Luyện Hồn Tông( 3)


Người đăng: Namquynhon

Trong lòng phiền chán, ngoài mặt Canh Nam vẫn chắp tay thi lễ nói:
"Đệ tử Nhĩ ma động Canh Nam đến giao nhiệm vụ Ngoại Sự đường, mong hai vị sư
huynh chỉ đường"
"Ngoại Sự đường? A, ngươi là đến giao cỏ Nhiên hồn đấy phỏng?" Vẫn là tên cầm
dùi trống hỏi, vừa thấy Canh Nam gật đầu liền làm mặt lười, nói:
"Để ở đấy, để ở đấy đi."
Canh Nam không nói gì, hơi vỗ cái túi nhỏ màu xám đeo bên hông, chớp mắt liền
lấy ra từng bó lớn cỏ khô đã cắt dưới chân núi ra xếp thành một đống cao quá
bốn thước. Nhìn nó hắn không khỏi hơi hơi mỉm cười, đây là thành quả mấy ngày
lao động cật lực bỏ cả tu luyện của hắn, thầm nghĩ lần này kém lắm cũng phải
được bốn viên ma thạch, sau đó đi Trao Đổi Hội đổi một ít nhu yếu phẩm cho
việc tu hành, coi như xứng đáng.
"Này, cầm lấy rồi cút nhanh đi, biết đây là đâu không mà ngẩn ra đấy."
Canh Nam vội đưa tay bắt lấy mấy thứ vừa được ném qua, song khi vừa nhìn mặt
liền trầm xuống, buột miệng nói:
"Hai viên?"
"Ừ, cỏ của ngươi phẩm chất thực rất kém, đốt lên lửa ít hơn cả khói đúng ra
bằng ấy cỏ chỉ được khoảng một viên rưỡi ma thạch, ta cho hai viên xem như
rộng rãi cho ngươi lắm rồi, còn không đi chẳng lẽ muốn Ô Nha Xử của ta tiếp
đãi hả." Tên béo chẳng buồn liếc mắt nhìn Canh Nam, quơ quơ dùi gỗ trong tay,
trong lời nói chứa ba phần khinh bỉ, bảy phần uy hiếp.
Canh Nam trợn mắt nhìn y, lúc này cũng chẳng nhịn được nữa, chỉ mặt đối phương
quát: "trong nhiệm vụ có ghi rõ mười bó cỏ Nhiên Hồn đổi được một viên ma
thạch, coi như ngươi ăn xén ăn bớt quá lắm bằng này cỏ cũng phải trả cho ta
bốn viên. Hai viên? Ngươi đang bố thí cho ta à. Ngươi có tin hay không ta đi
báo cho chấp sự ngoại sự đường cắt bỏ nhiệm vụ cho các ngươi tự đi cắt cỏ cho
biết."
"Hỗn trướng, dám uy hiếp ông ngươi." Đáp lại chỉ thấy tên béo hừ lạnh nói, tay
nâng cái dùi trống, miệng khẽ há, một đoàn khói đen bắn ra rơi trên thân dùi.
Lập tức có vài đạo khắc văn trên thân dùi phát ra ánh sáng âm u như bóng đen.
Đón lấy dùi trống tự động bay lên, toàn thân chuyển thành đen thùi, khẽ run
run lại biến to biến dài bằng cả cây cột nhỏ, xông tới nện loạn xạ xuống người
Canh Nam.
Canh Nam thấy vậy chỉ kịp la: "thôi xong", vội vàng ôm đầu lăn người xuống
dưới, mặc kệ có bị hai tên kia chế giễu hay không.
"Bịch bịch lốp bốp a a ui..."
Liên tiếp một chuỗi tiếng ồn ào xa dần xuống dưới chân núi, cho đến một lúc
lâu sau không còn nghe được chút gì nữa mới thấy một cái bóng đen bay ngược
trở về, rơi vào tay tên béo lúc nãy, biến trở lại một cái dùi trống bình
thường.
"Con sâu cái kiến cũng dám ở trước mặt ông ngươi nhảy nhót, muốn chết." Y hơi
chút phủi phủi bùn đất trên cây dùi, phất tay thu đống cỏ vào túi chứa đồ đeo
bên hông xong lắc lư một thân thịt mỡ đi vào trong động.
...
Trời vừa mới tối.
Bên trong một gian động đá nào đó thuộc khu vực đệ tử tạp dịch trong Hữu Nhĩ
Ma Động, dưới ánh sáng yếu ớt của đĩa đèn dầu treo trên vách có thể lờ mờ thấy
được khoảng mấy mươi cái giường gỗ xếp gần nhau.
Lúc này chỉ mới hết giờ lao động tạp dịch nên trong phòng không có ai, ngoại
trừ một bóng người nằm trên cái giường trong một góc xó.
"ôi ui ui, đau chết mất, đúng thật là nhanh miệng thiệt thân."
Canh Nam rên rỉ, vừa xoay sở bôi thuốc lên những chỗ bị đánh vừa nghĩ lại
chuyện lúc ban ngày, không khỏi tự giễu bản thân. Cũng thật khó trách khi kiếp
trước hắn là một khoa học gia trẻ tuổi, tài năng, được muôn người kính ngưỡng,
nay rớt xuống hoàn cảnh như vậy, thực đúng là chưa quá quen...
Rất nhanh, cảm giác mát lạnh từ chỗ bôi thuốc làm dịu đi cơn đau da thịt,
riêng vài chỗ chạm đến tạng phủ thì không mất mười bữa nửa tháng cũng đừng
mong khỏi hẳn nhưng dù sao cũng coi như không bị phế đi.
