Người đăng: Namquynhon
Canh Nam híp mắt quan sát cả tòa mộ cổ một hồi. Bề ngoài trông như hình một
con rắn hổ khoanh thân vươn đầu lên đe dọa bất kỳ kẻ nào dám lại gần, theo như
trong một cuốn tạp thư nào đó mà Canh Nam đã đọc qua, dạng mộ thất này gồm có
một cửa Âm và một cửa Dương, ứng với câu 'âm khứ dương hồi', sau khi phong kín
mộ thất thì bất kể là hồn phách nào dù cho muốn xuất nhập cũng phải biết chính
xác vị trí hai cửa. Cửa Âm là xuất còn của Dương là nhập, tuyệt không thể đảo
ngược, đây là vì phòng ngừa dã hồn chiếm lấy 'nhà' của nguyên chủ mà đặt ra.
Canh Nam hơi tính toán phương vị đoạn bước lại một góc mộ, đưa tay lần mò một
chút thấy có cái hốc nhỏ bèn rút dao câu bên hông ra cắm phần cán vào, xong
việc phủi tay quay lại mặt trước ngôi mộ lấy Niệm hồn hương ra bắt đầu thi
pháp.
Canh Nam có một cái ưu điểm là một khi làm gì liền cực kỳ chăm chú, đến nỗi
hành động vừa rồi suýt nữa bị họ Triệu núp ở phía xa hiểu nhầm là cố ý chậm
trễ công việc định xông ra trừng phạt thì hắn cũng không biết được.
Niệm hồn hương rất nhanh được ma lực hòa với ma niệm đốt lên, tâm trí và hồn
phách của Canh Nam tựa như cũng theo sợi khói đen mà lên xuống phập phồng, đờ
người như tượng.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Nửa khắc, một khắc, hai khắc...
Đột nhiên có tiếng 'khặc khặc' như người già ho khúc khắc phát ra từ trong mộ
thất, tiếp theo một đạo bóng xám từ một góc nào đó 'trôi' ra. Dưới ánh sáng ảm
đạm của khu mộ, nhìn kĩ lại là một người đàn ông trung niên mặc vương bào, đầu
đội kim miện, khuôn mặt nghiêm chính nhưng ánh mắt cực kỳ hung ác, dữ tợn.
Bóng xám vừa ra liền nhìn quanh quất một hồi, dường như không phát hiện gì
khác thường khiến nó yên tâm nhìn lại Canh Nam đứng ngây người nơi đó, chăm
chú cảm nhận hơi thở thoát ra từ trên thân Canh Nam. Sau khi chắc chắn Canh
Nam không uy hiếp được mình, nó lập tức mừng rỡ lao tới như lão ngư phủ câu
được con cá lớn!
"A..." Canh Nam cả người run rẩy như phát cuồng, ngã vật ra đất, miệng tròn
chữ 'o' như muốn gào thét song lại không phát nổi một tiếng. Dương khí từ lồng
ngưc cấp tốc bị ép ra khỏi miệng rồi bị bóng xám xoay quanh rút lấy, rất nhanh
đã hết sạch.
'Phốc'. Ngon ăn quen miệng, bóng xám không chút do dự nhập vào thân thể hắn
muốn cắn nuốt nhiều hơn nữa.
Từ đằng xa, họ Triệu chờ đã sắp muốn phát cuồng, thấy vậy giải trừ ẩn ấp mà
gầm lên một tiếng lao đến.
"Hấp." Y vội lấy ra một cái đỉnh nhỏ, rót vào ma lực, bàn tay liên tục đổi ấn
quyết. Đỉnh nhỏ màu xanh đồng theo đó tự động trôi nổi tới trên đầu Canh Nam,
hoa văn chạm nổi ngoài thân đỉnh cũng từ tù sáng lên, tuy không rõ ràng nhưng
đại khái vẫn nhìn ra hình dạng.
Một cỗ lực hút vô hình rơi xuống thân Chu Nam, chỉ nghe từng trận gào thét
hung tợn từ trong người hắn phát ra. Thân thể hắn co giật càng lúc càng kịch
liệt, một phần của cái bóng xám đã bị kéo ra trong khi nửa còn lại vẫn cứ cố
bán vào người hắn.
Họ Triệu nghiến răng trút thêm ma lực vào đỉnh nhỏ khiến lực hút lập tức gia
tăng lên gấp bội, mạnh mẽ kéo cái bóng xám ra khỏi người Canh Nam.
Thấy cái bóng xám quá nửa đã bị thu vào đỉnh nhỏ, họ Triệu mặt lộ nét cười tâm
tình hơi chút buông lỏng, chuẩn bị phong ấn nắp đỉnh thì đột nhiên bóng xám
quay ngoắc lại há miệng phun ra một ngụm khói xám.
