Chậm Trễ.


Người đăng: Namquynhon

Kể từ khi phát hiện ra năng lực mới của mình, Canh Nam quyết định tiếp tục nán
lại trong động hòng hiểu rõ mọi thứ. Thời gian cứ thế vô tình trôi đi, nếu
không phải đến một ngày hắn giật mình phát hiện hai lọ Tích cốc đan trong tay
đều hết nhẵn thì chắc vẫn còn trầm mê trong này.
Hai lọ Tích cốc đủ duy trì hơn nửa tháng, trong đoạn thời gian này hắn cũng đã
'mò' ra một chút manh mối.
Đầu tiên việc đạo âm hồn biến thành Gj sau khi được Truyền tải dữ liệu chính
là từ Kho dữ liệu trong não Canh Nam làm ra.
Về cơ bản Canh Nam có thể khẳng định hiện trong não hải hắn tồn tại một thứ
tương tự như Siêu ổ cứng, lưu giữ toàn bộ dữ liệu trong các thí nghiệm kiếp
trước của giáo sư S, bao gồm những đoạn vi sóng thu được của các tử tù lúc bị
hành quyết. Những đoạn vi sóng này chính là thứ được gọi là linh hồn trong các
tôn giáo cổ, đối tượng nghiên cứu chính của hắn. Canh Nam hơi tính toán một
chút liền sửng sốt trước lượng dữ liệu khổng lồ trong đầu, nghĩ lại thì ngay
chính hắn cũng không nhớ đã tự tay chấm dứt sự sống của bao nhiêu đối tượng,
dị thai, quái vật, tử tù... tất cả đều bị Liên Bang vứt bỏ cho các phòng thí
nghiệm giống chỗ hắn. Không thể phủ nhận cho dù được phủ thêm danh nghĩa
nghiên cứu khoa học thì hành động đó cũng quá lãnh huyết.
Lại nói tuy đã có Mô bản nhưng lại không thể vô hạn sao truyền dữ liệu vì sau
Gj Canh Nam không thể đào tạo ra bất cứ ma hồn nào nữa. Mỗi lần cố gắng sao
truyền, trong đầu liền xuất hiện thông báo:
NĂNG LƯỢNG KHÔNG ĐỦ, KHÔNG THỂ SAO TRUYỀN DỮ LIỆU.
Năng lượng? Phải là dạng năng lượng gì nhỉ?
Vấn đề này làm khó hắn suốt thời gian còn lại, dù cho thử qua vô số biện pháp
đều không hiệu quả, cho dù là ma lực, niệm hoặc tàn nhẫn dùng cấp thấp pháp
thuật tạo ra điện năng đánh vào đầu... đều không tác dụng gì.

