Thành Quả Sau Một Năm


Người đăng: danmaich0i

Một năm sau.

“Tông chủ chỗ Phong thiếu gia bế quan lại có động tĩnh rồi.” Một lão giả râu
tóc bạc trắng chạy hốt hoảng vào gặp Diệp Bá Thiên.

Diệp Bá Thiên lại càng kinh ngạc: “Tả lão đầu, ngươi vừa nói cái gì? Không
phải tháng trước hắn vừa mới đột phá Nhập Thiên cảnh sao? Giờ lại đột phá.
Không ổn ta phải bảo hắn tu luyện chậm chút cứ thế này sẽ ảnh hưởng căn cơ sau
này.”

Tả lão lại vội ngăn lại: “Tông chủ ngươi chậm đã, Phong thiếu không phải lại
đột phá võ đạo, hắn là đột phá ở kiếm đạo.”

“Kiếm đạo, đột phá kiếm thế sao, haha, không hổ là tôn nhi của Diệp Bá Thiên
ta, mười ba tuổi đột phá kiếm thế chi cảnh, haha.” Diệp Bá Thiên điên cuồng
cười.

Tả lão lại một mặt kêu: “ Tông chủ, Phong thiếu không phải đội phá kiếm thế.”

“Hả, ngươi bảo không phải đột phá kiếm thế, thế hắn đột phá cái gì?” Diệp Bá
Thiên mặt đầy nghi hoặc.

“Phong thiếu hắn là tuyệt thế thiên tài a, hắn giờ đang đột phá kiếm ý, kiếm
thế hắn đã viên mãn từ lâu rồi a.” Tả lão nói xong nhường toàn bộ cao tầng
Thiên Tông há hốc mồm khó tin.

Một vị trưởng lão không tin lên tiếng: “Tả lão đầu ngươi không cần phải vuốt
mông ngựa thế chứ.”

“Mẹ kiếp, mấy lão gia hỏa các ngươi không tin có giỏi tới sơn động chỗ Phong
thiếu tự xem đi.” Tả lão mặt mũi tràn đầy bất mãn gào thét.

Trong một sơn động cũ nát sau vách núi, nơi thiên địa linh khí vô cùng nồng
đạm.

Có một thiếu niên một thân thanh y ngồi mà như không ngồi, quanh thân hắn khí
lưu lưu động vô cùng mãnh liệt, các đạo kiếm khí xung quang hắn chém tán loạn
xung quang làm cho cả sơn dộng cũng phải rung chuyển. Người thiếu niên này
không ai khác chính là Diệp Thanh Phong đang đột phá từ kiếm thế viên mãn tới
kiếm ý.

“Phù, mệt chết bản thiếu a, cuối cùng cũng đật tới kiếm thế rồi, “Luân Hồi
kiếm quyết” cũng đã tu xong cả ba thức a.”DIệp Thanh Phong đột nhiên đứng dậy.

“Xung quanh sơn động sao đột nhiên có nhiều người vậy? Mà sao cũng được, ta
cũng nên xuất quan a, một năm rồi ngoại giới bản thiếu về rồi đây.” Diệp Thanh
Phong dùng một tốc độ vô cùng nhanh phong ra khỏi sơn động. Bây giờ cảnh giới
của hắn đã tới Nhập Thiên cảnh nhất trọng đỉnh phong tùy thời muốn là hăn liền
có thể đột phá tới nhị trọng cảnh giới.

Bên ngoài sơn động Diệp Thanh Phong bế quan.

Tên trưởng lão lúc trước không tin lại lên tiếng: “Haha, Tả lão đầu không phải
ngươi nói Phong thiếu đột phá kiếm ý chi cảnh sao, sao mà chả thấy dộng tĩnh
gì vậy.”

Tả lão mặt mũi tràn đầy hắn tuyền liếc hăn một cái: “Hù, ngươi thì biết cái
gì, có lẽ trước lúc chúng ta tới Phong thiếu đã đột phá tới kiếm ý rồi.”

“Đột phá dễ vậy sao, ngươi coi chúng ta là con nít ba tuổi mặc ngươi là gạt
à.” Đám trưởng lão giờ đồng thanh lên tiếng.

Đột nhiên có một tiếng nói vang lên: “Các vị trưởng lão, các ngươi nếu không
tin thì có thể thử một chút thực lực của bản thiếu a.”

