Âm Hồn


Người đăng: Namquynhon

Khặc khặc...
Có tiếng người vỗ tay cười khô khốc, đoạn một lão nhân mặt mày vuông vắn, râu
tóc bạc cước thủng thẳng bước ra từ sau một hàng trụ đá. Lão nhân nhìn từ đầu
xuống chân đánh giá Canh Nam, gật gù nói:
"Người tu chân quả không tầm thường, chỉ một thiếu niên nho nhỏ cũng có kiến
thức cùng quyết đoán như vậy, dám dùng thủ đoạn Nghịch huyết tỉnh thần để phá
mê thuật của Mỵ nương, chẳng lẽ ngươi không sợ vỡ mạch mà chết ư?"
Canh Nam hờ hững nhìn lão nhân không đáp, kỳ thực lời ông ta nói không sai
nhưng chưa đủ, bởi lúc nãy hắn đúng là dùng chú thuật tự nghịch huyết để phá
mê thuật nhưng nhiu đó còn chưa đủ để uy hiếp tánh mạng bản thân, tu ma giả
thủ đoạn kỳ nhiều, há một phàm nhân có thể biết hết.
Lão nhân thấy hắn im lặng thì trầm giọng quát:
"Các hạ đường đột xông vào tộc lăng của ta, không biết là duyên cớ gì?"
"Không có gì, tại hạ chỉ vô tình đi ngang qua, phát hiện chỗ này thú vị bèn
vào xem thử." Canh Nam nhàn nhạt đáp.
"Chỉ là đi ngang qua?" Lão nhân lạnh lùng nhìn hắn.
"Đúng vậy, tuy nhiên nếu đã vào đây tại hạ cũng không thể vô công mà về, còn
xin lão trượng cho tại hạ vài thứ coi như là lễ gặp mặt đi."
"Thứ gì?"
"Một ít âm hồn mà thôi."
"Ngông cuồng, bằng vào ngươi cũng dám ngấp nghé tộc nhân của lão phu, thực
đúng là chưa thấy quỷ môn quan chưa chịu quay đầu." Lão nhân giận đến râu tóc
dựng ngược, chỉ vào hắn mắng to.
Canh Nam cười nhạt:
"Đừng nói tất cả âm hồn trong này đều là tộc nhân và thuộc hạ của lão trượng
a, theo tại hạ được biết dạng lăng này lúc mới tạo xong ắt phải tế sống không
ít nhân mạng làm chất dinh dưỡng, những kẻ đó không phải tù binh thì cũng là
tử tội, dạng âm hồn đó ngài cũng tiếc rẻ không nỡ buông ra sao? Nếu không coi
như tại hạ nợ ngài cái ân tình này, ngày sau thành tựu chắc chắn sẽ quay lại
giúp ngài cùng tộc nhân hoàn thành ước nguyện."
Lão nhân vừa định phất tay cho thủ hạ đuổi khách đột nhiên nghe câu sau của
Canh Nam liền sững lại.
Canh Nam từ tốn gõ tay lên một trụ đá bên cạnh nói:
"Tại hại biết các vị khổ tâm tạo ra thứ này là muốn tộc nhân cùng sống cùng
chết, vĩnh viễn bên nhau. Nhưng có lẽ lúc trước các ngài cũng không nghĩ đến
hoặc là thực sự không biết làm vậy là đang đi ngược lại thiên đạo, không thể
vào được luân hồi chuyển kiếp, như thế khác nào tự đem gông mà nhốt mình chứ?"
Hắn hơi chút dừng lại, liếc thấy khuôn mặt lão nhân nhăn nhúm tựa hồ rất thống
khổ cùng hối hận, bèn nói tiếp:
"Muốn giải quyết chuyện này cũng không khó, có điều tu vi của tại hạ còn chưa
đủ, nhưng nếu lão trượng cho tại hạ một ít âm hồn xúc tiến việc tu hành thì
tương lai không xa tại hạ nhất định quay lại trợ giúp các vị thoát khốn nơi
này, chẳng những có thể chuyển kiếp luân hồi, lại còn giữ được một phần trí
nhớ kiếp này, dựa vào đó các vị có thể tìm được nhau, tiếp tục cùng nhau làm
người..."
