Luyện Hồn Tông(4 )


Người đăng: Namquynhon

Trao đổi Hội là một nơi giao lưu mua bán nhỏ giữa các đệ tử cấp thấp trong môn
phái. Nói 'nhỏ' là bởi đa phần những vật được mua bán ở đây chỉ hữu dụng với
tu giả từ luyện khí Thất đoạn trở xuống, chứ thực ra với nhân số đông đảo của
đệ tử bậc thấp thì quy mô của nó cũng chẳng hề nhỏ, chủng loại hàng hóa cũng
phong phú chẳng kém gì một Phường thị bình thường cả. Nhưng cũng vì giá trị
phẩm quá thấp nên trong môn phái mặc kệ không thèm quản đến, để cho nó tự sinh
tự diệt. Luyện Hồn tông có năm động chính, mỗi động đều có một cái trao đổi
hội như vậy tồn tại.
Trong năm động: Nhãn, Tả Nhĩ, Hửu Nhĩ, Tị và khẩu thì Hũu nhĩ là nội tình kém
nhất, địa vị thấp nhất, đệ tử cũng ít nhất cho nên quy mô của Trao đổi hội
cũng khiêm tốn nhất.
Địa điểm là tại một bãi loạn thạch phía sau động, quy ước cứ vào đầu giờ
tuất(19h) ai có nhu cầu mua bán vật phẩm gì cứ đến đây tự do bày sạp hoặc dạo
tìm. Tất nhiên để thành công mua được vật mình muốn thì cần có hiểu biết và sự
cẩn thận, bằng không mua phải hàng lởm cũng chỉ biết tự nhận xui xẻo mà thôi.
Hôm nay là ngày mười lăm, nếu ở bên ngoài đã là trăng sáng bàng bạc như ban
ngày nhưng bên trên Ma Âm sơn quanh năm bao phủ trong mây đen lúc nào cũng
trầm trầm u u thì cũng chỉ miễn cưỡng thấy được bóng trăng.
Mới qua giờ tuất ba khắc, trong bãi có chừng khoảng trăm cái sạp bày rải rác,
người đi lại cũng dần nhiều lên nhưng bất kể là người bày sạp hay người dạo
mua đều khoác một tầng áo đen thùng thình phủ kín toàn tân, hiếm hoi lắm mới
có vài người không hóa trang mà dùng mặt thật ở trong này bày sạp. Những người
này thường thường thực lực khá mạnh, vật phẩm họ bày bán cũng quý trọng cho
nên có rất đông người vây mua.
Mỗi lần Trao đổi hội hàng hóa tuy nhiều nhưng tựu trung lại có thể phân làm ba
nhóm chính: trân phẩm, thường phẩm và đồ cũ.
Trân phẩm không nói cũng biết chính hàng được bày trên sạp của những đệ tử có
thực lực kia, thường phẩm chính là những vật bình thường nhưng nhu cầu quảng
đại ví dụ như Tích cốc đan, Dẫn hồn phù... còn đồ cũ dĩ nhiên chuyên bán đồ
đào thải của những đệ tử đi trước hoặc là tàn phẩm, đồ không rõ xuất xứ...
Lúc này trước một sạp nhỏ bày từng hàng bình lớn lọ nhỏ có một người vận đồ
đen kín thân chỉ lộ ra một đôi mắt, đang kỳ kèo với chủ sạp.
"Sư huynh, ngài thật sự không thể bớt cho chút ít sao, tiểu đệ thực sự rất
nghèo, hai viên ma thạch này đã là toàn bộ vốn liếng nếu không cũng không mặt
dày ở đây cầu huynh rồi."
"Ta nói rồi, một viên ma thạch đổi một lọ tích cốc đan, ngươi mua hay không,
không thì lăn sang bên cho ta làm ăn. Còn lằng nhằng ở đây nữa đừng trách ta
tự mình đá ngươi ra ngoài đấy." Đáp lại hắn chỉ có một câu lạnh nhạt như vậy.
Khách mua có vẻ không cam lòng nhưng cũng rất dứt khoát xoay người rời đi, bên
dưới lớp áo rộng chỉ thấy khuôn mặt hắn non nớt lại đăm chiêu, người này chính
là Canh Nam.
