Phản Bội


Người đăng: YiYi

Phong Hoa đang ngồi trên sofa ở phòng khách xem tivi, trên màn hình đang chiếu
một bộ phim dài tập tình cảm sến súa, đột nhiên điện thoại để trên bàn của cô
vang lên tiếng chuông thông báo có tin nhắn. Phong Hoa cầm điện thoại lên xem
thì thấy số lạ, cô mở tin nhắn ra xem thì chỉ có hình, trong hình là một đôi
nam nữ thỏa thân, trên người của bọn họ chỉ đắp một tấm chăn, đang ôm nhau
ngủ, cô kéo sang tấm thứ hai thì thấy hai người đang hôn nhau, Phong Hoa kéo
sang tấm thứ ba, thứ tư đều là những hình ảnh có nội dung tương tự như thế.

Phong Hoa dường như không thể nào tin vào mắt mình nửa rồi, sao có thể chứ?
Bọn họ… bọn họ, sao bọn họ có thể làm ra chuyện này chứ. Phong Hoa có phản ứng
như vậy cũng là vì, người nam trong tấm ảnh đó chính là người yêu của cô –
Dịch Thần Nam, còn người nữ trong tấm hình chính là bạn của cô – Kì Tư Tâm.

Đúng vậy, người yêu và người bạn thân nhất của cô ngủ với nhau, bọn họ phản
bội cô. Phong Hoa thật không ngờ cũng có một ngày, cô gặp phải loại tình huống
cẩu huyết như thế này.

Nhưng mà Phong Hoa vẫn có chút không tin, cô không nghĩ Dịch Thần Nam lại có
thể phản bội cô như vậy.

Phong Hoa nghĩ như thế cũng vì, đối với Dịch Thần Nam thì Phong Hoa chính là
mối tình đầu của anh ta, hai người đã quen nhau được tám năm rồi, với lại Dịch
Thần Nam đối xử với Phong Hoa phải nói là rất rất tốt luôn.

Từ trước đến giờ, cho dù Dịch Thần Nam có gặp cô gái nào xinh đẹp hơn hoặc
điều kiện có tốt hơn Phong Hoa thì anh cũng không bao giờ chú ý đến. Còn Kì Tư
Tâm này, nhan sắc không bằng Phong Hoa, điều kiện gia cảnh cũng chẳng bằng
Phong Hoa, cô ta lại còn là bạn thân của Phong Hoa, như vậy Dịch Thần Nam làm
sao lại có thể quan hệ với Kì Tư Tâm được cơ chứ.

Có thể nói, từ lúc học đại học đến tận bây giờ, Dịch Thần Nam chỉ chú ý và để
tâm đến một người con gái duy nhất đó chính là Phong Hoa.

Điện thoại của Phong Hoa lại vang lên tiếng tin nhắn cũng là từ số đó gửi tới
nội dung tin nhắn là: khách sạn ZX, phòng 356.

Phong Hoa nhìn nội dung tin nhắn xong, đứng đậy đi thẳng vào phòng thay đồ.

Lúc Phong Hoa đi ra thì trên người đã thay một bộ đồ mới.

“Tiểu Hoa, tối rồi con đi đâu vậy”. Phong Hoa đi tới cửa thì giọng nói dịu
dàng của bà Phong vang lên.

“Con có chút việc, mẹ không cần bảo tiểu Nguyệt đợi con, con có mang chìa khóa
rồi” Phong Hoa đổi giày xong đứng dậy đi ra ngoài.

Khách sạn ZX.

Phong Hoa đang đứng trước cửa phòng 356, cô hít một hơi rồi giơ tay lên gõ
cửa.

Khoản vài phút sau, cửa mở ra, Phong Hoa ngẩn đầu lên, khi nhìn thấy người mở
cửa cho mình là ai thì gương mặt của cô trở nên tái nhợt. Người mở cửa cho
Phong Hoa chính là Dịch Thần Nam, nửa người trên anh ta để trần phần dưới chỉ
quấn một cái khăn, đầu tóc anh ta thì lộn xộn.

Đặc biệt phần thân để trần của Dịch Thần Nam, trên cổ, trên ngực đều có dấu…
hôn.

Phong Hoa đẩy Dịch Thần Nam ra đi vào trong thì nhìn thấy Kì Tư Tâm đang ngồi
trên giường, trên người cô ta chỉ có một tấm chăn.

