Thiên Thi. Địa Phật


Người đăng: Namquynhon

Giây lát sau, hai bóng người một trước một sau đuổi tới nơi này.
Người chạy đằng trước là một thanh niên ốm như thân tre, lại cao lêu khêu,
mình mặc trường y màu xám có nhiều chỗ rách rưới, bộ dạng chật vật vô cùng.
Y dừng lại nhìn xa xa một mảng đồng hoang trụi lủi, căn bản không còn chỗ nào
có thể ẩn núp, không khỏi thở dài nhìn lại kẻ địch đằng sau, mở miệng mắng:
"Hòa thượng điên, ta với ngươi không thù chẳng oán, cớ gì liều mạng đuổi giết
không buông như thế.?"
Người đằng sau vừa lúc chạy tới, nghe xong mặt mày giận dữ, hai con ngươi lồi
ra như hai hạt phật châu to tướng, tay trái phất mạnh tăng y, tay phải lần
tràng hạt, nói:
"Ma đầu Thiên Thi tông, tử đấu cả nửa ngày trời ngươi còn giả bộ người lương
thiện, phì!!! Thật mất mặt Vạn Thi lão ma nhà ngươi quá."
Thanh niên áo xám cười nhạt:
"Ngươi cũng biết danh lão tổ nhà ta, đã vậy coi như xong, ngươi thả ta đi, coi
như là để lại đường lui cho chính ngươi, ngươi tu vi cao sâu như vậy hẳn ngày
bình thường rất khổ công tu tập, không nên vì vài tên phàm nhân mà làm lỡ đại
đạo."
Tăng nhân kia tuổi cũng sàn sàn thanh niên, người phốp pháp, mặt vuông, môi
dày, mày rậm như hai con sâu róm. Nếu người có chút quan sát ắt biết dạng
tướng này tính cách bề ngoài thô cuồng, bên trong lại nghiêm chính, là điển
hình ' ghét ác như thù', ngươi càng lươn lẹo y càng căm ghét. Quả nhiên thanh
niên áo xám vừa nói, y liền cười ha hả:
"Tiểu tăng đây chính là dạng ngốc tăng a, phật nói: muốn độ chúng sinh ắt phải
vào địa ngục, hôm nay ta trước độ hóa ngươi rồi vào địa ngục cũng không muộn."
Dứt lời chỉ thấy y hai tay chấp ngực, miệng niệm chú. Chú vừa khởi liền có kim
quang, phạn văn từ trên thân tỏa ra, khí thế uy nghiêm thẳng ép tới thanh niên
áo xám.
Thanh niên áo xám thân hình không vững, bị ép đến liên tiếp lui lại mấy bước,
miệng liên tục chửi rủa đối phương song cũng biết lúc này không dốc hết thủ
đoạn e chẳng thể thoát được một kiếp, bèn vỗ túi trữ vật, lăng không lấy ra ba
cái quan tài đen sì.
Tiếc hận nhìn lướt qua ba cỗ quan, y cắn đầu lưỡi phun ra một búng máu, đồng
thời tay áo cuốn tới, ngón tay liên tục bắt quyết thả ra đạo đạo khói xám.
Khói xám mông lung bao lấy máu tươi, xoay tròn sau đó phân làm ba, phủ xuống
nắp quan tài.
Nếu lúc này có người lại gần hẳn sẽ giật mình phát hiện trên mỗi nắp quan khắc
đầy hình tượng ác quỷ giương nanh mọc sừng mà lúc này theo mỗi một giọt máu
thanh niên áo xám rơi xuống như khiến chúng sống dậy, dữ tợn.
Vừa làm xong mấy thủ thế, liền nghe đối diện tăng nhân quát to:
"Bát bộ thính pháp, A tu la chuyển pháp."
Thanh niên áo xám giật mình nhìn lại liền bị lóa mắt bởi ánh sáng của một bánh
xe lóng lánh kim quang như đúc từ vàng ròng lăng không đánh tới."
Y vội hô:
"Khởi!"
Lập tức ba cỗ quan bật đứng dậy, xếp thành hàng chắn trước mặt thanh niên áo
xám.
Bành, bành, hư hư...
Liên tiếp vang lên âm thanh như mấy hòn núi nhỏ chạm nhau, lại còn có tiếng ma
kêu quỷ gào hòa với bồ tát niệm xướng...