Đây đã là sạp hàng thứ năm, bởi vì bức thiết muốn mua một đám Tích cốc đan bế
quan chuyên tâm đột phá nhị đoạn mà hắn không thể không mặt dày nài nỉ người
ta, hy vọng có kẻ nể tình đồng môn mà cho chút mặt mũi. Ai ngờ nơi này so với
tưởng tượng của hắn còn lãnh tâm hơn.
Hiện tại hắn cũng đã nhìn rõ hai chữ 'đồng môn' cũng chỉ là lời nói suông
trước lợi ích của tu giả mà thôi.
Thở dài chán nản, hắn vừa định bước sang chỗ khác chợt liếc thấy nơi góc bãi
có một sạp đồ cũ.
Trong đầu bỗng lướt qua một ý nghĩ, hắn lại gần nhìn một chút.
Vừa nhìn liền không biết nên khóc hay nên cười. Chỉ thấy trên tấm vải bố rách
bày một mớ lỉnh kỉnh những thứ thượng vàng hạ cám. Nào Đan lô, ma binh, ma y,
ma cụ, hồn đỉnh....
Nhưng mà Đan lô thì sứt quai mẻ nắp, ma binh vết nứt chằng chịt, ma y rách tả
tơi, ma cụ gần như gãy đôi còn hồn đỉnh thì khá hơn một chút nhưng cũng quang
hoa ảm đạm, cácn báo hỏng cũng không còn xa.
Nói như vậy gọi chỗ này là sạp đồ cũ chẳng bằng gọi là bãi phế liệu!
"Sư huynh, mấy thứ này bán thế nào?"
Mặc dù Canh Nam không có ý định mua mấy thứ này nhưng dù sao đã lỡ đi đến đây,
không nói một câu đã bỏ đi cũng thực không tiện bèn hỏi một câu chiếu lệ, định
bụng chờ người này báo giá cả xong mượn cớ không đủ ma thạch mà cáo lui. Ai
ngờ người vốn còn lặng yên như tượng, nghe hắn vừa hỏi liền kích động thiếu
chút muốn nhảy cẩng lên nói:
"Sư huynh, người muốn mua mua gì? Đan lô, ma binh, ma y hay là ma cụ. Mời xem
mời xem. Huynh trước xem cái đan lô này đi, phẩm chất rất không tệ, ừ mặc dù
có chút tổn hại song vẫn còn dùng rất tốt. Ồ, sư huynh ngài chắc không thích
chuyên tu luyện đan, vậy xem thử cái ma binh này, nghe nói lúc trước là vũ khí
thiếp thân của một vị sư huynh rất nổi danh trong Khẩu ma động, từng theo vị
ấy chinh chiến bát phương, còn có bộ ma y này..."
Đối phương tiếng nói non nớt, vóc người cũng nhỏ, đoán chừng tuổi có thể còn
nhỏ hơn cả Canh Nam. Y vừa mở miệng đã tuôn một tràng hồi, vừa nói vừa không
quên quan sát Canh Nam, hễ Canh Nam nhìn tới vật nào là y chuyển ngay đề tài
thuyết minh sang đó tức khắc, lời lẽ trôi chảy rõ ràng tựa như sắp sẵn trong
bụng khiến người ta cũng ngạc nhiên.
Nếu không phải những thứ được bày bán thực quá chướng mắt, chỉ bằng tài khẩu
thuyết này tại nơi như Trao Đổi Hội đủ cho y kiếm kha khá chứ chẳng sai.
Canh Nam cảm giác người này còn non nớt bèn nảy ý đùa dai nói:
"Này, đạo hữu xưng hô như thế nào, mấy thứ này đạo hữu... tìm được ở đâu thế,
nói thật ta đã đi dạo hết một vòng Trao đổi hội rồi mà chưa từng thấy chỗ nào
'độc đáo' giống như thế này."
Ngờ đâu đối phương chẳng biết giả ngây hay là ngây thật vui mừng đáp:
"Sư huynh khen quá rồi, thực ra mấy thứnày cũng không quá tốt lắm, nhưng xin
sư huynh cứ yên tâm, đệ tuyệt đối chỉ lấy y giá gốc, không lấy lãi, không lấy
lãi đâu hô hô... ôi quên mất, sư đệ tên là Đoạn Vũ, huynh có thể gọi ta tiểu
Vũ cũng được."
