người xem biểu diễn no mắt cũng nên có một vài đồng gọi là
ban thưởng.

Đi gần hết một vòng,tiểu cô nương liếc nhìn tiền đồng trong khay,ước lượng một
chút nghĩ bụng hôm nay kiếm bộn rồi,nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói. Bỗng
khay trong tay khẽ chầm xuống,tiểu cô nương vội nhìn kĩ lại thì lập tức kinh
hãi.

Một thỏi bạc,một thỏi bạc trắng bóng nằm yên lặng trong khay! Một thỏi bạc còn
gọi là một lượng bạc,một lượng bạc đổi được một trăm đồng tiền. Tiểu cô nương
vội ngước nhìn vị tài chủ vừa ra tay hào phóng. Chỉ thấy đó là một thiếu niên
anh tuấn mặc đồ trắng,đang phe phẩy quạt giấy trong tay mỉm cười nhìn nàng.

Trong lúc tiểu cô nương còn đang cúi gập người đa tạ,Văn Tĩnh phất phất tay
ung dung bước ra giữa sân,Vũ Hà kè kè đi theo bên cạnh. Văn Tĩnh vừa ra sân
lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Hắn chắp tay hướng bốn phía lại hướng
vị sư huynh kia nói:

-Hôm nay nhìn hai vị cao thủ đây biểu diễn võ công,tại hạ thật sự được mở rộng tầm mắt. Đặc biệt là vị anh hùng vừa nãy một chiêu " Khai sơn phá thạch" càng khiến tại hạ chấn kinh,bội phục vô cùng.

Vị sư huynh kia không biết Văn Tĩnh đang làm trò gì miễn cưỡng chắp tay hồi
đáp.

Văn Tĩnh dừng một lát bỗng mỉm cười chỉ sang Vũ Hà:

-Chỉ là rất trùng hợp. Vị Hà huynh đệ của tại hạ đây trước kia trong sư môn học võ cũng học được một chiêu gọi là "Khai sơn phá thạch". Tại hạ lúc đầu còn tưởng Hà huynh đệ và vị anh hùng này vốn là sư huynh đệ cùng một sư môn,cho nên mới cùng học được tuyệt học võ công như vậy. Nhưng hỏi lại thì Hà huynh đệ lại bảo không phải còn bảo " Tên kia "khai sơn phá thạch" rõ ràng là bịp bợm, "khai sơn phá thạch" của ta mới là hàng thật. Nếu ngươi không tin ta liền lập tức biểu diễn cho ngươi xem cái gì mới là "khai sơn phá thạch".

Vũ Hà vừa nghe trong lòng ngạc nhiên,mình nói như vậy với trang chủ bao giờ,mà
từ khi nào mình lại biết cái gì mà võ công tuyệt học "khai sơn phá
thạch",trang chủ từ đâu nghe được chuyện hoang đường đó.

Lời Văn Tĩnh nói ra chân chính là đang gây khó dễ cho hai vị sư huynh muội mãi
võ,chuyện này diễn biến hết sức bất ngờ lộ ra vẻ thú vị,mọi người xung quanh
lập tức hứng thú bừng bừng chú ý quan sát.

Tiểu cô nương và vị sư huynh ngây người,chuyện gì đang xảy ra? Một tên thiếu
niên công tử không biết từ đâu chui ra nói càn nói quấy. Cái gọi là khai sơn
phá thạch,tên công tử ngốc nhà ngươi có biết bọn ta làm nghề mãi võ không,biểu
diễn mãi võ thì đương nhiên phải lấy một cái tên thật vang dội,có thế mới thu
hút được khán giả,chẳng lẽ nhà ngươi nghĩ bọn ta thực sự là cao thủ võ
công,"khai sơn phá thạch" của bọn ta là chân chính tuyệt học?

Tiểu cô nương và vị sư huynh kia còn đang kinh ngạc nhìn nhau thì Văn Tĩnh đã
nói:

- Vậy là tốt rồi,hôm nay để huynh đệ tại hạ thể hiện một chút,mọi người xung
quanh đánh giá dùm xem lời của huynh đệ tại hạ đây là thật hay giả. Không có
lý nào vị anh hùng kia là kẻ bịp bợm?Tại hạ e rằng bản thân vốn trong lòng có
sẵn thiên vị người nhà sẽ tự mình không đánh giá chính xác được,còn nhờ chư
vị.

Mọi người xung quanh lập tức vỗ tay:

- Được,biểu diễn một chút xem sao!

Văn Tĩnh nháy mắt ra hiệu cho Vũ Hà còn làm thủ thế chiến thắng.Vũ Hà khẽ nhíu
lông mày,không biết vì sao tự nhiên trang chủ đi gây sự với người khác nhưng
trang chủ đã xắp xếp như vậy hắn cũng mặc kệ vội bước ra giữa sân.

Biểu hiện của hắn trong mắt người xem xung quanh lại bị hiểu nhầm thành sốt
sắng muốn thể hiện mình,khán giả lại càng hứng thú tập trung chú ý.

Vũ Hà tay trái nhẹ nhàng nhấc lên một hòn đá kích cỡ tương đồng,sau đó giơ ra
trước mặt,tay phải giơ cao quá đầu rồi phát lực vỗ xuống,"rắc" một tiếng hòn
đá lập tứ c vỡ vụn,mảnh vỡ từ lòng bàn tay trái của Vũ Hà rơi ào ào xuống đất.

Xung quanh người xem kinh hô:

- A,ta có nhìn lầm không vậy!

- Quá khủng bố!

Màn biểu diễn của Vũ Hà vừa nhìn đã biết hơn đứt của gã sư huynh kia. Không
dài dòng phức tạp,dùng một tay giữ đá rồi dùng một tay dứt khoát đập vỡ hòn
đá.

Văn Tĩnh thỏa mãn hướng bốn phía chắp tay cảm tạ. Vũ Hà phía sau mặt lạnh tanh
phủi phủi tay,đối với hắn thử thách vừa rồi chẳng có gì khó,cho nên chẳng có
gì đáng tự hào. Khán giả xung quanh âm thầm tắc lưỡi "Đây mới là phong thái
của cao thủ thực sự nha."

Hai huynh muội kia mặt xám như tro,bọn họ tuy chỉ là diễn võ mãi nghệ nhưng
cũng học qua chút võ công,nếu không làm sao biết biểu diễn như thế nào cho đẹp
mắt,thuyết phục được người xem. Vừa rồi Vũ Hà ra tay,khiến cho bọn họ biết đã
gặp chân chính cao thủ,không biết cao bao nhiêu nhưng chí ít cũng là cao hơn
bọn họ nhiều. Bây giờ người ta ngang nhiên gây sự thì làm sao, thực lực không
bằng cũng chỉ đành nhịn mà thôi.

Đúng lúc hai người định âm thầm chuồn đi,trong đám người xem chợt có tiếng
quát to:

- Sư đệ,sư muội,hãy khoan đi!

Đám đông lập tức dồn dập hướng ánh mắt tới người vừa lên tiếng,Văn Tĩnh cũng
liếc mắt nhìn qua,trong lòng lập tức đắc ý cười to: "Nhân vật chính cuối cùng
cũng chịu lên đài!"


Vạn Mai - Chương #4