Đột nhiêu có một đạo kiếm khí chém bay ra chỗ đám trưởng lão làm họ cả kinh.

Đạo kiếm khí đó tất nhiên là do Diệp Thanh Phong chém ra rồi.

Có một tên trưởng lão kinh hô: “Kiếm ý này thật là bá đạo, lực sát thương
không ngờ lại lớn như vậy…đợi đã nói như vậy không phải Phong thiếu đã đột phá
tới kiếm ý chi cảnh rồi sao.”

Diệp Bá Thiên nhẹ đấm một quyền vào đạo kiếm khí đang bay đến, không ngờ đạo
kiếm khí ấy không chịu nổi một quyền tùy tiện của lão.

Diệp Thanh Phong cung kính nói: “Vẫn là gia gia cao tay.”

Diệp Bá Thiên đã hăn một cước cười: “Tiểu tử thối nhà ngươi chạy đi bế quan
cái là liền một năm, vừa ra đã muốn thử lão đầu ta rồi. Khá lắm mười ba tuổi
kiếm ý nhất trọng tốt, tốt. hahaha”

Diệp Thanh Phong cười cười: “Chỉ là may mắn thôi, chỉ là may mắn.”

Nghe được câu này của Diệp Thanh Phong, nếu không phải hắn là tôn nhi bảo bối
của Tông chủ thì có lẽ giờ này đám trưởng lão đã xông lên đánh hội đồng hắn
bắn sống bán chết rồi.

“ Phong thiếu gia thiên tài xuất thiếu niên a”

“Phong thiếu đúng là Trường Gianh sóng sau đè sóng trước, mấy lão già chúng ta
tự mặc cảm không bằng.”

Đám trưởng lão liên tục bợ đít hắn.

Đêm.

“Các ngươi còn không mau bê thức ăn lên, hôm nay Tông chủ mở tiệc mừng Phong
thiếu xuất quan a.” Một tên nhìn thì có vẻ là một tên hầu của Diệp gia lên
tiếng.

Đám tỳ nữ vừa làm vừa bàn tán chuyện cảu Diệp Thanh Phong: “Nếu mà ta được
Phong thiếu gia để ý thì tốt biết mấy.”

“Hừ, ngươi cái dạng này có ma mới thèm, Phong thiếu có để ý thì cũng phải để ý
ta a” Một tỳ nữ khác lại lên tiếng.

Đúng lúc Diệp Song Nguyệt đi qua nghe thấy lại càng tức giận nói nhỏ: “Tiểu
hỗn đản, xuất quan cũng không thèm tới gặp ta, đợt tý nữa ta thu thập ngươi
thế nào.”

Sau khi đại tiệc liên miên vài canh giờ Diệp Thanh Phong quay trở về gian
Phòng ngày xưa cảu hắn.

Ngay khi vừa mở của phòng thì có một đạo quyền kình đánh về phía hắn.

Hắn lập tức né được: “ Ngươi là ai?”

« Hừ, ngươi còn dám né, ta đánh bao giờ chúng mới thôi » Người tấn công Diệp
Thanh Phong tự nhiên chính là Diệp Song Nguyệt.

« Tỷ tỷ, sao lại là ngươi, ai do, dừng lại a, ngươi còn đánh tiếp là ta chết
thật đó. » Diệp Thanh Phong bị đánh chúng một quyền liền nằm ra ăn vạ.

Diệp Song Nguyệt thấy hắn biểu hiện như rất đau liền chạy lên đỡ hắn : « Ngươi
tên đáng chết, sao ngươi không tránh ra. »

Diệp Thanh Phong cười cười : « Không phải ngươi nói không đánh trúng không
dừng lại sao ? »

Diệp Song Nguyệt véo tai hắn giận giữ nói : « Ngươi tên đáng ghét này còn dám
nói. Ngươi xuất quan sao không tới gặp ta ? »

Diệp Thanh Phong ủy khuất : « Ta vừa xuất quân liền bị gia gia lôi đi rồi, ta
nhưng thật ra là rất muốn gặp ngươi a, tỷ tỷ người càng ngày càng xinh đẹp
nha. »

Diệp Song Nguyệt nghe vậy hai tai đỏ bừng : « Hỗn đản ngươi còn dám trêu đùa
ta. »


Vạn Giới Vi Tôn - Chương #16