Nước mắt đã dâng đầy hốc mắt của Phong Hoa nhưng cô cố gắng để cho nó không
rơi xuống, ít nhất thì cũng không được rơi ở đây và trước mặt hai người họ.

“Anh có gì để nói hay không?” Phong Hoa quay mặt lại đối diện với Dịch Thần
Nam.

“Không có”

‘Bốp’ Dịch Thần Nam vừa nói hết câu một cái tát đã rơi xuống mặt anh ta, âm
thanh lanh lãnh của cái tát vang vọng khấp căn phòng yên tĩnh.

“Dịch Thần Nam, Phong Hoa tôi… chia tay với anh. Kì Tư Tâm, tôi nghĩ cô sẽ
không ngại khi dùng đồ tôi đã vứt bỏ chứ?” nữa câu trước Phong Hoa nói với
Dịch Thần Nam, nữa câu sau Phong Hoa quay lại nói với Kì Tư Tâm, nói xong
Phong Hoa nhìn Kì Tư Tâm cười. Nụ cười và cái nhìn của Phong Hoa chính là chế
giễu và khinh bỉ, hoàn toàn không thể nhìn thấy một chút đau lòng nào trên
gương mặt của cô.

Không đợi cho Kì Tư Tâm trả lời, Phong Hoa quay người đi ra khỏi phòng. Không
liếc nhìn Dịch Thần Nam lấy một cái nào.

Phong Hoa vừa bước ra khỏi phòng thì nước mắt của cô lập tức rơi xuống, không
phải Phong Hoa không kìm chế được nữa, mà là cô không cần phải kiềm chế nữa.

Đúng vậy, Phong Hoa chính là một người có bản tính cực kì kiêu ngạo, cô không
bao giờ để cho người khác thấy vẻ yếu đuối của mình. Từ lúc Phong Hoa hiểu
chuyện cho tới bây giờ cô không khóc trước mặt bất cứ ai.

Nhưng lúc Phong Hoa ở trước mặt Dịch Thần Nam thì lại không như thế, lúc ở
trước mặt anh cô muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, nhưng mà… hiện tại thì
đã không thể nào.

Phong Hoa chạy ra khỏi cửa khách sạn, trên bầu trời có vài tia sấm vang lên
nối tiếp đó là một cơn mưa ào ào rơi xuống người Phong Hoa. Trên đường bây giờ
đã không còn nhiều xe, Phong Hoa đi bộ dưới mưa, người của cô bây giờ đã ướt
đẫm và lạnh lẽo, lạnh cũng giống như tim của cô bây giờ, những giọt nước mưa
rơi xuống mặt của Phong Hoa làm cô cảm thấy đau rát nhưng mà vẫn không đau
bằng trái tim của cô hiện tại.

Từ lúc Phong Hoa ra khỏi khách sạn cho tới bây giờ, luôn có một chiếc xe BMW
màu đen chạy theo phía sau cô nãy giờ.

Ánh mắt của người đàn ông ngồi trong xe luôn dõi theo Phong Hoa, anh ta rất
muốn chạy đến bên Phong Hoa nhưng anh biết, cô là một người rất cao ngạo, cô
không muốn người khác nhìn thấy bản thân mình yếu đuối.

Đột nhiên, người đàn ông dừng xe lại, anh ta mở cửa xe, mặc kệ trời mưa, chạy
nhanh đến chỗ Phong Hoa. Anh ta đỡ Phong Hoa dậy, thì thấy Phong Hoa đã ngất.

Lục Dương bế Phong Hoa lên, chạy về xe xủa mình, anh ta đặt Phong Hoa nằm lên
ghế sau, Lục Dương lấy áo khoát của mình đắp lên người của Phong Hoa.

Lục Dương đi lên ghế trước, lấy điện thoại gọi cho một người nào đó, một lát
sau bên kia vang lên một giọng nói buồn ngủ có chút bực mình “alo” “cậu đến
biệt thự của tôi ngay” nói xong không đợi đầu bên kia trả lời Lục Dương lập
tức dập máy.

Biệt thự

Lục Dương phải chạy mấy vòng mới có thể tới của biệt thự, bây giờ anh ta thật
hối hận sao lúc trước mình lại xây căn biệt thự to như vầy làm cái gì chứ thật
tốn thời gian.

“két” xe dừng lại trước cửa biệt thự, quản gia Vương chạy tới mở của xe cho
Lục Dương.