Lúc nói đến hai chữ 'làm người' Canh Nam còn đặc biệt lên giọng, hắn nhớ trong
một cuốn tạp thư nào đó có ghi 'chưa làm âm hồn chưa biết âm hồn khổ', mấy
người này tự làm bậy chịu khổ đã lâu nên khao khát trở lại làm kiếp người của
bọn họ có khi cũng không kém người tu chân cầu trường sinh là mấy.
Quả nhiên lão nhân kia dường như thực sự không dằn lòng nỗi trước hứa hẹn của
Canh Nam, gật đầu đáp ứng ngay:
"Hi vọng tiểu hữu nói lời giữ lời, bằng không bọn ta dù cho không thể thoát
khỏi đây cũng có cách khiến tiểu hữu gặp không ít 'việc vui' bất ngờ đấy"
Canh Nam hơi nghi hoặc không biết lão nhân nói vậy là ý gì song cũng thực
không để trong lòng, thấy lão ra lệnh sai mấy binh sĩ giải tới vài tên nam
đinh quần áo rách rưới, trên lưng cõng mộc trát ghi chữ ' tử' bèn vỗ tay vào
túi chứa đồ tế ra Hồn đỉnh.
Hồn đỉnh vừa ra cả bọn đền vô thức cảm thấy e sợ, ngay lão nhân kia cũng không
nhịn được nhích người ra một quãng xa mới dám nhìn lại.
Canh Nam cũng mặc kệ xung quanh, vừa dùng ma lực đem Hồn đỉnh trôi đến đỉnh
đầu mấy tên tử tội vừa tập trung tinh thần niệm lên một đoạn chú pháp rườm rà
xong mới cách không khẽ vỗ lên nắp đỉnh một cái. Nắp đỉnh lập tức bật mở, một
cỗ khói xám từ đó trào ra như nước tràn khỏi đập, phủ xuống mấy âm hồn bên
dưới.
Mấy âm hồn mặc đồ tử tội kia thần sắc mười phần đờ đẫn không giống như đám
binh sĩ và lão nhân, mặc dù cực độ sợ hãi song lại không hề bỏ chạy mà chỉ
biết quỳ rạp người liên tục run rẩy, chờ đến khi khói xám buông xuống phủ kín
người bọn họ mới dần dần thu nhỏ lại bằng một hạt đậu sau đó tùy theo khói xám
thu về hồn đỉnh.
Nắp vừa đậy lại, đỉnh cung đã bay trở về.
"Mười cái âm hồn, tốt lắm!" Canh Nam cầm đỉnh trong tay, hơi chút cảm ứng thấy
mười chỗ âm ngạch bên trong đã đầy đủ thì mỉm cười vui vẻ. Liếc mắt nhìn vài
cái âm hồn tử tội còn sót lại kia cũng không cảm thấy tiếc nuối gì, chắp tay
cảm tạ lão nhân kia một tiếng xong mới nói tiếp:
"Tại hạ còn cần tìm một thứ rêu chuyên mọc nơi âm khí, mong lão trượng cho
phép."
Lão nhân nghe xong cũng không nói gì, ra lệnh cho mấy binh tướng đi theo trợ
giúp, hễ Canh Nam đi tới đâu là bọn họ đóng trước cạm bẫy chỗ đó, chờ hắn đi
qua rồi mới mở lại. Về phần Canh Nam chỉ việc nhẹ nhàng đi loanh quanh tìm rêu
du hồn. Quả nhiên không ngoài sở liệu chỉ một chốc hắn đã tìm được một mảng
lớn rêu du hồn, lại tốn hết nửa canh giờ rốt cuộc mới coi như tìm hết chỗ này,
ngó thấy trời đã sắp tối hẳn bèn cáo từ lão nhân rời đi.
...
"Mười đám rêu du hồn, khá lắm, lần đầu làm nhiệm vụ này mà thu hoạch nhiều như
vậy xem ra vận khí sư đệ ngươi rất tốt, đây là ma thạch của ngươi."
Trước một cái bàn gỗ bên trong ngoại sự đường của Luyện ma tông, một thanh
niên râu quai nón ngoác miệng vỗ vai khen ngợi thiếu niên gầy ốm đối diện.
