Đau Lòng


Người đăng: YiYi

Một chiếc xe BMW màu đen dừng lại trước cửa nhà Phong Hoa.

“Tiểu Hoa, anh đưa em lên nhà” Lục Dương cởi dây an toàn cho Phong Hoa, anh
bước xuống xe đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho Phong Hoa.

“Không sao, em tự lên được” Phong Hoa xuống xe rồi đi thẳng lên nhà.

Lục Dương nhìn Phong Hoa như thế thì không khỏi đau lòng.

“Cốp” Lục Dương đóng mạnh cửa xe lại rồi chạy đi.

Lục Dương chạy xe đến nhà của Dịch Thần Nam thì nhìn thấy Dịch Thần Nam đang
kéo vali từ trong nhà đi ra, theo sau còn có Kì Tư Tâm cũng đang kéo vali.

“Két” Lục Dương dừng xe trước mặt Dịch Thần Nam và Kì Tư Tâm, chỉ còn mấy
milimet nữa thôi thì xe của Lục Dương đã đụng vào hai người đó rồi.

Lục Dương bước xuống xe, cả cửa xe cũng không thèm đóng mà xong tới đấm một cú
vào mặt của Dịch Thần Nam.

Dịch Thần Nam ngã xuống đất, khóe miệng của anh bị rách ra, máu cũng từ đó mà
chảy xuống.

Kì Tư Tâm lập tức chạy lại đỡ Dịch Thần Nam đứng dậy. Dịch Thần Nam ngẩn đầu
nhìn Lục Dương nhưng tình cờ anh nhìn thấy phía sau mấy cái cây sau lưng Lục
Dương có người đang đứng ở đó, là Phong Hoa.

“Lục Dương, anh làm cái gì vậy?” Kì Tư Tâm xem gương mặt của Dịch Thần Nam
thấy không nặng lắm quay sang nhìn Lục Dương.

“Cô câm miệng cho tôi. Dịch Thần Nam sao cậu có thể đối xử với Phong Hoa như
thế?”

“Sao tôi lại không thể đối xử với cô ta như thế?” giọng nói của Dịch Thần Nam
rõ to, cứ như sợ người đứng sau mấy cái cây không nghe thấy gì vậy.

“Bốp” lại một cú đấm giáng xuống mặt Dịch Thần Nam. Lần này Lục Dương không
dừng lại mà xong tới đấm liên tiếp mấy cú lên người Dịch Thần Nam.

“Lục Dương, anh đừng đánh nữa, sức khỏe của anh ấy không chịu nỗi đâu” Kì Tư
Tâm chạy lại kéo Lục Dương ra nhưng kéo không được, không còn cách nào khác cô
ta chạy lại chấn trước mặt của Dịch Thần Nam đỡ giùm anh ta, nhưng nấm đấm của
Lục Dương chỉ dừng lại trước mặt của Kì Tư Tâm, là do Lục Dương đã dừng lại
kịp nếu không cô ta đã hứng chọn nó rồi.

“Lục Dương, cậu đánh cũng đánh rồi, nói cũng nói rồi, cậu đi được rồi đó, bây
giờ chúng tôi phải ra sân bay” Dịch Thần Nam kéo Kì Tư Tâm chấn trước mặt anh
ra.

“Cậu ra sân bay, cậu đi đâu?”

“Tôi đi Mỹ”

“Đi Mỹ? Dịch Thần Nam cậu đối với Phong Hoa như thế rồi bỏ đi Mỹ”

“Xin lỗi, nhưng tới giờ tôi phải đi rồi”

Dịch Thần Nam và Kì Tư Tấm đỡ vali lên, lúc đó cũng có một chiếc xe chạy tới,
trước khi Dịch Thần Nam lên xe anh về phía Phong Hoa, trong ánh mắt của Dịch
Thần Nam rõ ràng có một tia đau lòng và không nỡ, nhưng anh thà để cô hận anh
hơn là anh làm liên lụy đến cô, khiến cô phải đau lòng.

Xe chạy đi mắt.

5 năm sau.

Đèn trước cửa phòng cấp cứu tắt đồng thời cửa phòng cũng bật mở, từ trong
phòng có một cô gái bận đồ phẫu thuật bước ra, gương mặt bịt khẩu trang y tế
không nhìn rõ được biểu cảm, chỉ nhìn thấy đôi mắt.

“Bác sĩ, ông ấy sau rồi ạ” cô gái vừa bước ra thì người nhà của bệnh nhân lập
tức chạy đến nắm lấy tay cô vẻ mặt lo lắng.

“Phẫu thuật rất thành công” cô gái tháo khẩu trang xuống, lập tức xuất hiện
một gương mặt thanh tú trong có vẻ mệt mỏi.

Phong Hoa đi vào thang máy, cô bấm lên tầng 10 sau đó cô dựa vào thang máy,
Phong Hoa xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Ca phẫu thuật này kéo dài suốt 6 tiếng đồng hồ, trong quá trình phẫu thuật có
xảy ra một chút sự cố, xém chút nữa thì đã không thể cứu được bệnh nhân, lúc
đó Phong Hoa đã liều một phen nếu không thì, không chừng bệnh nhân không thể
cứu được.