"Không ngờ mấy phương thuốc cao ghi trong tạp thư cũng không tồi, nếu không
phải ta phòng xa, mày mò chế ra sẵn mấy lọ cao này chẳng phải là nằm liệt
giường một đoạn thời gia." Canh Nam nghĩ nghĩ trong bụng như vậy. Hắn đoán cái
Ô Nha xử kia không phải phàm phẩm, kém lắm cũng là linh phẩm ma binh, mặc dù
chỉ miễn cưỡng có thể xếp vào hàng ngũ ma binh, tuy vậy một khi được tu sĩ
dùng ma lực thúc động gõ lên thân thể phàm nhân thì còn ghê gớm hơn cả trọng
chùy trong tay lực sĩ. Cũng may lúc ấy hắn phản ứng kịp thời, dùng chút ma lực
ít ỏi trong người bảo vệ những nơi yếu hại, nếu không...
Canh Nam khẽ cựa mình ngồi dậy, mặc lại y phục xong bèn lật tay lấy ra mấy thứ
tên béo đưa, là một miếng thẻ gỗ chứng nhận đã hoàn thành nhiệm vụ cùng với
hai viên đá đen nhánh như bảo thạch. Hắn cất thẻ gỗ lại vào túi, nhón tay cầm
một viên đá lên cẩn thận soi dưới ánh nến một lúc xong cũng không phát hiện có
gì khác lạ, nhưng khi thử vận chuyển ma lực trong người tới đầu ngón tay thì
đột nhiên trong viên đá có một chút ma lực chậm rãi nhập vào thân thể, giống
như dòng suối nhỏ chảy ra sông lớn vậy. Canh Nam vội thu hồi ma lực trở lại
đan điền không cho chúng tiếp xúc với ma lực từ viên đá nữa. Hắn biết mặc dù
lúc này nếu tiếp tục thúc giục trong chốc lát là có thể hấp thu sạch ma lực
trong đó, theo đó tu vi cũng sẽ có một chút xúi đề cao, nhưng ngược lại viên
đá này cũng sẽ lập tức hóa ra cát bụi, cái này là căn cứ trong ký ức của
nguyên chủ còn lưu lại.
Theo đó hắn từng hấp thu qua mười mấy viên ma thạch dạng này mới miễn cưỡng
đạt đến nhất giai nhất đoạn như hiện tại. Muốn đột phá nhị đoạn ít nhất phải
hấp thu thêm ba mươi mấy viên, còn lên tam đoạn thì khoảng một trăm, tứ đoạn
là hai trăm. Cứ thế tính, đoạn sau muốn đột phá liền cần gấp đôi số ma thạch
so với đoạn trước, thậm chí là gấp ba đối với tu giả tư chất kém cỏi. So sánh
liền thấy hai viên ma thạch thực bé như con muỗi đứng cạnh con voi. Canh Nam
cũng không định hấp thu mà dự định đi Trao đổi hội đổi lấy mấy lọ tích cốc đan
về dùng.
Tích cốc đan là một loại đan dược bất nhập phẩm, được tinh luyện từ các loại
linh mễ linh thực phổ thông cho các tu giả cấp thấp dùng thay cơm. Tuy không
có tác dụng tăng tiến tu vi nhưng trong mắt đám đệ tử cấp thấp chưa đạt tới
cảnh giới trúc cơ như Canh Nam thì đôi khi còn quan trọng hơn cả linh đan, ma
thạch. Thử nghĩ mà xem nếu không dùng Tích cốc đan thì ngày ngày ngươi phải bỏ
thời gian chạy đi nhà bếp ăn cơm làm gián đoạn việc tu luyện, lãng phí biết
bao nhiêu thời gian quý giá? Chưa kể thức ăn của phàm nhân chứa nhiều tạp
chất, cực kỳ bất lợi cho việc tu luyện...
Canh Nam hiện tại tu vi mới Luyện Khí nhất đoạn, mỗi tháng chỉ lãnh được một
lọ tích cốc đan, đủ dùng trong một tuần, muốn kiếm thêm thì phải đi làm nhiệm
vụ trong ngoại sự đường, thường là những việc cực nhọc tốn thời gian mà đệ tử
bình thường ghét bỏ không chịu làm, giống như việc cắt cỏ Nhiên Hồn ban ngày
hắn đi làm vậy. Cỏ nhiên Hồn là nhiên liệu chính để đốt lò tẩy luyện âm hồn;
vốn việc thu thập cỏ là công việc của đệ tử trông coi Tẩy Hồn động, chính là
hai tên béo gác cửa Canh Nam đã gặp. Hai tên này ngại việc nặng đường xa mới
đem treo lên bảng nhiệm vụ ở ngoại sự đường, hơn nữa còn ghi thù lao rất khá,
nhưng thực ra chỉ là mồi nhử, ai lỡ tiếp nhiệm vụ mới biết bị lừa, nếu có đi
tố cáo với chấp sự thì cũng không được gì vì nghe nói động chủ của Tẩy Hồn
động tính cách dữ dằn, lại rất bao che đệ tử...
Nghĩ tới việc bị tên béo lừa gạt còn thêm cả trận đòn oan, Canh Nam không khỏi
xiết chặt nắm đấm, thầm hạ quyết tâm bằng mọi giá phải nhanh chóng tăng lên
thực lực bản thân, sớm ngày thoát khỏi kiếp sâu kiến.


Vạn Ma Triều Lâm - Chương #3