Canh Nam khuôn mặt cứng đờ, cảm giác giống như mình là lưu manh trêu ghẹo
người ngốc vậy. Bất giác cầm lên một cái đỉnh có vẻ còn nguyên lành nhất trong
'chúng bạn', hỏi để che đi xấu hổ trong lòng:
"Cái đỉnh này bao nhiêu"
"Hai... hai viên ma..."
Chữ 'thạch' chưa ra khỏi miệng Đoạn Vũ, Canh Nam đã vuột mắng:
"Sao ngươi không đi cướp."
Đoạn Vũ cụp mắt xuống không dám nhìn, bên trong lớp áo, khuôn mặt y đỏ lựng
như táo chín.
Đoạn Vũ biểu tình như vậy Canh Nam càng cảm giác như bản thân đang ức hiếp trẻ
con, trong bụng xoắn xít, nói:
"Hai viên quá không hợp lý, ngươi xem bớt bớt lại đi."
"Vậy, vậy một viên"
"Vẫn quá đắt,"
"Không đắt đâu, đệ nghe nói một cái hồn đỉnh bình thường cũng phải hai mươi ba
mươi ma thạch lận." Đoạn Vũ nhỏ giọng cố vớt vát.
"Nhưng cái đỉnh này của ngươi gần báo hỏng rồi, không thể đem so với được."
"..."
"Thôi được, một viên thì một viên" Canh Nam cười khổ móc ra một viên ma thạch
đặt xuống, cầm lấy đỉnh nhỏ lên xoay người định đi chợt nghe Đoạn Vũ gọi lại.
Không cần nghe tiếp hắn cũng biết tên nhóc này 'được đằng chân lân đằng đầu'
định năn nỉ mình mua thêm đây mà., cũng không thèm quay đầu lại, phất tay bảo:
"Ta chỉ còn một viên dùng để mua Tích cốc đan, ngươi hay là mời mấy sư huynh
đệ khác đi."
"Sư huynh ơi, ta có bán Tích cốc đan."
"Ngươi nói gì?"
"Chỗ đệ có hai lọ Tích cốc đan, huynh nếu không chê xin cứ lấy đi." Đoạn Vũ
mỉm cười nói rồi móc ra hai bình sứ đựng thuốc đưa tới.
Canh Nam ngạc nhiên: "nhưng ta chỉ còn một viên ma thạch?"
"Không sao, khi nào huynh có ma thạch đến trả đệ cũng được, huynh là người
tốt, chắc chắn sẽ không quỵt nợ đâu há."
Canh Nam sững sờ nhìn đối phương cười tủm tỉm nhìn hắn, nụ cười đó trong sáng
như hài đồng, thực không hiểu nổi người như vậy sao có thể gặp được ở nơi đầy
rẫy ma nhân giết người không chớp mắt như Luyện Hồn tông này?
Hắn hơi suy nghĩ một chút, cầm lấy hai bình sứ mở ra xem, xác định không có
vấn đề mới gật đầu nói:
"Đa tạ ngươi tin tưởng ta, nhất định lần sau gặp lại sẽ trả ngươi đủ cả vốn
lẫn lãi, có điều trong nửa tháng tới có thể ta sẽ không tới. "
Đoạn Vũ xua tay liên tục nói không sao, sau đó thu thập những vật còn lại vào
túi.
Canh Nam hỏi:
"Ngươi không tiếp tục bày quán?"
Đoạn Vũ lắc đầu:
"Không dối sư huynh, đệ ngồi chỗ này đã ba đêm rồi, huynh là người đầu tiên
mua đồ, hôm nay chắc cũng không còn ai mua nên đệ định thu quán nghỉ sớm."
Canh Nam nghĩ bụng: "ai mà thèm mua phế liệu của tên nhóc ngươi, ta cũng chỉ
là bị ma xui khiến." Nhưng cũng không nói gì thêm, chắp tay cáo từ rời đi
trước.


Vạn Ma Triều Lâm - Chương #4