Thang máy dừng lại, Phong Hoa bước ra, cô đi đến một căn phòng trước cửa có
chữ ‘Trưởng Khoa Ngoại Thần Kinh’.

Phong Hoa đi vào phòng, việc đầu tiên cô làm là vào toilet tắm rửa thay đồ.

Nửa tiếng sau Phong Hoa đi ra, cô đến bàn làm việc lấy áo blouse trắng được
đặt trên ghế, bận vào người.

Phong Hoa ngồi xuống ghế, cô lấy điện thoại ra nhìn thì thấy có 2 cuộc gọi nhỡ
từ Lục Dương, Phong Hoa xem thời gian gọi, một cuộc là lúc 11 giờ, cuộc thứ
hai là lúc 12 giờ. Cô đang định gọi lại cho Lục Dương thì điện thoại của cô
reo lên là Lục Dương gọi đến, Phong Hoa lập tức bắt máy.

“Alo, Lục Dương em xin lỗi, tại em có một cuộc phẫu thuật nên không nghe máy
của anh được”.

“Không sao, tiểu Hoa, em đã ăn cơm chưa?”.

“Ca phẫu thuật mới kết thúc nửa tiếng trước, nên em vẫn chưa ăn”.

“Vậy em xuống đây đi, anh đang ở ngoài bệnh viện”

“Anh ở ngoài bệnh viện, Lục Dương, chẳng lẽ.. anh ở dưới đợi em suốt 2 giờ
hả?” Phong Hoa nghĩ Lục Dương gọi điện cho cô lúc 11 giờ mà giờ này, anh lại
đang đợi ở dưới. Vậy thì chỉ có thể là anh đã đợi cô từ lúc gọi cuộc điện
thoại đầu tiên cho tới tận bây giờ, 2 tiếng đồng hồ.

Phong Hoa không đợi Lục Dương đáp lại mà ngắt điện thoại, cởi áo blouse bận
chưa được 10 phút ra, quơ lấy túi xách đi xuống dưới.

Phong Hoa chạy ra ngoài bệnh viện, cô nhìn quanh một vòng thì nhìn thấy bên
kia đường có một chiếc xe BMW màu đen.

Trong suốt 5 năm qua Lục Dương từng đổi xe không ít lần nhưng lần nào cũng chỉ
dùng một nhãn hiệu BMW không thay đổi. Quả thật, rất giống con người của anh.

Phong Hoa quan sát hai bên đường rồi từ từ đi qua phía chiếc xe của Lục Dương.

Lục Dương nhìn thấy Phong Hoa đang đi qua thì bước xuống xe mở cửa xe cho cô.

“Lục Dương, anh cũng biết hôm nay em có ca phẫu thuật mà, anh gọi điện cho em
không được thì anh cũng biết là em bận mà, anh đâu cần chờ em lâu như vậy”
trong giọng nói của Phong Hoa có chút trách cứ nhưng mà đa phần là áy náy.

“Tại vì anh biết, em mà phẫu thuật xong thế nào cũng nằm lì trong phòng không
chịu ra ngoài, nên anh phải ở đây đợi, em mới chịu đi ra ngoài” Lục Dương vừa
lái xe vừa nói với Phong Hoa.

“Em làm gì có cái tính xấu ấy chứ”.

“Đúng rồi, đó không phải tính xấu, mà là sở thích xấu của em”

“Anh… hứ” Phong Hoa nói không lại chỉ có thể ‘hứ’ một tiếng rồi xoay đầu nhìn
phong cảnh ở ngoài cửa xe.

Đèn giao thông ở bên đường chuyển sang màu đỏ, xe từ từ dừng lại.

Phong Hoa vẫn tiếp tục nhìn bên ngoài cửa sổ, bên cạnh có một chiếc xe chạy
lên đậu bên cạnh xe của hai người, Phong Hoa liếc qua cửa sổ xe bên cạnh thì
gương mặt của cô trở nên cứng ngắc. Những biểu hiện đó chỉ xuất hiện thoáng
qua vài giây trên gương của Phong Hoa, cô lập tức lấy lại bình tĩnh, kéo cửa
sổ xe lên.

Tuy cửa sổ của xe đậu bên cạnh xe của hai người chỉ mở một nửa nhưng Phong Hoa
không thể nào không nhận ra được người ngồi trong xe đó Dịch Thần Nam.

Anh ta về nước rồi!

Dịch Thần Nam so với 5 năm trước cũng không khác mấy chỉ có điều, Phong Hoa
nhìn thấy gương mặt của Dịch Thần trong có vẻ gầy hơn trước rất nhiều.

“Tiểu Hoa… tiểu Hoa”

Lục Dương muốn hỏi xem Phong Hoa muốn ăn gì nhưng kêu mãi không thấy cô trả
lời, anh quay qua lay người cô, lúc này Phong Hoa mới bừng tĩnh.

“Dạ?

“Em làm sao lại thất thần rồi?”

Đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh xe bắt đầu chạy, Phong Hoa nhìn sang
chiếc xe bên cạnh nhưng chiếc xe đó đã chạy đi từ lâu rồi.

“Không có gì” Phong Hoa quay mặt vào trong xe không nhìn nữa.

“Tiểu Hoa, anh nghe Kì Ngôn nói… Dịch Thần Nam và Kì Tư Tâm đã về nước rồi”
Lục Dương vừa nói vừa nhìn vào kính chiếu hậu quan sát sắc mặt của Phong Hoa.

Thật ra, Lục Dương cũng chẳng muốn nói chuyện Dịch Thần Nam với Phong Hoa làm
gì, nhưng mà, Kì Tư Tâm là em của Kì Ngôn, mà Kì Ngôn và Phong Hoa lại chung
một bệnh viện. Cho nên, không sớm thì muộn hai người họ cũng gặp nhau. Nên anh
nói trước với Phong Hoa, anh cũng muốn xem phản ứng của cô như thế nào.

“Thì sao?”

Đúng vậy, thì sao, anh ta về rồi thì làm sao chứ, liên quan gì đến cô. Kể từ 5
năm trước, từ ngày mà Dịch Thần Nam phản bội cô giữa bọn họ chẳng còn cái gì
nữa rồi.

Mặc dù, trong đầu thì nghĩ như thế, nhưng trong tim Phong Hoa vẫn có chút giao
động.

Dường như, Phong Hoa vẫn còn yêu Dịch Thần Nam thì phải?

Lục Dương và Phong Hoa đi đến nhà hàng khá nổi tiếng, vị trí của nhà hàng
tương đối gần bệnh viện của Phong Hoa. Lục Dương đã đặt phòng sẵn, nên hai
người tới nhà hàng là đi thẳng vào phòng luôn, không cần phải chờ lâu.

Lục Dương và Phong Hoa theo người phục vụ đi vào phòng, hành lang của nhà hàng
khá rộng, trên tường cách khoản mấy mét thì lại có treo một bức tranh vẽ hình
trừu tượng, mặc dù, Phong Hoa cũng đã đến đây nhiều lần rồi nhưng cô nhìn vào
vẫn không hiểu những bức tranh đó vẽ cái gì.

Phòng của hai người nằm cuối hành lang, hai người đi gần tới, thì cửa phòng
đối diện bật mở, bên trong có một người đàn ông bước ra, anh ta bận một chiếc
áo sơ mi màu đen và chiếc quần tây cũng màu đen nốt.

Dịch Thần Nam một tay đút túi quần, một tay thả lỏng bên người nhìn Lục Dương
và Phong Hoa. Phong Hoa và Lục Dương cũng nhìn Dịch Thần Nam, ba người cứ nhìn
chằm chằm nhau như thế, không ai có phản ứng.

Bầu không khí này thật sự rất… ngượng ngùng, rất… quái dị cũng rất… không bình
thường.

“Hai vị…” Người phục vụ dẫn đường cho Phong Hoa và Lục Dương thấy hai người cứ
đứng nhìn nhau, không có ý định đi vào phòng nên lên tiếng nhắc nhở.

“Chúng tôi sẽ tự mình vào trong” Lục Dương vẫn tiếp tục nhìn Dịch Thần Nam.

Người phục vụ hiểu ý, lui đi.

Dịch Thần Nam tiến tới chỗ Phong Hoa nhưng Phong Hoa nhanh hơn Dịch Thần Nam,
cô đi tới nắm lấy tay Lục Dương, mở cửa đi vào phòng rồi đóng sầm cửa phòng
lại.

Dịch Thần Nam hiểu rỏ con người của Phong Hoa, nếu như có chuyện gì đó tổn
thương đến cô hoặc cô không thể nào đối diện với nó, Phong Hoa sẽ chọn cách
trốn tránh và im lặng, Dịch Thần nam thấy hành động này của Phong Hoa chính là
cô không muốn đối mặt với anh, cô đang trốn tránh anh.

Vị trí của anh trong lòng Phong Hoa vẫn còn chứ?.

Bên trong phòng của Phong Hoa và Dịch Thần Nam.

Lục Dương và Phong Hoa ngồi xuống bàn, đối diện nhau.

Dịch Thần Nam hiểu được con người của Phong Hoa thì Lục Dương cũng hiểu được
con người của Phong Hoa, Lục Dương còn ở bên cạnh Phong Hoa nhiều hơn Dịch
Thần Nam tới 5 năm, làm sao mà anh không hiểu cô được cơ chứ.

Phong Hoa vẫn còn yêu Dịch Thần Nam.

Tuy Dịch Thần Nam đã gây ra tổn thương sâu sắc cho Phong Hoa nhưng Dịch Thần
Nam làm như thế là có lí do. Nếu Phong Hoa biết được lí do liệu cô ấy có quay
lại với Dịch Thần Nam hay không?.

Lục Dương cảm thấy lo sợ rồi, anh sợ sẽ mất Phong Hoa, anh sợ Phong Hoa sẽ
thật sự quay về bên cạnh Dịch Thần Nam.

Anh nên làm sao đây?.


Vẫn Luôn Chờ Anh - Chương #2