Người đăng: Tanlin
Hôm nay Văn Tĩnh mới có thời gian đi dạo khắp trang viên của hắn.
Theo hắn nghĩ, con người ta thực ra không cần một cái nhà quá to chỉ để thỏa
mãn nhu cầu ở,trong này còn bao gồm thỏa mãn nhu cầu phô trương thể diện. Nhà
to lại đẹp như vậy chủ nhà thân phận không quý thì phú,đấy là nhận thức chung.
Văn Hùng đường đường là chủ nhân một tiêu cục lớn,hắc bạch hai đạo đều có mặt
mũi,cho nên hắn xây nhà ở quyết không thể nhỏ hẹp bình thường.
Tường gạch quét vôi trắng bao quanh, đại môn có đôi sư tử đá đứng hiên ngang.
Qua cổng ,đi qua một khoảng sân lát gạch xanh rộng rãi là tới đại sảnh. Đại
sảnh cột gỗ thô to sơn đỏ chạm trổ hoa văn, trần cao nền rộng,trang hoàng khí
phái. Đi qua đại sảnh,theo con đường lát đá trứng ngỗng dẫn tới trung
đường,bên đường có thể chứng kiến hồ nước,hòn non bộ. Trung đường dãy phòng
trước một bên là phòng nghị sự, thư phòng một bên là phòng ở dành cho khách
nhân,dãy phòng sau một bên là phòng ở cho hộ vệ trang viên,một bên là phòng ở
cho nha hoàn gia nhân,sân luyện võ nằm ở giữa tách biệt hai dãy.Sau trung
đường là tiểu viện nơi ở của Văn Tĩnh,tiếp đó mới đến hậu viện là khu tiểu
viện nơi ở của phụ mẫu hắn trước kia .Mỗi khu tiểu viện lại bố trí vườn hoa
,hồ nước,hòn non bộ nhỏ.
Nói chung nơi này quả thực quá rộng lớn,hoành tráng,so sánh với nhà tranh thấp
bé của các tá điền thì...So sánh làm Văn Tĩnh cảm thấy tội lỗi.
Gia nhân,nha hoàn tổng cộng mười hai người,đám nha hoàn bận rộn lượn qua lượn
lại khắp nơi,hầu hết là các cô nương trẻ tuổi,tư sắc không có bao nhiêu nhưng
thắng ở khí chất thanh thuần. Văn Tĩnh nghĩ bụng chỉ cần hắn ngoắc ngoắc tay
thì lập tức tối nay sẽ có người nguyện ý trèo lên giường làm ấm chăn cho
hắn.... Vừa nghĩ Văn Tĩnh lại cảm thấy tội lỗi.
Có vẻ như trang chủ trước kia cũng biết cách làm người,đối đãi kẻ dưới không
tệ,cho nên nha hoàn,gia nhân không quá khép nép câu nệ,cười nói vui vẻ,làm
việc thực tâm nhiệt tình. Gặp Văn Tĩnh bọn họ cung kính cúi đầu chào hỏi,hắn
nhìn thấy trong mắt họ là thực tâm tôn kính chứ không phải là giả vờ như vậy.
Đến tối,có cơm canh bày biện sẵn sàng trong phòng ăn,có người tới nhắc "mời
trang chủ tới dùng cơm",hắn chỉ việc vác bụng tới ăn. Lúc đi tắm,có nha hoàn
nấu sẵn nước nóng,nếu không phải hắn đuổi đi còn có nha hoàn đứng cạnh hầu hạ
hắn tắm.
Văn Tĩnh cảm thấy sâu sắc tội lỗi,đồng thời cảm thấy sâu sắc hưởng thụ. Nhớ
lại kiếp trước,một phòng trọ chật hẹp,đồ đạc bừa bộn khắp nơi, không cơm hộp
thì lại mì gói, Văn Tĩnh cảm khái không thôi.
Nhưng hắn có những đãi ngộ như bây giờ là do Văn Hùng cả đời cố gắng đổi
lấy.Văn Hùng đã chết,nay hắn muốn tiếp tục được hưởng thụ như vậy thì phải tự
mình đi cố gắng.
Văn Tĩnh phải giữ chắc lấy trong tay Vạn Mai sơn trang,tiếp đến là Vạn Mai
tiêu cục, ngoài việc giữ gìn tâm huyết lão cha để lại còn là để chứng tỏ mình
là hổ chứ không phải là cẩu,tuyệt đi tâm tư của những kẻ tham lam ngoài kia.
Có bao nhiêu kẻ khinh hắn trẻ tuổi muốn thi triển thủ đoạn cướp lấy gia sản
của hắn?
Hội nghị hôm nay Văn Tĩnh cũng đã thấy rõ tình thế của mình trước mắt. Lão cha
chết rồi,các đường chủ không phục hắn, trong tối ngoài sáng có ý tách ra tự
lập môn hộ,tiêu cục có nguy cơ tan vỡ,mỗi người một ngả.
Nói đi cũng phải nói lại, đổi Văn Tĩnh làm đường chủ hắn cũng nhất định không
chịu phục,coi một tên nhóc mười sáu tuổi thành lão đại, nghe tên nhóc đó mệnh
lệnh.
Văn Hùng cũng đã nhìn ra điểm này từ trước cho nên mới an bài cho Văn Tĩnh.