Thiếu niên gầy ốm liên tục nói cảm tạ, nhón tay chỉ lấy tám viên ma thạch trên
bàn, đẩy hai viên lại cho thanh niên râu quạ nón cười nói:
"Lần này tiểu đệ ra ngoài gặp may mới thu hoạch khá như vậy, có câu 'lộc bất
độc hưởng, tửu bất độc ẩm' hai viên này tiểu đệ xin kính sư huynh coi như là
lễ ra mắt a."
Thanh niên râu quai nón ngạc nhiên trước hành động của hắn, ngừng một chút
đoạn cười to:
"Hay lắm, ta đây thích nhất là kết giao với người thông minh lại cẩn thận như
ngươi, ta tên Tào Bảo, đệ tử luyện dược phòng, sau này ngươi nếu có việc gì
cần cứ đến tìm ta, chỉ cần trong khả năng của ta ta nhất định không chối từ."
Rồi y đẩy ma thạch lại chỗ thiếu niên gầy, nói:
"Số rêu du hồn này cộng với ta thu được mấy hôm nay vừa đủ số lượng yêu cầu
tháng này, ta mang về nhất định sẽ được trưởng lão ngợi khen, còn ma thạch của
ngươi kiếm được không dễ dàng ngươi vẫn là thu lại đi."
Thiếu niên gầy ngạc nhiên nhìn y, cũng không miễn cưỡng mà thu lại ma thạch,
chắp tay nói:
"Canh Nam, đệ tử Nhĩ ma động, ngày sau còn mong sư huynh giúp đỡ nhiều." Nói
xong quay người đi thảng ra ngoại sự đường. Sau lưng hắn Tào Bảo còn ngồi dõi
mắt nhìn theo, dường như có điều suy nghĩ.
...
Ra khỏi Ngoại sự đường Canh Nam không vội trở về phòng ngủ mà đi thẳng ra bãi
loạn thạch sau Nhĩ ma động, lại đi tiếp gần trăm bước nữa, nhìn quanh quất
bỗng phát hiện thấy một huyệt động cao nửa người lại khá sâu bèn chui vào sau
đó kéo một ít cành khô gần đó che lại cửa động.
Vừa ngồi xuống hắn không nhịn được lấy mười viên ma thạch lúc nãy ra nhìn một
chút, thầm nghĩ cũng may chỉ lấy ra chừng ấy rêu du hồn, còn lại hai mươi mấy
miếng vẫn để hết trong túi chứa đồ, đổi lại là đệ tử khác ngây ngốc đem toàn
bộ ra giao nhiệm vụ liệu rằng Tào Bảo có thoải mái đối đãi như thế?
Cất lại ma thạch, hắn bèn lấy Hồn đỉnh ra để trên mặt đất. Trong đêm tối, mặt
ngoài đỉnh nhỏ tỏa ra ánh sáng yếu ớt màu đỏ. Mở nắp đỉnh ra nhìn vào, thấy
trên vách có mười cái hốc tròn, trong mỗi hốc đều có một 'người' đang cuộn
tròn nằm ngủ, ánh sáng đỏ chính là tỏa ra từ mười 'người' này.
Canh Nam chăm chú nhìn một lúc, phát hiện duòng như cách một khắc sẽ có một
sợi ma khí phiêu đãng từ trong không khí bị Hồn đỉnh hấp thu sau đó thông qua
trận văn được khắc bên trong chuyển hóa thành một dạng lực lượng âm tính nào
đó truyền vào mười đạo âm hồn kia, cung cấp nuôi dưỡng chúng.
"Xem ra sau này nếu có thể thường xuyên để đỉnh này ngoài túi chứa đồ mới tốt.
Túi chứa đồ tuy tiện dụng song lại không thể hấp thu ma khí nuôi dưỡng âm
hồn." Canh Nam tự nhủ trong đầu, thu hồi mọi thứ xong bò ra khỏi hang. Ngẩng
đầu nhìn bóng trăng mờ mờ trên cao trong lòng hắn từ lúc ngộ nhập vào thế giới
này chưa bao giờ có cảm giác trong sáng như bây giờ...


Vạn Ma Triều Lâm - Chương #7