Mục Đích Thực Sự, Cổ Thiên Kiếm


Người đăng: danmaich0i

Đại sảnh hoàng cung Tử Diệu đế quốc.

Hiện ở đại sảnh cũng phải có vài trăm cỗ khí tức cường đại bạo phát ra, nhưng
chủ yếu lại toàn là yêu khí chứ không phải là chân khí của võ giả. Đúng vậy,
yêu khí này toàn là của các cường giả Thủy long tộc, chủ yếu toàn là yêu tôn
và yêu thú cửu giai vì nghe tin tộc nhân bị giết mà tới đòi người.

Một tên nam tử thủy long tộc, trên đầu có hai cái sừng nhưng lại gãy mất phía
bên trái lớn tiếng gầm thét: “Nói chung là các người có chịu giao người ra cho
bổn tọa không hay các ngươi muốn khai chiến toàn diện với Thủy long tộc ta.”

Tử Diệu đế quốc quốc chủ- Cố Hải vẻ mặt nghiêm nghị: “Các ngươi luôn mồm nói
nữ nhi của ta giết tộc nhân Thủy long tộc các ngươi, vậy ta hỏi ngươi nữ nhi
ta tu vi gì, tộc nhân đó của các ngươi lại là tu vi gì? Ở đại hải này ai cũng
biết nữ nhi của ta võ đạo một đường vô cùng yếu kém tu vi cũng chỉ có Nhân vị
tứ trọng cảnh hơn nữa còn được nuông chiều từ bé có khi còn không đánh lại nổi
một yêu thú tam giai sơ cấp, ngươi lại nói nữ nhi của lão tử giết tộc nhân của
ngươi đường đường một cái cửu giai yêu thú sắp đột phá yêu tôn, ngươi không
khỏi tự thấy buồn cười à.”

Nghe giọng nói đầy trào phúng của Cố Hải thì toàn bộ thủy long tộc trong lòng
một bồ sát khí nhưng mà cũng cứng họng không biết nói gì, ai bảo hắn nói đúng,
chúng ta chỉ là đi theo thôi biết gì đâu, lão đại chưa lên tiếng sao dám nói
thay? Tên nam tử Thủy long tộc gãy sừng chính là tộc trưởng của Thủy long tộc-
Long Minh, tu vi thì là Nhị phẩm yêu tôn.

Long Minh còn chưa lên tiếng thì có một tiếng nói khác vang lên: “Cố quốc chủ
nói sao thì nói tộc nhân của Long Minh thúc cũng là cùng với ngũ công chúa của
quý quốc cùng nhau biến mất hơn nữa giờ hồn đăng của hắn đã tắt thì tất nhiên
mọi nghi ngờ sẽ đặt lên đầu quý quốc a.”

Mỗi một chữ “quý quốc” lại được hắn gằn xuống một lần. Tên nam tử vừa mới lên
tiếng là Lăng Dich- con trai độc nhất của Lăng Chiến-Cốc chủ phân tông của Ẩn
cốc ở đại hải. Vì là độc tử duy nhất nên hắn được nuông chiều từ bé dần trở
thành một tên công tử bột ẻo lả quần là áo lướt, ăn chơi chắc táng, chính là
điển hình của một tên phá gia chi tử chính hiệu. Ấy vậy nhưng vì chỉ có duy
nhất một đứa con trai nên Lăng Chiến vẫn luôn dung túng cho Lăng Dịch làm bậy.

Cố Hải tức tối: “Lăng công tử ngươi cũng đừng có hàm hồ quá mức, đừng có cậy
thế hiếp người, nữ nhi của ta bị chúng bắt cóc giờ không rõ tung tích, lão tử
còn chua tìm các ngươi đòi người, các ngươi lại tìm ta đòi, các ngươi đừng có
hiếp người quá đáng không phân phải trái.”

Long Minh gầm lên một tiếng tức tối: “Ta không phân phải trái đó, ngươi làm gì
được lão tử, ké chết thế nhưng là nghĩa đệ của ta cũng đau phải nữ nhi của
ngươi. Ta chỉ cho ngươi hai lựa chọn, một giao người, hai là chiến.”

Cố Hải giờ cũng chả kiêng nể, muốn hắn giao nữ nhi của mình ra, nằm mơ: “Muốn
ta giao người, giao con mẹ ngươi thì giao, chiến thì chiến, lão tử sợ ngươi
à.”

Nói xong một câu toàn thân chân khí trên người Cố Hải bùng phát tới đỉnh điểm,
thực lực của Chí tôn tam phẩm hoàn toàn bùng nổ ra.

Cố Hải mặt nghiêm nghị: “Mẹ kiếp Long Minh ngươi muốn chiến thì lão tử chiều
ngươi, con cái con bà nhà hai cái cẩu phụ tử họ Lăng nhà các ngươi cũng chỉ là
phân tông mà thôi còn tự nghĩ mình là Ẩn cốc tổng tông chắc, lão tử cùng lắm
là liều chết với các ngươi.”

Lăng Chiến im lặng từ nãy nhưng mà bị người chỉ mặt điểm danh như vậy thì sao
mà ngồi im được nữa: “Lão Cố, ta cũng chưa có động chạm gì ngươi đừng có vơ
đũa cả nắm a. Mà dù sao cũng chỉ là cho nữ nhi của ngươi ra đối chất mà thôi,
cũng đau có đòi mạng của nó.”

