Phái Hệ


Người đăng: Namquynhon

Lúc trở lại phòng, trên mấy giường khác đều đã có người yên giấc, Canh Nam nhẹ
nhàng leo lên giường của mình, cũng không vội nghỉ ngơi mà vỗ túi trữ vật lấy
cái đỉnh nhỏ lúc nãy mua ra quan sát.
"Ồ"
Vốn là thứ được mua trong sự miễn cưỡng nên lúc hắn cầm cũng chỉ nhìn thoáng
qua, giờ cẩn thận quan sát mới phát hiện có chỗ bất ngờ.
Dựa theo ghi chép về Ma binh mà hắn đọc được trong tạp thư, Hồn đỉnh chủ yếu
được luyện chế từ Hàn thiết, cùng một vài tài liệu thuộc tính Âm nên tiêu chí
dễ đánh giá nhất là hàn khí. Hàn khí càng mạnh tức phẩm chất của đỉnh càng
thượng giai.
Cái đỉnh nhỏ bề ngoài tuy tổn hại nghiêm trọng nhưng cầm vào tay vẫn tỏa ra
nhè nhẹ hàn khí, chứng tỏ Nguyên cơ còn chưa mất đi, dựa vào điểm này giá trị
của nó ít nhất cũng tăng gấp năm lần.
"Xem ra lần này ta chiếm lợi từ tên nhóc kia không ít, không biết hắn nhặt
được mấy thứ này ở đâu, sau này có cơ hội nhất định phải chiếu cố hắn một
chút." Canh Nam thầm nhủ như vậy. Bị ảnh hưởng của tính cách kiếp trước, hắn
rất rạch ròi trong chuyện ân oán cá nhân.
Khẽ đảo mắt trong phòng một lượt, thấy đồng bạn vẫn cứ say giấc, Canh Nam đảo
tay cất lại đỉnh nhỏ. Hơi chống cằm sửa sang lại suy nghĩ trong đầu, một ý
tưởng mới dần dần hiện rõ.
Kế hoạch ban đầu của hắn là trữ một ít Tích cốc đan sau đó quên ăn quên ngủ bế
quan khổ tu, mong sớm ngày đột phá nhị đoạn. Đây là cách đơn giản nhất cũng là
'đần' nhất, trong môn phái cũng chỉ có những đệ tử nghèo túng không có chỗ
dựa, thiếu thốn tài nguyên tu luyện mới làm. Nhưng bất ngờ nắm được hồn đỉnh
trong tay, Canh Nam chợt nhớ tới trong ký ức của nguyên chủ đã từng dự thính
một vị trưởng lão Hữu Nhĩ động giảng qua:
"Trong giới tu giả, nhiều khi cảnh giới luyện khí còn không quan trọng bằng
thần thông. Bởi vì thần thông ngươi càng lợi hại, càng nhiều thì thực lực của
ngươi càng thêm mạnh; có thực lực mới có thể chiếm được nhiều tài nguyên tu
luyện hơn, tu vi cũng theo đó mà tăng nhanh. Trong Luyện Hồn tông thần thông
tuy ngàn vạn loại nhưng gốc rễ vẫn là ở hai chữ 'Ma hồn'. Có Ma hồn ngươi có
thể làm được mọi thứ, không có ma hồn nửa bước cũng khó đi..."
Bởi thế mới thấy tầm quan trọng của Ma hồn đối với đệ tử Luyện Hồn tông, cho
nên phương pháp để bồi dưỡng ma hồn cũng chính là căn cơ lập phái. Canh Nam
biết rõ chỉ có hai phương pháp đào tạo ra Ma hồn là Dưỡng hồn và Trừu hồn. Đây
cũng là tên của hai phái tu luyện chính trong tông.
Phái Dưỡng hồn chuyên thu thập vong hồn của người hoặc sinh linh có linh trí.
