Người đăng: emlagi_baoanhyeuem@
Hoàng Phong một đường đi tới,phía sau như bị ma đuổi,hắn thúc hắc
ngưu đi suốt ba ngày,mãi cho đến hắn cách xa Sơn Huy hơn ngàn dặm mới
chịu dừng lại.
“Ông chủ,tại sao lại vội vã như vậy?” Nhạc Phương tò mò,thuận miệng
hỏi.
“Làm sao không vội vã cho được,một vị Thần Vương giận dữ,ngươi chống
được được sao?” Hoàng Phong cười hắc hắc,cầm trên tay chìa khóa
vàng,tỉ mỉ xem xét.
“Thần Vương?” Nhạc Phương kinh hô,giật mình không nhỏ.
“Đúng vậy,tên đó vốn là một vị Thần Vương,cùng ta có chút ít quan
hệ,không hiểu sao lại chuyển thế,cũng tốt,giúp ta có được một món
hời” Hoàng Phong cầm chìa khóa vàng đưa lên cao,tâm tình vui sướng.
“Liên quan đến chiếc chìa khóa này sao?” Nhạc Phương cùng tò mò,Thần
Vương đồ vật mà.
Tuy không biết Thần Vương cao bao nhiêu,nhưng đồ vật của thần chắc hẳn
đáng giá.
“Tất nhiên,bảo tàng một vị Thần Vương,ngươi nói xem ít hay nhiều.”
Hoàng Phong cười hì hì.
“Ngài cùng hắn quen biết,tại sao lại chỉ dùng một quyển công pháp
đến lừa hắn?” Nhạc Phương hỏi.
“Ta đâu có lừa hắn,công pháp đó vốn là của hắn,ta chỉ trả lại cho
hắn mà thôi.” Hoàng Phong vẻ mặt vô tội nói.
Nhạc Phương im lặng,lấy công pháp của người ta đi lừa lấy chìa khóa
bảo tàng cũng của người ta,hơn nữa còn là một vị Thần Vương,thế
gian này chỉ có ông chủ nàng mới dám làm điều này.
“Được rồi,có thời gian,ta đưa ngươi đi kiến thức bảo tàng của
hắn,ngươi giải quyết vấn đề trước mắt đã” nói xong,Hoàng Phong
miệng huýt sáo,tiến đến kiểm kê hàng hóa,không để ý đến Nhạc
Phương nữa.
Nhạc Phương cũng gật đầu,tiếng nói êm tai cất lên :” Vị bằng hữu
này,theo chúng ta đã lâu,hiện có thể ra mặt nói chuyện.”
Bốn phía im lặng như tờ,chỉ có tiếng Hoàng Phong uống nước trà
phát ra.
“Nếu không hiện diện,ta chỉ bất đắc dĩ thôi.” Nhạc Phương lại
nói,trên tay một quả hỏa cầu,nhắm về phía một cành đại thụ mà
tới.
Ầm.
Cành đại thụ như cây khô,nhanh chóng bị hỏa cầu thiêu cháy,một bóng
đen bỗng lao ra,đứng cách Nhạc Phương tầm mười mét.
Nhạc Phương nhận ra được thân ảnh trước mặt,là cô nàng muốn mua
đồ,nhưng bị ông chủ từ chối không bán,Tú Huyên.
“Nguyên lai là cô,nói đi,tại sao lại theo dõi chúng ta?” Nhạc Phương
bình tĩnh nói.
Tú Huyên liếc Hoàng Phong,lại nhìn Nhạc Phương,mở miệng phát ra
giọng nói thanh thúy :” Ta muốn hỏi vị cô nương này,năm nay bao nhiêu
tuổi?”
“Ta?,năm nay 23 tuổi,thì sao?” Nhạc Phương cũng không giấu giếm,thẳng
thắn trả lời.
“Cái gì,23 tuổi!” Tú Huyên như không giữ được bình tĩnh,cao giọng
nói.
“Có vấn đề gì sao?” Nhạc Phương khó hiểu trả lời.
“Ngươi tu luyện kiểu gì mà tầm tuổi này đã có lực lượng như vậy?”
Tú Huyên chăm chú nhìn Nhạc Phương.
Nhạc Phương cũng sửng sốt,hiện,tu vị hiện giờ của nàng là Thánh
Cấp sơ giai,trên đại lục đã là cưởng giả ,vốn nàng không chú
ý,nhưng nghe Tú Huyên nói giờ nàng mới phát hiện,lúc trước nàng
vốn chỉ là Lục Cấp Pháp Sư,từ lúc được Hoàng Phong cho môt quyển
công pháp,thực lực nàng một đường tiến mạnh.Trên đại lục này muốn
tu luyện đến Thánh Cấp ít phải ba,bốn mươi năm,thậm chí có người
trên trăm năm mới thành công đột phá, 23 tuổi Thánh Cấp,nói ra làm
người ta khiếp sợ.
