3:


Người đăng: Tanlin

Văn Hùng trước lúc lâm chung còn dặn "Vũ Hà là có thể dùng." Đối với nhãn lực
và trí tuệ của Văn Hùng,Văn Tĩnh rất tin tưởng. Nếu không bao nhiêu năm lăn
lộn trong giang hồ Văn Hùng đã chẳng có được thành tựu như ngày hôm nay.

Chuyện cũ là một cố sự theo mô típ quen thuộc xưa nay. Vũ Hà ban đầu không
được tính là một kẻ trong giang hồ,vốn làm nghề đâm thuê chém mướn kiếm miếng
cơm qua ngày.

Một lần hắn dẫn đội đi hành nghề thì đá phải thiết bảng, đối tượng mà người ta
thuê bọn hắn "trừng trị" là kẻ có tên tuổi trong giới hắc đạo đang mai danh ẩn
tích. Bọn hắn thành công chọc cho tên kia nổi điên ra tay tru diệt,huynh đệ bỏ
mạng gần hết, Vũ Hà là kẻ cầm đầu nên bị truy sát không tha.

May thay Văn Hùng tình cờ gặp được ra tay cứu Vũ Hà một mạng. Từ đấy hắn một
mực đi theo,Văn Hùng bèn thu làm hộ vệ,rảnh rỗi lại chỉ điểm võ công,tính ra
Vũ Hà cũng là một nửa đệ tử của Văn Hùng.

Vũ Hà thật xứng với câu "vai năm thước rộng thân mười thước cao" lại thêm cặp
mắt báo,bộ râu quai nón càng khiến cho hắn thêm phần khí vũ hào hùng.

Bề ngoài như vậy nhưng nội tâm hắn cũng rất tinh tế. Không biết vì sao hắn cảm
thấy biểu hiện của Văn Tĩnh rất giống với trang chủ trước kia.

Đúng vậy là dáng vẻ tựa như nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay,bình thản
mà trí tuệ. Cho nên vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói nhưng Vũ Hà lại lựa chọn
trả lời như trước kia vẫn trả lời mỗi khi trang chủ hỏi hắn.Quả nhiên Văn Tĩnh
sau đó đã nói hết mọi điều trong lòng hắn muốn nói.

Văn Tĩnh tự rót cho mình một chén rượu:

- Cha ta an bài cho ta thành thế "sấm đánh không kịp bưng tai", các đường chủ
phần lớn thận trọng,không biết hậu chiêu thế nào,cho nên như hôm nay biểu hiện
im lặng rồi qua loa,nghe hướng gió. Mà lại chả việc gì phải gấp,nếu ta vô dụng
thật,ngày sau thu thập cũng chưa muộn. Cho nên kẻ đột nhập nhiều khả năng
không phải bọn họ phái ra.

Hắc Phong chỉ là con chó của người khác thôi,nhìn hắn nói chuyện với ta và Kim
Vũ Uy mà thi thoảng lại liếc sang Chu Vũ,rồi sau đó lão nói thì cun cút nghe
lời thì biết ngay ai là chủ nó.

Chỉ có Chu Vũ. Nhìn biểu hiện của lão không che giấu được vẻ sốt ruột. Miệng
thì nói hay ho lắm,nhưng chỉ nhắc đến cha ta,lại gạt ta qua một bên. Lão có
cái gan ấy là vì xúi Hắc Phong thử ta,thấy ta chỉ im lặng cho ta là không hiểu
chuyện hay nhu nhược.

Văn Tĩnh uống cạn chén rượu:

- Chu Vũ phái người đột nhập Vạn Mai sơn trang,đây là lần thứ hai.Từ sau lần
gặp phải kẻ đột nhập trước kia ta đã dọn ra khỏi tiểu viện của mình sang ở
tiểu viện của phụ mẫu,chuyện này chẳng phải bí mật gì,ai cũng biết. Nhưng kẻ
đột nhập lần này vẫn tới tiểu viện cũ của ta,thế là đã rõ. "Rung cây nhát khỉ"
phải không? Để chứng tỏ bọn lão có cái gan và có khả năng bắt ta im miệng nếu
ta quá ồn ào.

Văn Tĩnh quay sang Vũ Hà:

- Lòng trung thành của ngươi với Văn gia,ai ai cũng biết. Chũ Vũ ngầm đe
dọa,lão cũng đã tính kĩ,nếu ta ngu si không hiểu thì còn có ngươi, ngươi sẽ vì
an toàn của ta mà khuyên can.

Trên thực tế,con người Vũ Hà quả thực nhất mực trung thành với Văn gia,điều
này đã được Văn Hùng khẳng định.

Nhưng có lẽ vì tính chất nghề nghiệp đã thấm vào máu,gặp chuyện trước tiên hắn
sẽ nghĩ đến an toàn của chủ nhân mà không suy nghĩ tiếp làm vậy có phải là tốt
nhất cho chủ nhân hay không.