Ngược lại, phái Trừu hồn chỉ thích rút lấy hồn phách người sống đem đi luyện
hóa thành Ma hồn, bị tu sĩ chính đạo hết sức căm ghét, song phương hễ gặp ắt
là phải đấu đến ngươi chết ta sống.
Tuy phương hướng tu luyện có khác nhưng hai phái hệ vẫn cùng thuộc một tông
cho nên thường thường đệ tử phái Dưỡng hồn cũng bị vạ lây theo tiếng xấu của
phái Trừu hồn.
Lại nói đến cái đỉnh nhỏ trong tay Canh Nam vốn thuộc về một đệ tử nào đó
thuộc phái Dưỡng hồn, cũng giống như cái của tên họ Triệu nhưng bất kể về kích
thước, phẩm chất hay bề ngoài đều kém rất xa, chưa kể còn bị hư hao.
Dù vậy có được nó cũng coi như như vận khí hắn bạo phát.
Đêm sắp tàn, hắn cũng thôi không đi ngủ, nhắm mắt tĩnh tọa vận chuyển phương
pháp thổ nạp cơ sở chuyên giành cho đệ tử bậc thấp.
...
Cùng lúc đó, trong một gian nhà gỗ nào đó cách động đá của Canh Nam khá xa,
ánh sáng leo lét từ một giá nến phản chiếu hai bóng người nhỏ nhắn lên vách.
Hai người một nằm một ngồi bên giường. Người nằm là một thiếu nữ cỡ mười sáu
mười bảy tuổi, mặt ngọc mày ngài, ngũ quan đẹp tựa tiên nữ bước ra từ tranh
vẽ. Đáng tiếc lúc này nàng hai mắt đóng chặt, sắc mặt tái nhợt, lại có một đám
hắc khí không ngừng di chuyển dưới lớp da mặt trông thập phần tà dị.
Bên cạnh nàng ngồi một thiếu niên thơ ngây đang vô cùng lo lắng, nếu như Canh
Nam ở đây lúc này hẳn sẽ ngạc nhiên nhận ra thiếu niên này thình lình lại
chính là Đoạn Vũ.
"Tỷ tỷ, đây là viên Hộ Tâm hoàn đệ mới đổi từ chỗ dược sư, hy vọng nó có thể
kéo dài cho tỷ một ít thời gian, đợi lúc Triệu thúc về thì tỷ sẽ được cứu
rồi." Đoạn Vũ hai mắt ngấn lệ, trong tay cầm một viên thuốc đỏ sậm run rẩy
nhét vào miệng thiếu nữ sau đó lẳng lặng ngồi thầm thì tự nói một mình.
"Tỷ, vì mua thuốc đệ đã tự ý lấy hết ma thạch của tỷ, lại tự ý đem bán mấy
bình bảo dược với cả Tích Cốc đan. Ừ còn cả một cái phế Hồn đỉnh nữa, thiệt
không ngờ ngay cả phế phẩm chờ thanh lý của Luyện Binh thất chúng ta cũng có
người mua, hi hi." Nói đến 'phế hồn đỉnh' y không nhịn được cười hinh hích,
sắc mặt cũng bớt đi mấy phần âu sầu.
Ngay lúc đó khóe miệng của thiếu nữ hơi nhếch lên tựa hồ như cười, song nụ
cười ấy không có vẻ ngây thơ như Đoạn Vũ mà tràn đầy quỷ quyệt cay độc, cộng
với sắc diện hiện tại khiến nàng như biến thành một kẻ khác. Nụ cười thoảng
qua như gió, ngay cả Đoạn Vũ cũng không kịp thấy. Y tiếp tục chìm đắm trong
những câu chuyện vụn vặt 'thú vị' đang kể cho tỷ tỷ của y nghe.

...
