Tiểu Hắc


Người đăng: danmaich0i

“Các ngươi mau lái thuyền qua, ta thấy ở đó có một người.” Một thiếu nữ một
thân hoàng y, mỹ mạo tuyệt trần, vóc ngoài chỗ nào cần nhô thì nhô cần lõm thì
lõm, có thể nói là hoàn mỹ lên tiếng.

“Công chúa ngươi nói gì vậy chứ, ở nơi này ngoài chúng ta ra thì còn có ai
đâu?” Một tên lão giả tóc tai bạc trắng phản bác.

Đúng vậy, nữ tử này chính là ngũ công chúa của Tử Diệu đế quốc.

Nữ tử đó vẫn kiên quyết nói: “Các ngươi tự mình nhìn sang đó a.”

Nói xong nàng ném ống nhòm cho lão giả.

“Đúng thật là có người.” Lão giả kinh hô.

Nhưng tiếp đó hắn lại nói: “Nhưng mà công chúa, dù có thế nào thì cũng không
nên qua a, làm sao biết được hắn có phải là kẻ địch hay không?”

Nữ tử liếc tên lão giả một cái: “ Lộ lão, ngươi không thấy hắn trôi nổi trên
biển rất đáng thương sao? Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp a. Mà dù hắn
có là kẻ địch thì ngươi cũng đã là Phá giới cảnh cường giả trả lẽ lại không áp
chế được một người trẻ tuổi sao? Cứu hắn đi mà.”

“Công chúa ngươi đừng lây nữa, lay nữa là mạng lão già ta cũng đi luôn đó, cứu
hắn là được mà ngươi đừng lay nữa.” Lộ lão cuối cùng cũng vẫn phải thỏa hiệp
với nàng.

Đưa tới gần chỗ thiếu niên đang trôi nổi giữa đại hải, hoàng y nữ tử liền nhảy
xuống bên cạnh hắn.

Thấy nàng làm vậy Lộ lão lại kinh hô: “Công chúa ngươi cẩn thận chút, đây là
đại hải không phải hoàng cung, ngươi đừng có chạy lung tung nữa.”

Nàng căn bản không có để lời của lão vào tai mà cứ tiếp tục phi hành tới chỗ
của thiếu niên, nhưng khi vừa mới tới gần hắn sắc mặt của nàng liền đỏ bừng
hết lên, tại sao tên này không mặc y phục chứ.

Nàng đỏ mặt quay lại chỗ Lộ lão: “ Lộ lão, ngươi tới cứu hắn đi, ta… ta về
phòng trước.”

Thấy nàng có hành động kỳ quái, nhưng àm thấy nàng chạy một mạch về gian phong
nên Lộ lão vẫn không kịp hỏi gì cả, hắn liền làm theo sai bảo của nàng. Đến
gần thiếu niên kia thì Lộ lão mới phát hiện tại sao tiểu công chúa này lại tự
dưng trở nên thẹn thùng như thế a.

Mặc y phục cho thiếu niên xong hắn liền đem thiếu niên lên trên thuyền.

“ Đại nhân, hắn với chúng ta không quen biết, làm như vậy có phải hay không có
chút lộ liễu, lỡ như hắn là kẻ địch thì…” Một tên năm tử mặt mày có chút không
vui.

Lộ lão chỉ có thở dài: “Muốn nói thì ngươi đi nói với công chúa a, lão già ta
còn không dám cãi lại nàng, ôi bộ xương già của ta, các ngươi chăm sóc hắn a,
ta đi uống rượu. Hahaha.”

Vài ngày sau thiếu niên đó vẫn chưa tỉnh lại, vẫn cứ chìm trong hôn mê, mấy
ngày nay, mấy tên nam tử trên thuyền nhìn thấy nữ thần trong lòng mình cự
nhiên đi chăm sóc một tên tiểu tử không quên biết thì ai cũng muốn chửi mẹ,
thật muốn lúc tên tiểu tử này tỉnh lại phải dạy dỗ hắn một trận.

Thiếu niên này gương mặt vô cùng tinh xảo, nhìn nếu không cẩn thận thì sẽ coi
hăn là nữ nhân a, thật là xinh đẹp.

Đúng lúc ngũ công chúa ngắm nhìn mặt hắn thì thiếu niên bắt đầu lờ mờ mở mắt:
“Ta ngủ bao lâu rồi, cơ thể thật khó chịu a.”

