Người đăng: danmaich0i
Hai bóng người chầm trậm bước ra khỏi sơn động, nữ tử khép nép đứng phía sau
của nam tử chỉ để lộ cặp mắt vàng tranh vũ mị ra nhìn về phía đám người ngoài
sơn động.
Nam tử thì, một thân hắc bào tóc đen dài mượi anh tuấn tiêu sái đột nhiên cười
lạnh: “Kiếm”
Kiếm linh nghe được lệnh: “Vui vẻ xong mới nhớ tới lão tử.” nói xong nó liền
hóa thành một luồng sáng rồi xuất hiện trên tay của năm tử hăc bào.
“Nghe lén lâu như vậy rất vui, ta bồi thêm các ngươi một kiếm nhé.” Nam tử
cười mà như không cười giơ lên thanh huyết kiếm quỷ dị chém xuống.
Chỉ là vung bừa một kiếm, nhưng một kiếm này gần như chia cái hoang đảo thành
hai nửa.
Đám người kia tự nhiên chính là đám người Huyền Hạo đợi chờ ngoài sơn động cả
đêm, còn nữ tử và hắc bào nam tử tụ nhiên chính là Cố Linh Lung và Diệp Thanh
Phong sau một đêm mây mưa.
Một kiếm vừa rồi tuy là đám người né tránh được nhưng mà ai ai cũng toát ra mồ
hôi lạnh đầy lưng.
Tử La- Xếp thứ năm trong mười tám thủ hộ giả, tu vi Hoàng tôn nhất tinh gian
nan lên tiếng: “Đây là kiếm ý đỉnh phong… không đây là kiếm tâm cảnh giới.”
Huyền Hạo bắt đầu quay ra nhìn về phía Diệp Thanh Phong với ánh mắt phức tạp:
“Vương, ngươi vậy mà luyện thanh kiếm vưc, đây là kiếm vực không phải kiếm
tâm, đúng chứ?”
Diệp Thanh Phong nhìn mấy cái lão bất tử cười cười: “Coi như các ngươi cũng có
chút kiến thức, đây là Sát Thần Lĩnh Vực kết hợp cùng tử vong kiếm vực, thôi
nói đủ rồi, các vị bẳng hữu các ngươi còn không ra, một kiếm lần này là cảnh
cáo, lần sau tất cả… chết.”
Một chữ “chết” nghe xong mà ai cũng lạnh thấu xương, một thanh niên như vậy
quyết ý sát phạt, như vậy kinh người sát ý.
Đám thủ hộ giả liền kinh hãi: “Nói nghe lén không phải bọn ta sao? Vậy mà còn
kẻ khác.”
Một thân ảnh từ trong bụi cây lao ra: “Tiểu tạc thả muội muội ta ra.”
Diệp Thanh Phong không hiểu: “Muội muội???”
“Minh ngoan bất linh, chết.”
Huyết Sát kiếm đã kề sát cổ của kẻ đánh lén dung lúc này Cố Linh Lung mới ôm
chặt lấy tay của Diệp Thanh Phong: “Tiểu Hắc đừng, hắn là tam ca ca của ta.”
Diệp Thanh Phong hốt hoảng chợt thu lại kiếm khí: “Hắn là ca ca của nàng?”
“Ân” Cố Linh Lung đáp lại rồi chạy tới chỗ tam ca nàng: “Ca, sao ngươi lại ở
đây?”
Tam ca của nàng tự nhiên chính là tam hoàng tử của Tử Diệu đế quốc- Cố Kiếm
Trần.
Cố Kiếm Trần vừa mới tỉnh lại sau sợ hãi: “Ngũ muội, bọn họ là ai? Sao muội
lại ở cùng họ? Phụ Hoàng nói muội bị kẻ gian bắt đi.”
Cố Linh Lung đỡ Cố Kiếm Trần dậy: “Ta bị Hải yêu vương bắt đi, đều là Tiểu Hắc
cứu ta, còn nhưng người còn lại ta…ta thật sự hông biết?”
Ngọc Tịnh Uyển hiếu kỳ không ngờ kẻ này chỉ có tu vi Thiên Vị bát trọng vậy mà
có thể ẩn dấu khí tức trước mặt các ngàng tu vi vốn toàn chí tôn cùng hoàng
tôn cảnh: “Ngươi làm sao tránh thoát được thần thức của bọn ta? Tu vi mới có
Thiên Vị cảnh bát trọng mà thôi, ngươi là dùng bí thuất cao cấp.”
Diệp Thanh Phong đột nhiên ngăn lại trước mặt Cố Kiếm Trần: “ Thu lại khí tức
của ngươi đi, đừng có dọa hắn.”
“Vâng” Nói xong tất cả các thủ hộ giả đều thu liễm khí tức lại.
Diệp Thanh Phong lại quay lại cái bụi cây lúc trước: “ Ra đi, chủ nhân các
ngươi còn có gan hơn các ngươi đó, đừng để ta phải tự thân mời các ngươi xuất
hiện.”
Mấy chục người mặc đò đen từ trong các bụi cây nhảy ra: “Các vị tiền bối thất
lễ rồi, bọn tiểu nhân không biết là các vị đã cứu ngũ công chúa, bọn ta nghĩ
các vị bắt cóc nàng nên mới chốn ở đây chờ thời cơ để cứu ra ngũ công chúa.