Nhạc Phương len lén nhìn Hoàng Phong đang kiểm kê hàng hóa.
Tú Huyên nhạy bén nắm bắt được ánh mắt Nhạc Phương,ánh mắt cũng
rời đến thân Hoàng Phong.
Tú Huyên thân hình muốn tiến lên,bỗng bị Nhạc Phương chặn trước
mặt,ánh mắt cảnh giác nhìn nàng.
“Ta không phải đến gây sự,chỉ muốn nói chuyện với hắn một chút mà
thôi.” Tú Huyên cười nhẹ,giọng nói thanh thúy êm tai.
Hoàng Phong cũng kiểm tra xong hàng hóa,nghe thấy lời nói Tú
Huyên,cũng chậm rãi mà đến.
“Không biết cô nương muốn nói gì với ta?” Hoàng Phong ra vẻ quân
tử,không nhanh không chậm nói.
“”Ngươi là ông chủ của nàng?” Tú Huyên hỏi.
“Không sai,nàng là nhân viên của ta.” Hoàng Phong đạm bạc nói.
“Không biết ngươi dùng cách gì để nàng có thực lực như vậy?” Tú
Huyên cũng không lằng nhằng,trực tiếp hỏi.
“Nàng tu luyện công pháp bí truyền ta cho,làm sao?” Hoàng Phong cũng
không giấu diếm,nỏi thẳng,hắn cũng không sợ Tú Huyên giở trò.
“Ngươi mở là tiệm tạp hóa?” Tú Huyên lại hỏi.
“Đúng vậy.” Hoàng Phong gật gật đầu,chỉ miếng vải rách có chữ
“Vạn Vật Tạp Hóa” treo trên người hắc ngưu.
“Vậy không biết công pháp ngươi dạy cho nàng có bán hay không?” Tú
Huyên dò hỏi.
“Công pháp đó chỉ dạy cho nhân viên của của hàng,không bán.” Hoàng
Phong cười,trong lời của nghiêm nghị.
“Ta có thể ra giá rất cao.” Tú Huyên trả giá.
“Thật tiếc,giá cao bao nhiêu cũng không bán được” Hoàng Phong lắc
đầu.
Tú Huyên con ngươi đảo một vòng,mở miệng nói :” Thế ta muốn làm nhân
viên của ngươi thì sao.”
“Ngươi?” Hoàng Phong ánh mắt đưa lên đưa xuống,chăm chú đánh giá Tú
Huyên.
“Thiên phú thật không tồi,nhìn cũng đẹp mắt…” Hoàng Phong vừa nhìn
vừa đưa ra nhận xét.
Tú Huyên trong lòng có chút phẫn nộ,chưa từng có người đàn ông nào
dùng ánh mắt như xem đồ vật nhìn nàng như vậy.
“Đáng tiếc,còn chưa đủ.” Cuối cùng Hoàng Phong lắc đầu,từ chối.
“Cái gì” Tú Huyên có chút ngỡ ngàng, nàng được người xưng vạn năm
có một thiên tài,đối với diện mạo nàng cũng vô cùng tự tin,vậy mà
người trước mắt thẳng thắng từ chối nàng,phải biết trên đại lục
biết bao nhiêu môn phái muốn thu nàng,thiên kiêu chi tử muốn quen nàng
vô số,vậy mà…
Tú Huyên trên mặt xuất hiện sự tức giận :” Ngươi nói xem,chỗ nào ta
chưa đủ?”
“Ngươi tâm tình còn quá nhiều lỗ hổng,nếu thu ngươi,ảnh hưởng rất
nhiều.” Hoàng Phong đưa tra khuyết điểm của nàng.
“Tâm tình?” Tú Huyên sửng sốt.
“Ta có thể sửa!” Tú Huyên quả quyết.
“Sửa?” Hoàng Phong cười cượt,tâm tình vốn không thể sửa,chỉ có thể
dần dần rèn luyện,mài dũa,giống như Nhạc Phương,ba năm nay,hắn mài
dũa tâm tình nàng,khiến nó ngày càng bằng phẳng,gặp chuyện gì
cũng có thể bình tĩnh đối mặt,đưa ra hành động hợp lí nhất.
