Sơn Động Phong Quang


Người đăng: danmaich0i

Cố Linh Lung trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Là ta tự nguyện, ngươi cứu ta
hai lần, còn ta lại chưa thể giúp gì cho ngươi, vì vậy…”

Diệp Thanh Phong còn không đợi nàng nói hết câu đã tren lời vào: “Nực cười, ta
ngươi quen nhau nổi bao lâu, ta cũng chỉ cứu ngươi có hai lần, ngươi lại
nguyện lấy thân báo đáp, ngươi không sợ ta lừa ngươi sao?”

“Không sợ.” Cố Linh Lung kiên định trả lời.

“Ta là một Quang hệ võ giả có chút đặc biệt, mắt của ta có thể nhìn thấu tâm
của người khác, chính xác hơn thì ta có thể biết được ngươi đang nói thật hay
giả, hơn nữa ta còn nhìn ta được sự đau đớn từ sâu bên trong cơ thể ngươi, sự
đau đớn đó còn đang tăng dần.”

Diệp Thanh Phong ngẩn ngơ mất một lúc: “Ngươi thật sự muốn cùng ta làm chuyện
đó? Ta với ngươi thế nhưng là…”

Diệp Thanh Phong đang định nói tiếp thì Kiếm Linh phẫn nộ gào lên: “Ngươi có
điên không hả? Người ta đã tự nguyện rồi ngươi còn tra hỏi cái con mẹ nó.
Ngươi bây giờ cần người để khai thông tâm trướng phong ấn lại sức mạnh, ngươi
bây giờ là nhân loại, ngươi là Diệp Thanh Phong, không phải Ma Vương Lộ Tây
Pháp, hắn là ngươi nhưng ngươi không phải hắn, ngươi không phải là cái kia mặt
quan tài .”

Diệp Thanh Phong liền ném Huyết Sát kiếm ra ngoài cửa động: “ Chuyện của lão
tử không cần tên khốn ngươi xen vào.”

“Chết tiệt.” Diệp Thanh Phong đau đớn kêu. Thực lực của hắn lại lần nữa tăng
lên thành Huyền tôn cảnh nhất tinh đồng thời con đau cũng tăng lên theo. Quanh
thân Diệp Thanh Phong một cỗ ma khí cường đại toát ra.

Ở trung tâm đại lục, Ẩn cốc- Tông môn cường đại nhất Linh Võ giới.

“Các ngươi cảm nhận được không.”Một lão giả râu tóc bạc trắng đột nhiên đứng
bật dậy khỏi ghế.

“Hạo ca, ta cảm nhận được, đây là khí tức của Vương, hơn nữa lại vô cùng cường
đại, có lẽ so với ngươi Hoàng tôn tam tinh còn đáng sợ hơn.”Một lão giả khác
lại lên tiếng.

Lão giả trước đó tự nhiên là Huyền Hạo sau khi Diệp Thanh Phong bị cuốn vào Hư
không phong bạo thì lão cũng trở về Ẩn cốc để toàn lực đi tìm hắn.

Huyền Hạo thở dài: “Ta nghĩ nguồn chân khí này có lẽ đã đạt tới Huyền tôn rồi.
Mau tới đó, lần này nhất định phải tìm được Vương.”

Huyền Hạo nói dứt câu thì cả lượt gần hai mươi người đều xé rách không gian
trực tiếp chui vào.

Lúc này ở trong hang động, thấy Diệp Thanh Phong như vậy Cố Linh Lung lại lo
lắng: “Ngươi sao vậy?”

Diệp Thanh Phong con mát giờ hoàn toàn trở thành màu đỏ trong vô cùng đáng sợ,
hắn quay sang nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng của hắn.

Cố Linh Lung biết việc này chỉ là sớm muộn hơn nữa còn là chính mình lên tiếng
đồng ý nên chỉ có nước nhắm mắt chờ đợi.

Diệp Thanh Phong một lần nữa khôi phục một chút ý thức, ánh mắt hắn vô cùng ôn
nhu nhìn nàng: “Ngươi thật không hối hận, ta thế nhưng mà còn có nữ nhân
khác.”

Cố Linh Lung giờ mặt đỏ bừng chui vào trong ngực Diệp Thanh Phong truyền ra
một tiếng nói yếu ớt: “Chỉ cần trong lòng ngươi có ta, dù chỉ là một chút cũng
được.”

Cố Linh Lung vừa nói dứt lời, Diệp Thanh Phong liền đem bộ hoàng y trên người
nàng mạnh mẽ xé ránh để lộ ra cơ thể lồi lõm trắng ngà của nàng lộ ra, nhất là
cái bộ ngực bá đạo kia chỉ nhìn thôi đã khiến người khác không chịu nổi. Cơ
thể nàng trắng như là da của mấy đứa trẻ sơ sinh mềm mịn chỉ muốn cắn một cái,
cặp chân thon dài đúng là đang mời gọi người ta nha.

Diệp Thanh Phong cũng bắt đầu cởi bỏ y phục trên người rồi cùng nàng hòa quyện
thành một, từ trong sơn động truyền ra những tiếng kêu thanh xuân bách mị liên
tục.

Bên ngoài của động, Kiếm Linh tức giận: “Tên đáng chết, ta chỉ nói một chút mà
đã ném ta ra ngoài.”

Kiếm linh nói thế nhưng trong lòng lại có chút vui mừng, chủ nhân hắn thế
nhưng mà là một cái băng sơn mặt quan tai, thế nhưng bây giờ lai đang cùng nữ
nhân phong quang trong sơn động.