'Phốc'. Họ Triệu giật mình vội niệm động ma lực kích hoạt ra một màn tử vụ bảo
hộ trước người. Mặc dù phần lớn khói xám bị chặn lại bên ngoài nhưng vẫn có
không ít nhân chui kẽ hở mà đánh lên thân khiến ma lực trong người y nhộn
nhạo, đầu óc cũng hơi chút mê muội..
'U uu'. Cái bóng xám chớp lấy cơ hội dứt thân ra khỏi đỉnh nhỏ, rít lên lao về
lại một góc mộ, trùng hợp lại chính là vị trí lúc nãy Canh Nam mò mẫm.
'Lộc cộc, lộc cộc'
'A a a...'
Tên họ Triệu lúc này vừa định thần nhìn lại thấy cái bóng xám không ngừng đâm
đầu vào hốc nhỏ kia song lại bị một luồng duệ quang màu vàng nhạt tỏa ra từ
dao câu của Canh Nam bức trở về. Cái bóng xám liều mạng chịu đựng sự đau đớn
khi bị luồng duệ quang đánh lên cũng phải cố ép con dao câu đi ra nhưng đổi
lại chỉ là mấy tiếng 'lộc cộc'
Nhân lúc này, tên họ Triệu lướt tới, một tay nâng đỉnh, tay kia đốt lên một lá
bùa nhỏ ném đi. Lá bùa lập tức hóa ra một bàn tay màu tro thật lớn chộp lấy
bóng xám kéo về phía đỉnh nhỏ.
Tên họ Triệu lúc nãy chịu thiệt nên lần này cực kỳ chăm chú mọi cử động của
cái bóng. Bất quá cho đến lúc nó bị thu vào đỉnh cũng không chút phản, bộ dạng
thất thần như hàng binh bại tướng khiến họ Triệu cũng ngạc nhiên.
'"Chúc mừng sư huynh thu được tốt ma hồn, ma đạo sắp thành, chẳng hay..." Canh
Nam lào đảo đi đến, sắc mặt trắng bệt song vẫn gượng cười nói như vậy, sau đó
bỏ lửng phần sau, ngụ ý 'việc ngươi nhờ ta đã hoàn thành, chẳng hay đã đi được
chưa?'
Họ Triệu nghe thế miễn cưỡng dứt mắt ra cái đỉnh trong tay,phất phất tay cười
nói: "vất vả cho sư đệ rồi."
Nhưng ngay khi Canh Nam hơi lui bước ra xa định đi, y bỗng lạnh lùng hỏi bâng
quơ: "a Canh sư đệ có quên thứ gì chăng?"
Canh Nam hơi chút sửng sốt mới kịp nghĩ ra, theo đó móc tờ An hồn phù lúc nãy
ném ra, mũi chân vừa điểm đất thân hình tựa như lá khô lướt về sau, lúc ngang
qua ngôi cổ mộ còn thuận tay cách không nhiếp vật thu hồi dao câu. Hắn liên
tục thi triển mấy lần Đề thân thuật như vậy cho đến khi không còn thấy bóng
dáng tên họ Triệu mới xoay người lại dùng tư thế bình thường chạy về ngọn núi
Ma âm.
Liên tục vận động cộng với thi triển thuật đề thân khiến thể lực Canh Nam sớm
đã cạn sạch, biết lúc này đã không còn nguy hiểm tánh mạng hắn mới thả chậm
bước chân đi lên một con dốc đá nhưng trong lòng hắn y nguyên bực bội vạn
phần; tự hỏi từ lúc nhập vào khối thân thể này hắn cũng coi như làm một người
lương thiện, ít nhất là so với mấy tên đồng môn suốt ngày tìm người rút hồn
luyện phách; lại không hiểu sao cứ toàn gặp chuyện xui xẻo. Bị đồng môn ức
hiếp thì cũng thôi, sao còn đụng phải tên vừa hung ác lại bủn xỉn như họ Triệu
kia.
Ôi!!!
Đang mải nghĩ hắn bỗng la lên, đau đớn ôm trán, ngẩng lên mới biết thì ra đã
đi đến cửa một động đá nào đó trên lưng chừng núi, trước cổng khói tía lượn
lờ, bên trên treo tấm biển sắt đề: Tẩy hồn động. Hai bên cửa đứng hai tên thủ
vệ béo tròn khuôn mặt giông nhau đến tám phần mười, một tên vác cái trống da
lớn, tên còn lại cầm cái dùi to dài bằng cả cánh tay y, lúc nãy chính là tên
này cầm dùi mà gõ Canh Nam.
Y đập đập cây dùi xuống đất, ngoác mồm cười ngặt nghẽo