Trời vừa sáng Canh Nam đã thức dậy chạy đến Ngoại sự đường giao thẻ bài hoàn
thành nhiệm vụ cắt cỏ Nhiên Hồn, tiện thể nhìn xem có nhiệm vụ nào thích hợp
có thể nhận. Rút kinh nghiệm của lần trước, hắn hạ mình thỉnh giáo mấy viên đệ
tử chấp sự trong sảnh đường, có người cự tuyệt, có người phớt lờ song rốt cuộc
cũng có đệ tử hảo ý chỉ cho vài đơn nhiệm vụ gọi là 'phúc hậu', uy tín. Canh
Nam nhìn vài cái, phát hiện đa phần mấy nhiệm vụ này phát ra dưới danh nghĩa
của một vị trưởng lão nào đó mà không phải đệ tử Ất chấp sự Giáp nào đó. Xem
ra câu 'cao nhân tự giữ thân phận' ở đâu cũng đúng, ít ra với những món lợi
nhỏ nhặt thế này bọn họ thực chướng mắt làm việc gian lận.
Ba chọn bảy lựa một hồi, hắn quyết định tuyển một nhiệm vụ chuyên thu thập một
loại rêu tên là Du Hồn Đài, nghe tên liền biết loại rêu này chỉ mọc ở những
nơi du hồn thường lui tới, nghe đâu là một loại phụ dược dùng để luyện chế Tụ
Ma đan.
Nhiệm vụ rất đơn giản nhưng việc thu thập khá là phiền phức vì Du Hồn Đài phân
bố không tập trung cũng không có địa điểm cố định, có khi ngươi vừa đi liền
tìm được một đám cũng có khi mất cả ngày cũng chẳng được gì, mà Canh Nam chọn
nhiệm vụ này thực ra là vì phù hợp với mục đích chuyến đi này, cũng là để che
mắt chấp sự bởi vì đệ tử tạp dịch nếu không phải làm nhiệm vụ tuyệt đối không
thể tự ý xuất sơn, trái lệnh tương đương với phản tông, sẽ bị xử quyết ngay
tại chỗ!
...
Sau khi nhận thẻ nhiệm vụ, xuống núi lại dùng thuật Đề thân chạy suốt một canh
giờ, đến lúc mặt trời vừa nhô qua đỉnh đầu Canh Nam liền đáp xuống một khu mộ
hoang.
Nơi này có phần nguyên vẹn hơn so với chỗ lần trước đến cùng tên họ Triệu
nhưng đoán chừng cũng bỏ phế không dưới mười năm, mà quanh đây đã không còn
thôn trấn nào của phàm nhân.
"Được nằm lại đây đối với các ngươi cũng đã là phúc hậu, thân nhân các ngươi
còn chẳng biết táng thân trong bụng một con ma vật nào đây. Thế giới này tu
chân tông môn tuy mạnh, nhưng thiên hạ rộng lớn yêu ma quái vật vẫn là chủ
đạo, yêu ma vây thành diệt trấn chỉ trong một đêm cũng chẳng phải việc gì hiếm
lạ." Canh Nam lầm bầm vừa nói vừa đi dọc theo từng hàng mộ huyệt.
Bỗng nhiên hắn dừng lại bước chân, cúi người quan sát phía sau một tấm bia đá.
Bia đá nhiều chỗ nứt vỡ vì rễ cây dưới đất đâm lên, rêu phong phủ kín nhưng
Canh Nam chỉ chăm chăm nhìn vào phía sau, chỗ đó có một nhúm rêu khác hẳn bình
thường, chẳng những có màu xám tro lại còn có thứ 'hương vị' đặc thù mà đệ tử
Luyện Hồn tông hết sức quen thuộc: âm hồn.
"Đây chính xác là Du hồn đài rồi." So sánh với tư liệu trong đầu Canh Nam có
chút vui mừng. "Hôm nay nhất định là ngày lành tháng tốt, xuất môn thuận lợi
ha ha."


Vạn Ma Triều Lâm - Chương #5