Rột rột
Cơn đói kéo tới khiến Canh Nam không thể không dừng lại suy tưởng, lắc mình
phủi đi một ít bụi trên thân, thu vội đồ vật xong hắn nhanh chân chui ra
ngoài, hướng chỗ Tàng kinh tháp mà chạy như bay. Hắn vừa nhớ ra một việc cực
kỳ quan trọng mà lúc trước vì mải vui mà quên mất.
Vừa đến trước chân tháp, thấy đệ tử trông tháp không còn là hai người lúc
trước, hắn không chút chậm trễ chắp tay nói:
"Chào sư huynh, sư đệ là đệ tử Nhĩ ma động, nửa tháng trước có mượn đọc Dưỡng
hồn quyết nhưng vì mải tu luyện mà quên mất việc trả sách, nay xin đến giao
lại sách và nhận trách phạt."
Đoạn hai tay nâng sách quá đầu, khom người đưa tới.
Hai đệ tử trông coi khẽ nhíu mày, người đứng gần hơn cầm lấy sách nhìn lướt
qua xong bảo 'đợi ở đấy' rồi xoay người đi vào trong. Lát sau y đi ra chỉ
buông một câu gọn lỏn:
"Đi theo ta" Rồi đi thẳng.
Canh Nam không biết y muốn đi đâu nhưng cũng vội vàng đuổi theo, được một lúc
mới nhận ra là Ngoại sự đường.
Tên đệ tử trông tháp tiến đến khu vực treo lệnh tập nã đệ tử, nói vài câu với
đệ tử quản sự xong quay lại chỉ vào Canh Nam:
"Tên này chính là kẻ bị bêu danh trên bảng mười ngày trước, tội hắn không
nghiêm trọng nhưng cũng chẳng thể bỏ qua, ngươi cứ dựa theo quy cũ mà làm."
Nói đoạn liếc Canh Nam một cách ẩn ý rồi phủi tay đi ra.
Gã quản sự nãy giờ còn im lặng lúc này liền đằng hắng một tiếng, cười nhạt:
"Hắc, không biết nên nói ngươi may mắn hay là xui xẻo khi gặp ta nữa, vừa lúc
ta cũng đang thiếu người, đi thôi."
Nói xong y dợm bước định đi đột nhiên trước mặt tiến tới một thanh niên vạm
vỡ, mặt râu quai nón, chắp tay cười nói:
"Cảnh Nhan huynh lâu ngày không gặp, không phiền dừng lại nghe ta giải bày vài
câu chứ?"
" Tào Hồ Tử, ngươi không ở Luyện dược phòng, nhảy ra bắt chuyện cái gì?" Gã
quản sự được gọi Cảnh Nhan nghi hoặc nói.
"Là thế này, sư phụ ta hôm trước vừa nhận ủy thác luyện gấp một lô Tụ ma đan,
tài liệu đều sớm chuẩn bị xong nhưng ngặt nỗi chưa thu thập đủ rêu Du hồn nên
chưa thể mở lò." Thanh niên râu quai nón cười giải thích, lại chỉ tay vào Canh
Nam:
"Nói thực ngày hôm nay ta bỏ công việc chạy đến đây dạo loanh quanh chính là
thử vận may muốn tìm được tên nhóc này, không ngờ thật lại trùng hợp gặp được,
lần trước không biết hắn đạp trúng chỗ nào mà may mắn tìm được rất nhiều rêu
Du hồn, có lẽ hắn sẽ giải quyết được mối bận tâm của sư phụ ta cũng không
chừng."
Canh Nam lúc nãy đã nhận ra thanh niên râu quai nón chính là Tào Bảo, người
lần trước giao thưởng nhiệm vụ. Thấy Tào Bảo nói tới ' trùng hợp gặp được' rất
là trôi chảy nhưng bất kể là ai chỉ cần có chút suy nghĩ đều không tin lại có
chuyện trùng hợp như vậy, đây chỉ là cái cớ để y uyển chuyển ' cướp' người từ
trong tay họ Cảnh mà thôi.
Kỳ lạ là Cảnh Nhan nghe xong lại không vặn hỏi, cũng không dây dưa mà thẳng
thắng giao ra Canh Nam:
"Nếu là việc Tào trưởng lão cần thì đó chính là phúc phần của tên nhóc này, ta
không ngại lại chờ hắn một đoạn thời gian, có điều môn quy không thể phá được,
chậm nhất là ba tháng sau hắn nhất định phải theo ta tiến vào Địa hạ tháp làm
khổ dịch." Trước khi bỏ đi còn không quên nhắc nhở:
"Nhóc, lần này đừng có quên nữa đấy."
Canh Nam ngẩn người chưa kịp phản ứng thì y đã khuất sau một cánh cửa.
Tào Bảo tiến tới, cười nhạt:
"Có phải bỗng nhiên thấy đệ tử Chấp pháp điện cũng không phải mặt lạnh, hung
hăng không nói lý lẽ như trong đồn đãi đúng không?"
"Sư huynh chỉ giáo."
"Hắc, nếu chẳng phải ta đem sư phụ của ta ra chưa chắc y chịu nể mặt mà để
ngươi đi, lại nói đổi lại là trưởng lão khác trong luyện dược phòng y cũng
tuyệt không để mắt, cũng là ta may mắn có được sư phụ tốt còn ngươi thì may
mắn gặp phải ta."
Nói rồi y ra hiệu cho Canh Nam đi ra Ngoại sự đường, quẹo trái rẽ phải một hồi
đến một chỗ trống trải, lựa một mặt đá tương đối bằng phẳng ngồi xuống.
"Mấy hôm trước ta vô tình thấy tên ngươi trên bảng truy bắt của chấp pháp điện
nên rất ngạc nhiên, một đệ tử tạp dịch cỏn con thì có thể phạm phải trọng tội
gì? Hỏi ra mới biết tên nhóc ngươi dùng ma thạch mượn đọc công pháp của Tàng
kinh tháp, lại còn quá hạn mà chẳng thấy tăm hơi, hắc, cái đám rùa già trông
sách trong tháp đó đúng là dở hơi, vì mấy quyển pháp quyết rác rưởi mướn cũng
chẳng ai thèm đọc đó mà cũng treo lệnh truy bắt, thật khiến ta cười chết mất."
Tào Bảo nhìn Canh Nam còn đứng ngây ra thì bật cười, ném tới một thẻ gỗ, bên
trên khắc tiêu ký hình một Đan lô, nói:
"Đây là lệnh bài nhiệm vụ ưu tiên của luyện dược phòng, ngươi cầm lấy rồi đi
thu thập rêu Du hồn cho ta, lần này nếu ngươi lại tìm được nhiều như trước kia
ta nhất định tặng ngươi một ít đồ tốt, đủ để ngươi an toàn trải qua khổ dịch,
ngươi có lẽ nghe qua nhưng chắc chưa biết làm khổ dịch nguy hiểm thế nào a."
Canh Nam nghe xong không chút nghĩ ngợi đáp:
"Ta sẽ cố gắng hết sức làm, lần này cảm tạ sư huynh giúp đỡ, sau này có dịp
nhất định sẽ gấp đôi báo đáp ngài."
Tào Bảo ban đầu lơ đãng, nghe đến lúc sau thấy hắn vẻ nghiêm túc liền thu lại
nụ cười song cũng không nói gì, nhẹ gật đầu xoay người rời đi.
Còn lại một mình, Canh Nam chắp tay nhìn ra xa xa dưới chân núi, lắc đầu cười
khổ, thầm nhủ:
"Người ta thường bảo 'lạc cực sinh bi', quả nhiên là không có sai. Cũng may
còn dư lại khá nhiều rêu Du Hồn, lần này lại xuống núi giả vờ đi một chuyến
chắc cũng không có việc gì"