Đúng lúc này có mười tám thân ảnh từ trong không gian xuất hiện ngay trước của
sơn động.

Đám người này tự nhiên là đám người Huyền Hạo sau khi cảm nhận được khí tức
của Diệp Thanh Phong thì tìm đến.

Kiếm linh thấy bọn họ thì liền lên tiếng: “Các ngươi tốt nhất là đứng im ở
ngoài đi, cái tên hỗn đản kia mà bị các ngươi phá việc tốt thì nhất định sẽ
giết các ngươi a.”

Cả đám thấy một thanh kiếm biết nói chuyện thì liền sững sờ: “ Ngươi là cái
thanh huyết kiêm của Vương, ngươi nói chuyện được sao? Chỉ là binh khí mà lại
có thể nói chuyện?”

Kiếm linh nghe thấy liền tức giận: “Binh khí con mẹ các ngươi, đừng có đánh
đồng lão tử với cái đống sắt vụn đó. Lão tử là một trong tứ đại ma thần khí
của Ma giới, đám nhân loại các ngươi nghe chưa hả, lần sau không cho phép đêm
lão tử so sánh cùng mấy đống sắt mụn kia.”

“Hạo ca, thật là một cái binh khí thú vị a.” Một nữ võ giả nhìn như cô gái hai
mươi lấy ngón tay chỉ chỉ chạm vào Huyết Sát kiếm. Nhìn thì như hai mươi tuổi
thế nhưng là mấy ngần năm lão yêu bà a. Nàng ta tên là Ngọc Tịnh Uyển tu vi
chí tôn cửu phẩm, là người đứng thứ sáu trong mười tám thủ hộ giả của Ẩn cốc.

Kiếm linh bị động chạm coi như đồ chơi tự nhiên là tức giận trùng trùng.

Huyền Hạo đột nhiên lên tiếng: “Ngươi nói chủ nhân ngươi là chỉ Ma Vương đại
nhân?”

Kiếm linh nghĩ tới Diệp Thanh Phong vừa mới ném hắn ra ngoài lại càng tức
giạn: “Không phải cái tên khốn nạn đó thì là ai.”

Huyền Hạo lập tức bước tới: “Ta muốn xem Vương có an toàn không. Để ta vào
trong.”

Huyền Hạo đang muốn bước vào thì lập tức bị Kiếm linh chặn lại: “Ngươi lúc nãy
điếc sao? Ta bảo là tên khốn kia đang làm chính sự, các ngươi không muốn chết
thì đừng có vào phá chuyện tốt của hắn.”

Huyền Hạo vẫn có chút không hiểu: “Chuyện tốt? ta không quan tâm, phong ấn của
Vương ngày càng bành trướng nếu không phong ấn lại thì ngài và cả Linh võ giới
đều hóa thành tro bụi, cần phải giúp Vương khai thông tâm trướng a.”

Kiếm linh cười gian tà: “Thì không phải tên khốn kia đang làm vậy sao?”

Cả đám nghe vậy thì liền bình tĩnh lại: “Thì ra là Vương đang khai thông tâm
trướng rồi a, hại chết bảo bảo lo sợ a… đợi đã ngươi nói Vương đang khai thông
tâm trướng… vậy không phải là… Vương đáng lẽ sẽ không động vào nữ nhân mới
đúng… bọn ta vốn là muốn cưỡng ép ngài làm chuyện đó.”

Kiếm linh nhan hiểm cười: “Các ngươi uổng một thân tu vi như vậy, không thử
dùng tai các ngươi mà nghe đi, đám phế vật.”

Nghe kiếm linh nói thì cả đám người Huyền Hạo đều tức giận nhưng mà vẫn đè nén
lại rồi nghe những cái âm thanh “Ưm…ưm” rên khẽ từ trong sợn động tuy là rất
nhỏ nhưng với tu vi của họ muốn nghe cũng không khó.

Minh Hồng là người đầu tiên lên tiếng: “Việc này… làm sao có thể… Vương vậy mà
… xem ra chúng ta lo lắng dư thừa a.”

Sáng hôm sau.

Diệp Thanh Phong ôm Cố Linh Lung trong ngực, cả hai người lõa thể nằm đó. Đột
nhiên Diệp Than Phong lên tiếng: “Bảo bối, dậy rồi sao?”

Nghe hai tiếng “Bảo bối” từ miệng Diệp Thanh Phong, gương mặt Cố Linh Lung lại
đỏ bường lên khẽ “Ân” một tiếng.

Diệp Thanh Phong hôn lên chán nàng một cái: “Mặc y phục vào đi, có người đợi
chúng ta sắp phát điên rồi.”

Cố Linh Lung ngơ ngác: “Bên ngoài sơn động có người, hơn nữa còn là đang đợi
chúng ta, Tiêu Hắc chàng không đùa chứ?”

Diệp Thanh Phong lộ ra nét tiếng dung thần bí: “Ra ngoài nàng sẽ biết.”

Ngoài sơn động đám người Huyền Hạo đứng chờ cả đêm, lúc này nghe thấy tiếng
bước chân nhè nhẹ từu trong sơn động truyền ra thì cả đám đều lúng túng: “Ra
mắt Ma Vương cùng Ma Hậu đại nhân.”

Cố Linh Lung nghe không hiểu cái mô tê gì ở đây cả: “Ma Vương? Ma Hậu? Tiểu
Hắc họ đang nói cái gì vậy?”


Vạn Giới Vi Tôn - Chương #27