Liên tiếp qua ba lượt, kim luân( bánh xe màu vàng) mới hơi dừng lại, song chỉ
là tạm dừng công kích mà không phải lui lại.
Thấy vậy thanh niên áo xám nhẹ thở ra một hơi, cười nói:
"Bát bộ pháp môn của Địa Phật tông cũng không ghê gớm như đồn đãi a, ha ha."
Y cười chưa dứt chợt nghe, 'rắc rắc' liên tiếp, sau đó một tiếng nổ lớn. Ba cỗ
quan hai cái bị tạc chia năm xẻ bảy, cái còn lại tuy không bị hủy tại chỗ song
cũng bị văng đi thật xa.
Thanh niên áo xám dường như bị phản phệ, miệng phun máu tươi hoảng sợ nhìn
thanh niên tăng nhân chậm rãi bước qua.
"Ngươi không vì pháp khí phản phệ mà mất mạng, xem ra còn chưa chính thức
luyện hóa, cũng đúng, đó gọi là tham thì thâm. Nếu chẳng phải vì tham ba cỗ
Hắc đồng quan tài ngươi đã chẳng chạy ra Thiên Thi tông, không vì tham cấp tốc
tăng tiến tu vi đã chẳng xuống tay tế sống mấy trăm nhân mạng Lâm Thạch trấn,
cũng chẳng bị ta bắt gặp, nghiệp báo hôm nay là do ngươi tự tạo ra vậy."
Thanh niên áo xám giật mình hỏi:
"Ngươi tại sao có thể biết chi tiết sự tình của ta như vậy."
"Cũng không ngại cho ngươi biết, ngươi chính là nhiệm vụ xuất sơn lần này do
tiểu tăng lựa chọn, là nghiệp quả của ngươi dẫn nhân quả của ta đến đây."
"Tên trọc đậu hủ, đừng suốt ngày giảng nghiệp báo quả báo, ông đây nói cho
ngươi biết từ khi ta đặt chân con đường tu hành chỉ nghe qua 'đại đạo gian
nan, nghịch thiên mà đi', không như bọn chính giáo các ngươi miệng nói từ bi
mà hành vi còn âm hiểm hơn cả bọn ta, nếu không phải hiềm chưa có chỉ ý của
mấy vị lão tổ chúng ta đã sớm đánh đến cửa nhà các ngươi xem các ngươi còn giữ
được vẻ mặt cao ngạo đó nữa không."
Thanh niên áo xám oán hận nói rồi vỗ mạnh túi trữ vật.
Liền đó từng kiện từng kiện đồ vật chớp mắt trình ra, đủ muôn hình dạng. Có
đao kiếm, kích cho đến phi câu, lại có bảo bình, đỉnh lò... dường như y đã dốc
sạch túi ra.
Tên tăng Nhân chỉ hờ hững nhìn một màn trước mắt, miệng khẽ niệm phật, nói:
"Chống cự vô ích, ngươi nếu buông tay đầu hàng tiểu tăng còn có thể mang ngươi
về Trấn ma tháp, nhưng đã khư khư theo ác... hừ! BÁT BỘ THÍNH PHÁP, THIÊN LONG
TRÌ GIỚI."
Tăng Nhân khẽ vươn hai tay làm động tác cự 'nhân ôm mặt trời', sau đó thình
lình trên đỉnh đầu thanh niên áo xám trống rỗng xuất hiện tám con rồng vàng
vờn nhau rồi lại nhanh chóng kết lại thành một cái lồng lớn, thế như thái sơn
áp đỉnh mà chụp xuống dưới.
Cảm giác như bị cả ngọn núi đè xuống, thanh niên áo xám liều mạng vừa lui về
sau vừa hô to liên tục:
"Bạo, bạo, bạo hết cho ta."
Theo mỗi tiếng 'bạo' là một kiện đồ vật bị ép nổ tung, một luồng linh áp được
phóng thích làm không khí nhộn nhạo, đồng thời chững lại đôi chút xu thế rơi
xuống của lồng vàng.
Chẳng qua cũng chỉ đến vậy, cái lồng do kim long tạo thành vẫn như hình với
bóng đuổi theo chụp xuống người thanh niên áo xám rồi trong tích tắc đã thu
nhỏ vừa khít người y, khiến y chẳng thể nhúc nhích ngay đến một ngón tay.