Ngay khi tang lễ kết thúc không kéo dài thời gian cho các đường chủ kịp có suy
tính, hành động gì,lập tức công bố di ngôn. Trước tiên phải tranh thủ được
"danh chính ngôn thuận"cho Văn Tĩnh,sau này bất kể phong vân biến ảo thế
nào,di ngôn đã thuận lợi công bố,trên danh nghĩa Văn Tĩnh chắc như đinh đóng
cột là người thừa kế Vạn Mai tiêu cục.
Văn Tĩnh vẫn nhớ,nằm trên giường bệnh,lúc trăng trối Văn Hùng không quên căn
dặn "Kim Vũ Uy là có thể tin...".Văn Tĩnh cảm khái tấm lòng bậc làm cha mẹ
trong thiên hạ,lúc nào cũng suy nghĩ cho con cái,lời này quả thực không giả.
Cảm khái một trận xong xuôi,Văn Tĩnh nở một nụ cười:
-Ít nhất ta cũng hơn các ngươi,không phải chỉ có một mình,ta còn có Kim Uy Vũ.
...
Trong trang viên của mình,đường chủ Chu Tước đường Chu Vũ ngồi một mình trong
thư phòng.
Lão không hiểu vì sao hôm nay,trong hội nghị,mấy lão già kia lại chỉ ngồi im
lặng. Lão biết thừa trong lòng mấy lão già đó ấp ủ cái gì,còn không phải cũng
như lão hay sao. Hơn chục năm nay theo Văn Hùng,làm kẻ dưới cho người ta,bây
giờ có cơ hội ai chẳng muốn tách ra tự lập môn hộ,thà làm đầu gà chứ không làm
đuôi phượng.
Chu Vũ nghĩ thầm" Văn Hùng thì không nói,còn tên Văn Tĩnh nhãi con có tài đức
gì mà đòi lãnh đạo bọn ta."
Lão suy nghĩ trong chốc lát rồi khẽ quát:
-Người tới!
Từ trong bóng tối bỗng đi ra một người,người nọ quỳ xuống đáp:
- Có tại hạ!
...
Văn Tĩnh ngồi một mình trong phòng, trên bàn có một bình rượu,một đĩa đậu
phộng rang. Cửa sổ mở toang,ánh sáng của ngọn đèn dầu leo lét không ngăn được
ánh trăng sáng vằng vặc ùa vào.
Uống rượu ngắm trăng đúng là nhã sự.Thế nhưng là một người đến từ thời hiện
đại,nơi mà ánh đèn điện lấn át hết trăng sao,Văn Tĩnh đúng là không có thú vui
tao nhã đó. Hắn đây là cảm thấy quá tịch mịch, hắn không có thói quen trời vừa
tối liền lên giường đi ngủ như người thời đại này,nhưng buổi tối ở đây không
có tivi điện thoại,gỉai trí làm sao? Chỉ có uống rượu giải buồn,rượu ở đây độ
cồn rất nhẹ,mà cái tên Nữ Nhi Hồng khiến Văn Tĩnh rất tò mò,cho nên mới có một
màn như bây giờ.
Văn Tĩnh thở dài:
-Không biết hôm nay có khách tới hay không?
Văn Tĩnh vừa dứt lời,chợt nghe xa xa có tiếng quát tháo:
-Người tới là ai?
- Nửa đêm lén lút,có ý đồ gì?
Sau đó có tiếng binh khí va chạm, qua một lát có tiếng chân dồn dập,dường như
hộ vệ trang viên đang chạy tới,ánh đuốc sáng bừng.
-Tặc nhân chớ chạy!
- Một nửa đuổi theo, một nửa ở lại hộ vệ trang chủ!
Văn Tĩnh chăm chú quan sát mãi đến khi trang viên yên tĩnh trở lại mới thôi.
Một lúc sau có tiếng người ngoài cửa nói vọng vào:
- Trang chủ, Hà đội trưởng, bọn tại hạ thất trách để tặc nhân trốn thoát.
Văn Tĩnh hỏi lại:
-Huynh đệ có ai bị thương không?
Bên ngoài hơi im lặng một chút,sau đó mới có tiếng trả lời:
- Hồi trang chủ,chỉ có một người bị thương nhẹ!
Văn Tĩnh giọng nói lộ vẻ sốt sắng:
-Mau đưa huynh đệ bị thương đi trị thương. Còn lại tăng cường cảnh giác. Ngươi lui đi.
-Rõ!
Văn Tĩnh nghe ra tiếng "rõ" của gã hộ vệ vừa bẩm báo vừa to vừa hữu lực,thầm
hài lòng. Đội hộ vệ không bắt được kẻ đột nhập,hắn không những không trách
phạt mà vừa nghe có người bị thương liền lộ vẻ đặc biệt quan tâm,đây là thủ
đoạn mua chuộc lòng người tầm thường nhất.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh,Văn Tĩnh quay đầu nhìn vào một người đang đứng
trong góc:
- Hà đội trưởng đoán xem kẻ đột nhập lần này đến từ đâu.
Vũ Hà đứng một bên nãy giờ hộ vệ cho trang chủ lúc này bước ra,chắp tay nói:
- Chắc hẳn trong lòng trang chủ đã sớm có kết luận.