Vũ Hà không phải là kẻ ngu,đương nhiên đoán biết được ai là kẻ sau màn. Nhưng
vẫn là suy nghĩ theo thói quen trói buộc hắn. Chu Vũ là ai,là huynh đệ của Văn
Hùng,chủ nhân lâu nay của hắn,cho nên hắn theo thói quen giữ lòng kính trọng
mà không có suy nghĩ đối kháng.

Có lẽ là Chu Vũ rất rõ điều này,nên mới phái người đột nhập quấy rối.

Văn Tĩnh lại nói tiếp:

-Vũ Hà ngươi có chút thông minh nhưng lại để chút thông minh đó làm phai mờ dũng khí của mình. Kẻ địch hướng tới ngươi đe dọa, việc ngươi cần làm không phải sợ hãi mà là tuyên chiến,biết đâu kẻ địch chỉ là thử lá gan của ngươi,khi biết gan ngươi nhỏ hắn sẽ không do dự nuốt chửng ngươi thì sao?

Vũ Hà nghe đến đây đấm ngực nói lớn:

-Trang chủ dạy bảo khiến ta sáng mắt. Lo được lo mất thì chẳng phải phong thái người làm nên việc.

Văn Tĩnh mỉm cười:

- Lúc nãy ngươi ngập ngừng có ý muốn nói,phải chăng định khuyên can ta phải
không?

Vũ Hà quỳ một chân xuống đất:

-Trang chủ mắt sáng như đuốc,Vũ Hà phục rồi. Quả thực vừa rồi ta có ý muốn khuyên trang chủ cẩn thận đề phòng kẻ xấu ám toán. Nhưng xem ra là ta hồ đồ,từ nay mọi việc quyết không nhiều lời,nhất nhất nghe theo sự xắp xếp của trang chủ.

Văn Tĩnh vui mừng nói:

- Vũ Hà trước là cánh tay phải của cha ta,nay lại trở thành cánh tay phải của
ta. Lòng trung thành của ngươi có trời cao chứng giám. Đến,chúng ta cùng uống
một chén, mai này theo ta xông pha khói lửa. Hahaha.

...

Vũ Hà đi rồi,Văn Tĩnh mới thở phào một hơi,rốt cục cũng thu phục được hắn.

Vũ Hà so ra với ai cũng trọng yếu hơn,hắn là đội trưởng đội hộ vệ, ngày đêm kề
cận Văn Tĩnh,nếu không có được lòng trung thành của hắn làm sao yên tâm cho
nổi. Hơn nữa bây giờ Văn Tĩnh đang thiếu nhân thủ,có Vũ Hà là có cả chín hộ vệ
còn lại,toàn là hảo thủ võ công, trước chưa nói việc khác chỉ dùng cho việc
bảo vệ bản thân cũng đã thấy an tâm rất nhiều.

Đầu tiên,Văn Tĩnh phải hiển lộ một chút ánh mắt,tránh cho Vũ Hà trong lòng
nguội lạnh,tưởng rằng phải ngậm đắng đi theo một tên ngốc ngu si.

Cái tên Văn Tĩnh trước kia cũng thật kém cỏi,nhát gan,bị dọa một trận vội đổi
chỗ ở,khẳng định biểu hiện lúc đó khiến Vũ Hà thất vọng không ít.

Để kẻ lạ đột nhập lần trước nói ra không trách được đội hộ vệ,lúc đó tang gia
bối rối có sơ xuất là điều có thể lắm chứ. Lần này thì không tính,là Văn Tĩnh
cố ý an bài cho kẻ lạ thuận lợi đột nhập.

Sau đó, Văn Tĩnh trước mặt hắn biểu hiện ra một lòng quan tâm thuộc hạ, lại
lời ngay ý thẳng khẳng định lòng trung thành của Vũ Hà hắn biết và tin
tưởng,rồi cuối cùng "tấn phong" Vũ Hà làm cánh tay phải của mình,ý muốn cùng
chung vai sát cánh. Nói tóm lại đều là thủ đoạn mua chuộc lòng người mà thôi.

Cũng may cho dù Vũ Hà có chút thông minh nhưng suy ra vẫn là lòng dạ của võ
phu,chút khôn vặt của Văn Tĩnh vẫn đánh động được hắn.

V ề phần Kim Vũ Uy,lão già "đầu óc"hơn nhiều,không thể khua môi múa mép mà
thành được. Kim Vũ Uy là có thể tin,có thể dùng,nhưng chưa thể dùng ngay được.
Nếu bây giờ Văn Tĩnh tới gặp hắn là mang tư thế của kẻ đi cầu cạnh. Đợi đến
lúc thích hợp mới gặp,làm sao cho trong mắt Kim Vũ Uy phải coi trọng hắn,như
thế việc thu phục mới nắm chắc thành công được.

Hôm nay làm được một chuyện tốt,Văn Tĩnh vui vẻ lại tự thưởng cho mình một
chén rượu.

Quả thực là Nữ Nhi Hồng,rượu vào êm ái mà say lúc nào không biết.


Vạn Mai - Chương #3