Ngũ công chúa thấy hắn tỉnh dậy thì vui mừng áp tới gần hăn: “ Ngươi cuối cùng
cũng tỉnh rồi, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ngươi lại hôn mê trôi nổi trên
đại hải vậy? Ngươi đến từ đâu? Tại sao ngươi có thể xinh đẹp như vậy?”

Một tràng câu hỏi liên tục tuôn ra từ miệng của nàng khiến cho thiếu niên cũng
cảm thấy khó chịu rồi: “Ngươi có thể hỏi từ từ không? Ngươi hỏi nhiều vậy sao
ta trả lời? Mà đây là nơi nào?”

Ngũ công chúa ủy khuất: “Ta cứu ngươi, mấy ngày nay còn chăm sóc ngươi vậy mà…
vậy mà ngươi vừa tỉnh lại liền mắng ta…”

Nàng vừa nói khóe mắt vừa toan ra hai hàng lệ.

Thiếu niên kia cũng không biết làm sao a, tại sao lại đụng phải cái tiểu pha
ly này chứ: “Ngươi đừng khóc, ta cũng không cso mắng ngươi a, ngươi tới hỏi
tiếp, ngươi hỏi gì ta cũng trả lời được chưa.”

Thây hắn nói vậy nàng liền ngưng khó ngay lập tức nhìn hắn cười cười: “Lại có
người bị lừa, thôi không đùa ngươi nữa, ta là Cố Linh Lung, ngươi là ai, tại
sao lại xuất hiện ở đại hải?”

“Ta tên là Diệp… à ta là Diệp Hắc, ngươi cứ gọi ta là tiểu Hắc là được, còn ta
đến từ đâu thì … ta cũng chỉ đến từ vùng quê nghèo thôi không đáng nhắc tới,
thôi ngươi cũng đừng hỏi a.” Tiểu Hác nhìn nàng trả lời.

Cố Linh Lung hừ lạnh: “Cái gì mà thần thần bí bí, ngươi không muốn nói thì
thôi, bản cô nương cũng không thèm hỏi ngươi?”

Nàng giận dỗi nhìn hắn.

Thấy nàng như vậy tiểu Hác cũng chỉ có cười khổ: “ Ngươi có thể cho ta biết
đây là đâu không?”

“ Ngươi bị trôi dạt trên đại hải mà cũng không biết đây là đâu, ngươi là người
nơi khác sao, nơi ngươi ở có gì vui không?” lại một trằng câu hỏi liên miên,
tiểu Hắc cảm thấy hỏi nàng thì thà không hỏi thì hơn.

Đúng lúc này Lộ lão đi vào: “Công chúa, tiểu nãi nãi của ta, ngươi lại chạy
tới chỗ tên tiểu tử mặt trắng này rồi…Ồ hố, tiểu tử ngươi tỉnh rồi sao?”

Lộ lão tới gần bên giường của tiểu Hác: “Ngươi rốt cuộc là ai? Có mục đích
gì?”

Vừa nói lão vừa toát ra khí thế của Phá giới cảnh, nhưng mà lão ngạc nhiên là
mặt tiểu Hắc không hề đổi sắc.

“Tiền bối, ngươi cũng không cần nhìn ta với ánh mắt đó, ta cũng đâu có cầu các
ngươi cứu ta.” Tiểu Hắc nhìn Lộ lão cười cười.

Lộ lão tức giận: “Cái tên tiểu bạch kiểm ngươi, nếu không phải ngũ công chúa
muốn cứu ngươi thì lão phu cũng lười để ý, đúng là tên tiểu tử khó ưa, làm lão
phu ban đầu ưng ý còn cho ngươi một viên lục giai đan dược chữa thương.”

Nghe hắn nói vậy tiểu Hắc mới biết hóa ra lão giả này cũng không phải có ác ý:
“Lão tiền bối, là ta thất lễ rồi.”

Lộ lão gương mặt già nua: “Coi như ngươi biết điều…”

“Ầm ầm”

Lộ lão kinh hô: “Tiếng gì vậy.”

“ Lộ đại nhân chúng ta bị yêu thú tấn công.”Tiếng hét của đam người trên
thuyền vang lên.

“ Haha, nhân loại, các ngươi đi qua hải vực của bản vương thì còn không mau
nộp lộ phí a, mỹ nữ vàng bạc để lại tha các ngươi không chết.”


Vạn Giới Vi Tôn - Chương #24