"Vô lượng quang minh, ngươi nếu đã không thể 'đồng quy vu tận' thì theo ta về
Trấn ma tháp đi." Tăng nhân thản nhiên nói rồi giơ tay vừa định phế đi tu vi
của thanh niên áo xám thì bỗng thấy người kia dù bị khóa lại song sắc mặt vẫn
không có vẻ quá mức sợ hãi, trong lòng bỗng có cảm giác không ổn liền vội lật
tay đánh ra sau một cái thủ ấn.
Ông! Ông!
Một cái chuông vàng thân khắc phật văn tạo thành từ linh lực, lăng không đụng
vào một bàn tay gầy đen khô đét, phát ra từng tiếng chuông ngâm.
Chủ nhân bàn tay đó thình lình lại là một bộ nam thi khô quắt quơ song lại có
cự lực phi thường...
Một tay vỗ nát chuông vàng, nam thi lại nhanh chóng đánh tới thanh niên tăng
nhân.
"Trăm năm thiết thi?" Tăng nhân kinh ngạc nhìn nam thi lại nhìn cỗ quan tài
lúc nãy bị quẳng ra đằng xa lúc này đã bật nắp nằm đó thì hiểu ngay hóa ra bên
trong có con cương thi này chống đỡ nên dẫu đã bị trọng kích của kim luân mà
vẫn không vỡ.
Y thầm hô may mắn bản thân thông hiểu nhìn mặt đoán ý, đổi lại một vị sư huynh
khác e đã trúng độc thủ của thanh niên áo xám rồi. Vừa nghĩ y cũng không chậm
trễ, bước chân lui lại, hai tay nhanh chóng kết xuất pháp quyết, gọi ra một
đám Dạ xoa nhân cầm các loại binh khí xông tới nam thi.
Nhưng hành động ngay sau đó của nam thi càng vượt ngoài dự liệu của thanh niên
tăng nhân.
Chỉ thấy nó há miệng phun chiếc lưỡi cả trượng ra quấn lấy cánh tay tăng nhân
sau đó súc thân một cái lướt tới nhanh như chớp, mặc cho binh khí của mấy Dạ
xoa nhân đánh lên người phát ra từng trận 'đinh đang'.
Khoảng cách hai người vốn chỉ hơn trượng, nam thi vừa động thân đã nhào tới
trước mặt tăng nhân. Mười ngón tay như mười lưỡi dao dài sắc lạnh đen xì xì
nhằm vào hai chỗ ngực trái và cổ tăng nhân chộp tới.
Thanh nniên tăng nhân vốn không nghĩ một con trăm năm thiết thi lại có thủ
đoạn quỷ dị, tốc độ mau lẹ đến mức y chưa kịp phân định đã bị nó đánh tới sát
thân, trong lúc nguy cấp chỉ kịp vận linh lực vào hai cánh tay che trước ngực
và cổ.
Liên tiếp nổ vang mấy tiếng.
Thanh niên tăng nhân lảo đảo lui lại mấy bước, hai ống tay áo sớm chẳng còn,
lộ ra hai cánh tay trần chằng chịt vết cắt sâu tận xương nhưng lại không có
máu tươi chảy ra mà chỉ thấy một loại sắc đen trên bề mặt miệng vết thương.
Thanh niên tăng nhân mặt ngưng trọng nhìn xuống hai tay, cảm giác một thứ linh
năng tà ác đang không ngừng xâm lấn sâu vào miệng vết thương, nơi bị xâm lấn
chẳng những máu huyết bị rút khô mà cơ nhục cũng biến thành lạnh cứng như
cương thi.
Thi độc!
Nghĩ tới đây, thanh niên tăng nhân chậm rãi ngửa ra bàn tay phải, chính giữa
lòng bàn tay thình lình có hai lỗ nhỏ và sâu như vết cắn từ răng nanh của rắn,
nguyên bàn tay lúc này đã hoàn toàn chuyển đen như vừa lấy ra từ thùng thuốc
nhuộm.
Cách đó mấy trượng, thanh niên áo xám nhìn hết thảy một màn này, đắc ý cười
to:
"Biết thi độc lợi hại rồi chứ, đặc biệt là thi độc từ răng nanh của trăm năm
thiết thi, chậc chậc ta cam đoan với ngươi không qua nửa canh giờ cánh tay đó
của ngươi chắc chắn phải bị phế đi, lại qua một canh giờ ngươi cũng sẽ thành
đồng loại của nó thôi."


Vạn Ma Triều Lâm - Chương #10