Du Hồn Đài.


Người đăng: Namquynhon

Canh Nam cẩn thận dùng lưỡi dao cạy nhúm rêu Du Hồn vào cái hộp gỗ màu đỏ, cất
lại túi chứa đồ xong mới đứng dậy đi tiếp. Vòng qua mấy dãy mộ nữa lại phát
hiện một nhúm khác, khỏi cần nói cũng biết hắn mừng đến thế nào, vừa hái vừa
tự hỏi không lẽ vận khí mình đã hết cơn 'bĩ cực' đến hồi 'thái lai'? Đầu tiên
là Hồn đỉnh, rồi liên tiếp tìm được rêu Du hồn, cứ thế này chẳng mấy chốc mà
kiếm bộn? Bởi vì nhiệm vụ vốn không hạn định số lượng, hái được bao nhiêu nhận
thưởng bấy nhiêu.
Song không biết có phải quỷ thần nghe thấy lời hắn mà nảy ý trêu chọc hoặc có
lẽ hảo vận của Canh Nam chỉ đến thế là hết mà sau đó mặc cho hắn đi hết khu
mộ, lật hết ngóc ngách còn lại cũng chẳng phát hiện thêm bất cứ cọng nào nữa,
bất đắc dĩ đành bỏ sang nơi khác.
Chếch sang mé tây nam chỗ này khoảng trăm dặm hình như còn mấy khu mộ hoang
nhỏ hơn, nằm rải rác theo hình thức 'mộ tập gia tộc', Canh Nam dựa theo trí
nhớ lần lần đi tới, lúc này kho kiến thức nhờ chăm chỉ đọc tạp thư lúc trước
đã phát huy tác dụng, chẳng những giúp hắn xác định phương hướng, tránh đi
những chỗ nhiều hung thú tụ tập mà còn tìm được các loại rau quả dại ăn được.
Tuy còn có hai lọ Tích Cốc đan trong túi nhưng nếu không thực sự cần thiết hắn
cũng không muốn tiêu hao/, đơn giản vì hắn quá túng quẫn.
Đi qua một khu, hai khu, lại đến khu thứ ba, thứ bốn, đều công cốc, Canh Nam
dần hoài nghi có phải mình suy nghĩ nhiệm vụ này quá đơn giản rồi. Nếu rêu Du
Hồn dễ tìm như vậy mấy đệ tử khác chẳng phải đã tranh nhau đi làm, tranh nhau
kiếm ma thạch?
Lắc đầu cười khổ, hắn quay đầu định đổi một phương hướng khác chợt chững người
lại khi vô tình lướt thấy một chỗ xa xa, khuất dưới rừng cây thấp thoáng mấy
tòa kiến trúc lăng mộ.
"Chỗ này cũng có Lăng mộ?" Mang lòng hiếu kỳ, Canh Nam thả chậm bước chân tiến
lại dò xét.
"Nhất tộc tuẫn táng, hơn nữa lại là vương tộc trong phàm nhân?" Hắn cau mày sờ
tay lên đồ đằng rồng cuộn chạm nổi lên mặt trụ cổng vào làm từ đá Hắc hỏa
thạch, đảo mắt phải trái nhìn một vòng tường bao tuy chỉ cao qua đỉnh đầu một
chút nhưng lại dường như chia đôi không gian trong ngoài thành hai thế giới
hoàn toàn khác biệt. Trong bụng hơi chút chần chờ khi những ghi chép kia lướt
qua đầu hắn.
Bởi cái gọi là nhất tộc tuẫn táng vốn chẳng có gì tốt lành, nói đơn giản thì
đây là một dạng tự sát tập thể khi một thủ lĩnh nào đó trong phàm giới thất
bại trước sự xâm lấn của yêu ma, tuyệt vọng chuyển mình mới sẽ lựa chọn cách
này hòng bảo vệ linh hồn thân nhân của họ sẽ được bảo vệ vĩnh viễn bên nhau.
Kết cấu lăng mộ dạng này hỗn hợp cả phong thủy học của phàm nhân cùng với một
chút kiến thức trận pháp thô thiển rơi rớt ra từ giới tu chân nên khá phức tạp
và nguy hiểm đối với những đệ tử có tu vi nông cạn trong tu chân giới. Nếu
không phải Canh Nam trước đây thích đọc tạp thư thì cũng chưa chắc biết được
mấy thứ này.
Tuy vậy nhận biết nguy hiểm là một chuyện, còn ứng phó thế nào lại là chuyện
khác. Canh Nam dám chắc bên trong chẳng những có rêu Du hồn mà còn có cả âm
hồn, mục đích chính chuyến đi này của hắn.
Hơi chút chần chừ song hắn vẫn cắn răng đẩy ra một cánh cổng lăng, bước vào.
Khặc khặc...
Tiếng cười sằng sặc quyện theo âm phong đột nhiên xông tới thổi tung y phục
Canh Nam. Hắn híp mắt bình tĩnh đánh giá bố cục bên trong, từng hàng cột đá,
bia đá sắp xếp loạn thất bát táo nhưng tựa hồ hợp theo một đồ hình nào đấy,
đếm sơ qua khoảng có chừng 164 cái, trên mỗi cái mơ hồ hiện lên những khuôn
mặt người đủ mọi niên kỷ, nam nữ.
"Bát quái tụ âm trận." Canh Nam tự lẩm bẩm rồi vừa bấm tay tính toán vừa chậm
rãi xê dịch bước chân, lúc phải lúc trái, khi thì nhảy chân sáo lúc lại bước
giật lùi, trong lúc đó mặc dù không dám phân tâm đi chú ý quan sát song hắn