...
* lạc cực sinh bi: vui quá thành buồn.
...
Dù đã quyết định sớm ngày lên đường cho Tào Bảo thấy được thành tâm của mình,
song Canh Nam cũng không vội vã mà nán lại nghỉ ngơi một hôm, sau khi chỉnh
đốn lại tư trang một chút mới xuất môn.
Xuống núi, đi loanh quanh một chút hắn hơi thoáng lưỡng lự rồi nhắm thẳng
hướng bắc mà đi, ngày đi đêm nghỉ, cước trình không nhanh không chậm, độ nửa
tháng sau thì tới một trấn nhỏ có khoảng hơn trăm nóc hộ nông gia.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ Canh Nam cũng muốn ghé xem thử cuộc sống phàm nhân
thế giới này có gì thú vị, có giống trong phim ảnh kiếp trước?
"Hả?"
Vừa bước qua cổng trấn, một không khí tiêu điều đập vào mắt khiến hắn kinh
ngạc, đường xá tuy còn ngăn nắp, nông cụ để ngoài cửa cùng các đồ dùng hãy còn
mới nhưng phủ đầy bụi bặm.
Hắn bước lại trước một sân nhỏ, thấy vò nước cạnh cửa đã khô, sạp thóc, rau
dưa trước sân đều sớm hư thối, ngẩng lên nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa gỗ
đóng im ỉm một lúc bỗng xoay người đi thẳng ra khỏi trấn.
Đi ước chừng năm mươi bước, trong tai Canh Nam loáng thoáng truyền đến tiếng
cười gằn, song vừa lắng tai nghe lại chẳng nghe được gì. Hắn nhíu mày tăng
nhanh tốc độ, lại bấm quyết thi triển thuật đề thân gấp gấp thoát khỏi chỗ
này.
Đợi đến lúc Canh Nam dừng lại mới cảm giác trong thân thể ma lực cùng thể lực
đều đã cạn kiệt, mà sắc trời cũng đã tối đen, bèn tùy tiện tìm một cái hốc đá
tương đối kín gió ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nuốt vội một viên Tích cốc đan xong hắn quyết đoán cầm ra một viên ma thạch
bắt đầu hấp thu luyện hóa.
...
Thời gian chầm chậm trôi qua, trăng lên cao rồi lại hạ xuống.
Ánh trăng đầu tháng mờ mờ, sương lạnh giăng mắc khắp tàng cây kẽ lá, không khí
mười phần tĩnh mịch.
Đột nhiên có tiếng quát giận dữ rồi một tiếng nổ đinh tai song song truyền đến
làm một đám chim thú kinh sợ chạy tứ tán.


Vạn Ma Triều Lâm - Chương #9