Người đăng: danmaich0i
“ Tỷ tỷ ta ngĩ ta muốn đi.” Diệp Thanh Phong đột nhiên trở lên nghiêm túc.
Diệp Song Nguyệt nghe vậy cũng thẫn thờ mất một lúc mới lên tiếng: « Đi, ngươi
muốn đi đâu ? »
Diệp Thanh Phong cười cười : « Ta muốn ra ngoài rèn luyện, ở lại trong Thiên
Tông đường võ đạo của ta không thể phát triển, ở đây ta luôn được bao bọc, ta
không muốn làm kẻ nhu nhược. »
Diệp Song Nguyệt tâm trạng có chút hụt hẫng, hắn bế quan một năm vừa gặp nàng
giờ hắn lại muốn đi bảo làm sao nàng vui cho được : « Ngươi nghĩ đi bao lâu ?
»
« Có lẽ đến đại tái ta sẽ trở lại. »Hắn chỉ nói một câu làm nàng cảm xúc như
muốn rã rời, đợi tới đại tái không phải là bốn năm sau sao ? Lại bốn năm.
Nàng đột nhiên nhìn hắn : « Ta có thể đi theo ngươi không ? »
Hắn suy ngẫm một chút nhưng vẫn quyết định cự tuyệt. Sau khi nàng rời đi.
« Ra đi ta biết ngươi nghe lén từ nãy rồi. »Diệp Thanh Phong nhìn ra chỗ cửa
sổ nói.
« Vương ngươi đúng là thâm bất khả trắc a, ta ẩn dấu sâu như vậy mà cũng bị
ngươi phát hiện. » Người này tự nhiên là Huyền Hạo. Trong đám người theo hắn
về Thiên Tông thì một thời gian sau tất cả đã trở về Ẩn Cốc chỉ còn lại một
mình Huyền Hạo cường đại nhất ở lại bảo hộ hắn. Có mấy lần hắn muốn hỏi tu vi
của Huyền Hạo nhưng luôn bị lão và Tiêu Diêu Ma Đế cự tuyệt luôn nói là hắn
không nên biết quá sơm nếu không sẽ bị dao động đạo tâm.
Nhắc tới Tiêu Diêu Ma Đế thì lão đã trở về Ma Giới từ nửa năm trước.
Nửa năm trước.
Diệp Thanh Phong vừa từ trong tu luyện tỉnh lại thì bên tai đột nhiên có một
tiếng nói vang lên : « Vương ta nghĩ ta cần trở về Ma Giới. »
Diệp Thanh Phong sững sờ : « Trở về Ma Giới, lão Diêu ngươi là linh hồn thể
trở về kiểu gì ? »
Tiêu Diêu Ma Đế nói : « Ta cái này chỉ là một cái linh hồn phân thân của bản
thể mà thôi, sau khi giúp ngươi thay huyết hoán cốt thì linh hồn lực của ta
không còn duy trì được bao nhiêu nữa, ta cứ nghĩ sẽ được khoảng hơn một năm
không ngờ lại nhanh đến vậy. »
Diệp Thanh Phong có chút tiếc nuối : « Vậy bao giờ ngươi đi ? »
« Có lẽ là sắp rồi, chỉ khoảng một canh giờ nữa linh hồn lực của ta sẽ tiêu
hao hết mà phải quay về bản thể, lúc đó bản thể của ta sẽ biết được ngươi đã
hồi sinh, chúng ta sẽ lại sớm gặp lại. Bay giờ ta dùng phần linh hồn lực cuối
cùng này đưa cho ngươi một môn bí pháp linh hồn ngươi nhất định phải nhớ kỹ a.
» Tiêu Diêu Ma Đế nói xong liền biến ra một đạo linh hồn đánh vào đầu Diệp
Thanh Phong.
Cái bí pháp linh hồn mà Tiêu Diêu Ma Đế nói chính là « Luyện hồn thuật », «
Luyện hồn thuật » là một môn bí pháp vừa là tu luyện linh hồn vừa là công kích
linh hồn thậm chí trong đó còn có cả « Sưu hồn thuật » có thể trực tiếp nhìn
xem ký ức của người khác nhưng điều kiện là linh hồn lực của bản thân phải
mạnh hơn đối phương nếu không thì sẽ bị phản phệ thậm trí còn có thể mất mạng.
« Luyện hồn thuật » tu luyện chỉ có hai bước duy nhất là « Luyện hồn » và «
Khống hồn »
« Luyện hồn » trước tiên giúp cho linh hồn cường đại bằng cách hấp thu thiên
địa linh khí tự tu bổ linh hồn.
« Khống hồn » có thể giúp linh hồn biến thành nhiều dạng công kích đánh tới
linh hồn đối thủ, nếu dùng làm ám chiêu bất ngờ thì rất có khả năng có thể
miểu sát dối thủ.
Truyền lại bí pháp cho Diệp Thanh Phong xong thì linh hồn lực tại phân thân
của Tiêu Diêu Ma Đế cũng cạn kiệt biến mất trong hư vô.
Quay lại hiện tại, trong gian phòng của Diệp Thanh Phong.
“Vương lần này ngươi ra ngoài rèn luyện hau là để ta đi theo bảo vệ ngươi.”
Huyền Hạo mặt có chút lo lăng. Tiêu Diêu Ma Đế thế nhưng mà trước khi đi có
dặn dò bọn hắn qua nếu để Diệp Thanh Phong xảy ra chuyện thì sẽ cho bọn chúng
chôn cùng.
Diệp Thanh Phong lập tức cự tuyệt: “Huyền lão ngươi không cần phải theo ta, ta
muốn đi rèn luyện bản thân, nếu còn để ngươi đi theo thì khác nào lúc còn ở
Thiên Tông như bậy giờ nếu vậy ta lại không cần phải đi a.”
Huyền Hạo vẫn có chút bất an: “Nhưng mà Vương ngươi cũng không nên mạo hiểm.”
Diệp Thanh Phong cười cười: “Chuyện này ngươi lại không cần phải lo a, mạng
nhỏ của ta thì ta tự biết chăm sóc a, còn nếu ngươi còn lo lắng thì ngươi đưa
ta một cái ngọc phù có chứa linh hồn ấn kỹ của ngươi a, nếu gặp nguy hiểm
không thể ứng phó ta lập tức bóp vỡ ngọc phù.”
Huyền Hạo nghe hắn nói cũng có lý nên liền tạo một quả nhọc phù đưa cho hắn.
Sáng hôm sau, Diệp Thanh Phong từ biệt đám người Diệp Bá Thiên.
Từ giờ bắt đầu một truyền kỳ của riêng hắn không phải ở Thiên Tông, không phải
ở Thiên Bắc Vực, không phải ở Linh Võ giới mà là truyền kỳ của toàn bộ chư
thiên vạn giới: “Thế giới tươi đẹp a, bản thiếu tới đây.”