vẫn cảm giác được mỗi cách năm bước chân sẽ có một hoặc vài loại cạm bẫy khác
nhau hướng hắn đánh tới, nào chông sắt, liên nỏ, hố sâu... chỉ cần bước chân
hắn hơi chút chệch ra ắt sẽ rơi vào vô tận sát cơ. Liên tiếp như vậy được một
trăm bước, đột nhiên từ một trụ đá sau lưng bỗng toát ra một bóng đen đàn ông
trung niên tựa sương tựa khói, gương mặt hung tợn, thân mặc khôi giáp, tay cầm
trường đao hướng eo hắn chém tới.
Canh Nam dường như biết được lại tựa như không biết, vẫn điềm nhiên bước hai
bước sang trái, hiểm hiểm tránh thoát một đao kia, khoảng cách chỉ trong đường
tơ kẻ tóc.
Sau đó còn có đủ các loại binh tướng âm hồn xông ra chặn đánh nhưng mỗi lần
đều bị hắn khéo léo tránh đi, bộ pháp thủy chung không loạn, đều đặn như một.
Ngay lúc bước ra bước thứ một trăm bốn mươi chín, trước mặt hiện ra một tấm
bia đá cao quá đầu, loáng như gương, chợt có người thiếu phụ cung trang diếm
lệ bước ra, theo sau là hai hàng vũ cơ vận lụa đỏ sắp đặt chỉnh tề, thiếu phụ
mắt đẹp tựa như vô tình khẽ liếc qua Canh Nam đoạn nâng cao hai tay phất lên
dải lụa khởi đầu điệu múa.
Canh Nam hơi khép mắt cúi đầu tựa lão khất tăng, miệng lẩm nhẩm tính theo bộ
số trận đồ, chân dạo bước xuyên qua hàng vũ cơ.
"Hi hi ha ha hi hi..."
Mỗi lướt qua một người các nàng đều dùng những động tác ngả ngớn quyến rũ hắn,
da thịt trắn ngần bồng bềnh giữa màu hồng của lụa đỏ tựa như một loại hảo tửu
khiến mọi nam nhân phải say mê, huống chi hắn chỉ là một thiếu niên mới lớn.
Cũng may hắn không chỉ là một thiếu niên bình thường.
"Khá lắm tiểu đệ đệ, ngươi rất định tâm, rất cứng đầu nhưng tỷ tỷ đây thích
nhất chính là loại cứng đầu như ngươi vậy, hi hi."
Thiếu phụ mặc cung trang khẽ cười thỏ thẻ khi hắn bước tới trước mặt nàng.
Nàng chính đang đứng chắn bước cuối cùng ở ải này!
Canh Nam ngẩng lên nhìn nàng, mặt không biểu tình, chân không dừng bước, chầm
chậm tiến tới. Ngay khi hắn chỉ còn cách nàng hai bước chân, nàng liền động.
Lớp lụa đỏ trượt khỏi thân nàng tựa như một dòng dung nham, lộ ra thân thể
trắng ngần hoàn mỹ không tỳ vết, càng chết người hơn khi nàng giang tay làm
động tác ôm ấp như từ mẫu chào đón đứa con trở về.
A!
Canh Nam không khỏi bật thốt kinh ngạc, tâm thần hơi chút rung động, bộ số rối
loạn, chân vừa bước lệch một chút, lập tức thấy trời xoay đất chuyển, trước
mắt bỗng chốc có mấy ngàn giáp sĩ thương dài sáng quắc hướng hắn đâm tới. Hắn
vội vàng hít một hơi sau đó cong người như con tôm bún mạnh ra đằng sau mấy
bước.
Còn chưa vững chân lại có vô cùng vô tận các thứ công kích như mưa tên, cự
chùy, lưới dao... ập tới. Canh Nam biết chắc trong này có thật có giả nhưng
nhất thời không phân biệt được, đành dùng thuật Đề thân liên tục chuyển chỗ
mới tạm tránh thoát, trong đầu lại cấp tốc lướt qua những cách phá mê trận ghi
trong sách.
Cứ như vậy qua khoảng mười mấy hô hấp đột nhiên Canh Nam dừng lại không chạy
nữa, mỉm cười nhìn thiên quân vạn mã đang xông lại, miệng cấp tốc niệm một
đoạn chú, ngón trỏ và giữa tay trái hợp lại đột nhiên chỉ vào vị trí trái tim
nơi ngực, lập tức sắc mặt hắn co rúm, hai mắt nhắm nghiền, người run bần bật.
Hắn run càng lúc càng dữ, một chốc đã không thể đứng vững, ngã 'uỵch' ra đất,
tiếp tục co giật. Trời đất như cũng tùy theo từng cái co giật của hắn mà ngả
nghiêng, binh ngả, ngựa đổ.
Không gian vặn vẹo đến cực hạn đột nhiên có tiếng rít the thé của nữ nhân ngay
bên tai, sau đó một làn khói xám từ đỉnh đầu Canh Nam bốc lên. Hắn khẽ mở mắt
chống tay ngồi dậy. Mặt mày tái nhợt, nơi khóe miệng còn tràn ra máu song vẫn
bình tĩnh nhìn khói xám từ từ tụ lại thành hình một khuôn mặt nữ nhân, chính
là thiếu phụ mặc cung trang lúc nãy, lạnh nhạt hỏi:
"Có thể cho ta gặp chủ thượng các ngươi chưa?"
.........
Chú:
Bộ số: cách đếm bước chân để tính toán phương hướng trong trận đồ phong thủy


Vạn Ma Triều Lâm - Chương #6