“Kì Ngôn đến chưa” Lục Dương xuống xe thì chạy ngay ra phía sau bế Phong Hoa
ra khỏi xe.

“Dạ, cậu ấy đã tới, đang đợi ở phòng khách ạ” quản gia Vương cung kính.

Lục Dương bế Phong Hoa đi ngang qua phòng khách thì nhìn thấy Kì Ngôn, Lục
Dương không nhìn Kì Ngôn đi thẳng lên lẩu

Kì Ngôn nhìn thấy Lục Dương bế Phong Hoa đang ngất xỉu cũng không dám đợi cậu
ta gọi mình mà tự giác đi theo Lục Dương.

Sau khi Kì Ngôn đã kiểm tra cho Phong Hoa.

“Tiểu Hoa bị ngất chỉ vì dầm mưa quá lâu thôi không có gì đâu” kiểm tra cho
Phong Hoa xong, Lục Dương và Kì Ngôn đứng ngoài phòng Phong Hoa nói chuyện.

“Vậy cậu về được rồi”

“Tiểu Hoa làm sao mà lại dầm mưa đến ngất luôn vậy”.

Lục Dương đang mở cửa đi vào phòng, nghe Kì Ngôn nói như thế thì hơi quay đầu
lại “Đi về mà hỏi em gái tốt của cậu”

“Tâm Nhi làm sao… này này” không quan tâm Kì Ngôn nói gì Lục Dương quay người
đi vào phòng của Phong Hoa.

Sáng hôm sau.

Phong Hoa từ từ mở mắt ra thì trước mắt xuất hiện một màu trắng xóa của trần
nhà, cô quan sát xung quanh, đây không phải là bệnh viện lại càng không phải
là nhà của cô.

Là nhà của Lục Dương.

Hôm qua cô bị ngất, rồi chuyện gì xảy ra? Sao cô ở đây được.

Phong Hoa ngồi dậy bước xuống giường đúng lúc đó cửa phòng mở ra, Phong Hoa
nhìn ra cửa thì thấy Lục Dương đi vào

“Em tỉnh rồi, trong người có cảm thấy khó chịu không?” Lục Dương thấy Phong
Hoa đã tỉnh lập tức đi đến bên cạnh quan tâm cô.

“Em không sao, em không cảm thấy khó chịu. Nhưng mà sao em lại ở đây vậy?”
Phong Hoa ngồi trên giường ngẩn đầu hỏi Lục Dương.

“Hôm qua em ngất xỉu trên đường, anh đã đưa em về đây” Lục Dương đứng đối diện
với Phong Hoa, hai tay anh đút trong túi quần cuối đầu nhìn Phong Hoa.

“À… nhưng sao anh lại thấy em ngất”.

“Tiểu Hoa”

“sao?”

“Hôm qua anh thấy Dịch Thần Nam và Kì Tư Tâm đi vào khách sạn. Em…”.

“Em và anh ta chia tay rồi” Phong Hoa cuối đầu xuống, hai tay nắm chặt ga
giường.

“Tiểu Hoa”

“Anh đừng nhắc tới hai người đó nữa, em không muốn nghe” câu cuối gần như là
Phong Hoa hét lên, cô khóc.

“Được được, anh không nhắc tới hai người họ nữa, em đừng khóc” Lục Dương ngồi
xuống cạnh Phong Hoa nâng mặt cô lên, để cho cô lau nước mắt cho Phong Hoa rồi
ôm cô vào lòng.

“Hu hu hu hu…” nghe Lục Dương nói Phong Hoa càng khóc dữ hơn.

Lục Dương nghe Phong Hoa khóc thì vô cùng đau lòng. Tám năm trước anh không
nên để Phong Hoa đến với Dịch Thần Nam, đáng lẽ anh không nên buông tay cô đễ
cô đến với người đàn ông khác. Nến lúc đó anh cố giữ cô lại với mình thì bây
giờ có lẽ cô cũng không đau lòng và khổ sỡ đến như vậy.

Lục Dương hối hận rồi.

Nhưng không sao, chẳng phải bây giờ cô đang ở bên anh, không phải sao? Lần này
anh sẽ không buông tay cô nữa, anh sẽ làm mọi thứ để cô có thể ở bên cạnh anh,
anh sẽ cố gắng để cô không bị tổn thương một lần nào nữa


Vẫn Luôn Chờ Anh - Chương #1