Cố Hải giờ lại càng bực tức: “Đối chất cái con mẹ nó à, lão tử rõ ràng đã nói
là cái đám tạp long kia bắt đi nữ nhi của ta vốn là còn chưa có về thì đối
chất cái gì, lão tử xxx con mẹ các ngươi. Muốn chiến thì chiến đừng có lấy cớ,
ngươi tưởng lão tử không biết Lăng lão cẩu nhà ngươi luôn nhìn chằm chằm vào
bảo kiếm của lão tử sao?”

Đúng a, kiếm của hắn thế nhưng là Thiên khí đó, dù chỉ là Thiên khí hạ phẩm
nhưng mà cũng đủ oanh động toàn Linh Võ giới a. Đây chính là báu vật truyền
quốc chỉ có quốc chủ của Tử Diệu đế quốc mới có tư cách sở hữu- Cổ Thiên kiếm.

Cổ Thiên kiếm thực chất là là Thiên khí đỉnh cấp chứ không phải là Thiên khí
hạ phẩm, do nó bị chia thành ba mảnh do quốc chủ Tử Diệu đế quốc, quốc chủ
Thương Lam đế quốc, quốc chủ Càn Khôn đế quốc cùng nhau nắm giữ. Một khi ghép
ba mảnh lại với nhau thì lập tức Cổ Thiên Kiếm sẽ trở lại là Thiên khí đỉnh
cấp. Nhưng mà ai lại ngu đi đưa Thiên khí của mình cho kẻ khác, phải biết là
sau khỉ ghép lại thì chỉ còn một thanh Thiên khí đỉnh cấp, thế thì ai dùng ai
không đây?

Lăng Chiên tuy bị đoán ra mục đích nhưng mà mặt vẫn không đổi sắc cười tươi:
“Cố huynh cũng thật hiểu tiểu đệ rồi, đúng là ta rất có hứng thú với Cổ Thiên
Kiếm của Cố huynh nhưng mà không có công làm sao dám nhận không vả lại ta cũng
không phải kẻ muốn cướp bóc đồ của người khác a. Vậy ta đây đành ủy khuất để
ngũ công chúa làm con dâu của ta, lại lấy thêm Cổ Thiên Kiếm của Cố huynh có
lẽ là cũng tạm xứng với hài nhi Lăng Dịch của ta a, mà ta vốn cũng không có
muốn đâu, chủ yếu là hài nhi ta từ sớm đã có ý với ngũ công chúa a.”

Lời này thật là vô sỉ, vô sỉ tới cực điểm. Cái mẹ gì mà cũng tạm xứng với hài
nhi của ngươi, xứng cái con mẹ nó ấy. Phải biết ngũ công chúa nhà người ta là
băng thanh ngọc khiết, nay lại vừa tròn mười tám, độ tuổi đẹp nhất của tâm hồn
thiếu nữ. Lại nhìn lại con của ngươi cái con mẹ nó phá gia chi tử, một tên bại
hoại quần là áo lướt chính hiệu a, lại còn bắt người ta phải lấy cả Thiên khí
làm của hồi môn mới bảo tạm xứng. Ta thấy xứng cái con mẹ ngươi thì có.

Cố Hải nhất thời tức giận đám ra một quyền về phía Lăng Chiến : “Xứng cái con
mẹ nó à, lão tử hôm nay liều mạng với các ngươi. Các ngươi muốn kiếm thì kệ mẹ
các ngươi đừng có mà sỉ nhục nữ nhi của lão tử.”

Lăng Chiến khinh thường một quyền này tùy tiện né tránh, hắn tu vi Chí tôn tứ
phẩm đỉnh phong, từ lâu đã vượi qua Cố Hải, phải biết Chí tôn cảnh mỗi phẩm
thì đều cách nhau một trời một mực a.

Lăng Dịch thấy Cố Hải không đồng ý lập tức phe phẩy cái quạt cười nói: “Lão
bất tử, bản thiếu gia để ý con gái ngươi là phúc của ả ngươi đừng có không
biết điều, cho ả vào làm tiểu thiếp của ta đã là tốt rồi hay là ngươi muốn ả
làm nô tì cho ta.”

Cố Hải tức điên đầu rồi a: “Tiểu thiếp? Nô tì cái con…”

Cố Hải còn chưa nói xong thì đã có một đạo âm thanh tức giận khác ầm ầm vang
lên: “ Tiểu thiếp, nô tì cái ĐCM nhà ngươi, cút sang một bên cho bổn tôn.”

Âm thanh vừa ngừng thì mọi người ai cũng âm thầm chấn động, Lăng đại công tử
thế mà bị người ta một đạp bay đi, lại còn bị ra tay vô thanh vô tức vô cùng
quỷ mị trước mặt Lăng Chiến nữa. Hơn nữa người ra tay lại là một thanh niên
nhìn nhiều lắn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi mặc một thân hắc bào, lại thêm
một nụ cười tà mị cười mà như không cười.

*Mọi người đọc nhớ ủng hộ nhiều nha, cầu buff Kim Phiếu với Kim Đậu.


Vạn Giới Vi Tôn - Chương #29