Mong các vị tiền bối thứ tội.”
Cố Kiếm Trần nắm lấy tay của Cố Linh Lung: “Ngũ muội theo bọn ta dời khỏi
đây.”
“Về hoàng cung sao?” Cố Linh Lung hỏi lại.
“Không phải, hoàng cung giờ không về được, phụ hoàng bảo ta tìm rồi đưa muội
đi trốn.” Cố Kiếm Trần càng nắm càng chặt.
Diệp Thanh Phong thấy thế mặt cứ như ăn giấm kéo Cố Linh Lung vào lòng: “Nói
thì nói đừng có động tay chân.”
Thấy Diệp Thanh Phong như vậy, Cố Linh Lung cười: “Hắn là ca của ta, đâu phải
loại như ngươi nghĩ.”
Diệp Thanh Phong vẫn không chịu thả ra: “Dù là ca ca cũng không cho phép.”
Cố Kiếm Trần thấy thế liền hiểu ý: “ Ngũ muội, vị này hẳn là… của ngươi.”
Cố Linh Lung nghe vậy mặt liền đổi hồng sắc khiến ai nhìn cũng me người. Nàng
chỉ có chui vào lòng của Diệp Thanh Phong để tránh xấu hổ a. Cái này ca ca
đáng chết có cần phải nói thẳng thế không.
“Nếu vậy thì càng phải rời đi nhanh chút, nếu bị tìm thấy thì không kịp.” Cố
Kiếm Trần càng kiên đinh nói.
Diệp Thanh Phong vốn là cái tính chả quan tâm sự đời nhưng mà có việc thì chả
ngán bố con thằng nào: “Rời đi, cho ta một cái lý do?”
Cố Kiếm Trần giải thích: “Thủy Long tộc nói chúng ta giết tộc nhân của họ nên
tới đòi người.”
Diệp Thanh Phong cười: “ Thủy Long tộc, đám tạp long huyết mạch không thuần mà
thôi, cũng dám xưng là Thủy Long tộc.”
Cố Kiếm Trần lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu chỉ là Thủy long tộc thì Tử Diệu đế
quốc ta còn chống được, nhưng mà chúng có Ẩn cốc làm hậu thuẫn.”
Nghe được hai từ “Ẩn cốc”, Diệp Thanh Phong ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía đám
người Huyền Hạo: “Huyền lão, ta thế nhưng là có suy nghĩ Ẩn cốc nên diệt hay
không.”
Nghe thấy Diệp Thanh Phong muốn diệt Ẩn cốc, Huyền Hạo cùng đấm thủ hộ giả
liền tái mặt quỳ xuống đất: “Vương, cầu ngươi cho chúng ta một cái cơ hội, Ẩn
cốc thế nhưng là tâm huyết cả đời của chúng ta, là bọn ta dạy dỗ thuộc hạ
không nghiêm, cầu ngài cho bọn ta một cớ hội, nhất định bọn ta sẽ chỉnh đốn
lại đám tiểu tử trong Ẩn cốc.”
Nghe bọn họ nói thì Cố Kiếm Trần lạnh cả sống lưng a: “Các vị, nói vậy các
người là cao tầng của Ẩn Cốc, các người là Ẩn cốc tổng tông?”
Diệp Thanh Phong mặt lạnh: “Bản thiếu gia không phải, nhưng đám già này thì
phải? Hình như còn là người sáng lập thì phải a.”
Cố Kiếm Trần liền quỳ xuống trước mặt đám người Huyền Hạo: “ Các vị tiền bối
cầu các ngươi cứu phụ hoàng của ta.”
Đám người Huyền Hạo ngây người: “Vị tiểu hữu này ngươi đứng lên a, ngươi là
nàng tam ca, nói đúng thì phải là bọn ta quỳ trước ngươi a.”
Cố Linh Lung nhìn Diệp Thanh Phong: “ Tiểu Hắc, ngươi bảo họ cứu phụ hoàng ta
được không, cầu ngươi?”
Nhìn nàng ánh mắt như sắp khóc tới nới, Diệp Thanh Phong chỉ biết dõ dành a:
“Được được, ngươi đừng có khóc, ta liền đi cứu phụ hoàng ngươi.”
Hắn lại quay sang chỗ đám người Huyền Hạo: “Mở cửa không gian thông tới Tử
Diệu đế quốc, ta muốn xem xem kẻ nào muốn động ta nhạc phụ đại nhân a.”
“ Vâng, Vương.” Cả đám đồng thanh.
Diệp Thanh Phong lộ mặt khó chịu: “ Sau này không cho phép gọi ta là vương
nữa, kêu ta Phong thiếu là được.”
“Vâng, Phong thiếu”
Cửa Không gian mở ra, Diệp Thanh Phong quay người nhìn đám người Cố Kiếm Trần:
“Các ngươi không phải nói cứu lão cha ngươi sao? Theo ta vào không gian thông
đạo.”
Cố Kiếm Trần Nghi hoặc: “Vào trong cái lỗ đen này?”
Diệp Thanh Phong ánh mắt khinh bỉ: “Phí lời, chả lẽ ngươi bảo bọn ta phi hành
từ đây về ngươi Tử Diệu đế quộc.”