“Vậy được,ngươi nếu có thể chứng minh ngươi sủa được tâm tình của
ngươi,ta có thể miễn cưỡng thu nhận.” Hoàng Phong muốn đưa ra thử
thách đối với Tú Huyên.
“Được,chứng minh như thế nào.” Tú Huyên vẻ mặt kiên đinh,nàng tin
chắc có thể vượt qua thử thách.
“Cởi bỏ quần áo của ngươi.” Hoàng Phong nhàn nhạt nói.
“Ngươi **.” Tú Huyên gương mặt đỏ lên,buông lời nói tục.
“Ngươi đã không qua được thử thách ta giao,ngươi không xứng đáng để ta
thu nhận.” Hoàng Phong lắc đầu,xoay người muốn đi.
“Ngươi vốn không đưa ra thử thách,chỉ muốn đánh chủ ỷ lên thân thể
ta.” Tú Huyên không phục.
“Thân thể ngươi?” Hoàng Phong quay lại,trên mặt đã không còn sự cười
đùa,thay vào đó bộ mặt hắn đằng đằng sát khí,ánh mắt nghiêm
lại,giọng nói lạnh như băng :” Thân thể ngươi có giúp ngươi sống sót
trong chiến trường? Trong mắt ta thân thể ngươi chỉ là bộ da dễ nhìn
không hơn không kém,nếu muốn thân thể ngươi,ta có cả nghìn biện pháp
để ngươi tự nguyện dâng hiến,nhưng trong mắt ta hiện giờ,ngươi không
bằng một con súc sinh,giờ thì biến đi,còn theo dõi bọn ta,cẩn thận
cái mạng của ngươi.”
Sát khí như thực chất bao trùm cả người Tú Huyên,khiến nàng cả
người run rẩy,ánh mắt Hoàng Phong như đâm thẳng vào linh hồn
nàng,khiến nàng đau nhói,nước mắt không kìm được chảy ra.
“Ta…ta” Tú Huyên ấp úng mãi không nói được lời nào.
Hoàng Phong cũng chỉ muốn dọa nàng,cô gái này quá rắc rối,hù dọa
một hồi cho nàng biết sợ,không lẽo đẽo theo bọn hắn nữa.
Hoàng Phong dẫn Nhạc Phương chuẩn bị rời đi,thì đằng sau truyền đến
tiếng động khiến hắn khá giật mình.
Xoạt
Phạch
Hoàng Phong cùng Nhạc Phương quay đầu lại,cảnh tượng trước mắt khiến
hắn khá kinh ngạc.
Tú Huyên trên mặt lăn dài những vệt nước mắt,trong con ngươi hiện lên
tức giận cùng kiên định,hàm răng cắn chặt đôi môi,quần áo trên người
đã bị cởi bỏ,một thân hình hoàn mĩ không tì vết xuất hiện trước
mặt Hoàng Phong.
Thân thể Tú Huyên run rẩy dữ dổi,như bị kích thích,hai tay che ngực
cùng hạ bộ,tiếng nói đứt quãng :” Như vậy..đã…được chưa”.
Hoàng Phong thở dài,cũng không nhìn nhiều thân thể nàng,cách không
nhấc quần áo nàng che đi thân thể hoàn mĩ đó. ”Tại sao ngươi nhất
định muốn trở thành người của ta?” Hoàng Phong bình tĩnh nói.
“Ta không biết.” Tú Huyễn vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh,giọng nói
không còn trong trẻo như xưa,bù vào đó một phần ngập ngừng.
“Ngươi không biết,thế tại sao lại muốn đi theo ta?” Hoàng Phong nghe câu
trả lời của Tú Huyên có chút không hiểu.
“Cảm giác cùng bản năng nói cho ta biết,ngươi rất mạnh cũng rất
thần bí,nó mách bảo ta nếu theo ngươi ta có thể đạt được ước mơ
của ta.” Tú Huyên hít vào một hơi,lấy lại chút bình tĩnh,chậm rãi
trả lời câu hỏi của Hoàng Phong.
Hoàng Phong cũng không hỏi,ước mơ mỗi người khác nhau,có người muốn
yên bình,có người muốn có sức mạnh…Hoàng Phong ngửa mặt lên trời
tự hỏi,ước mơ của hắn là gì ?
Đợi Tú Huyện mặc lại quần áo,Hoàng Phong lại trở lại bản tính
trước kia,cười hì hì nói :” Đưa tay của ngươi ta xem.”
Huyền Tú đưa hai tay ra,Hoàng Phong nắm lấy tay trái nàng.
Huyền Tú cảm nhận được tay trái của mình nóng lên,như bị bỏng
vậy,nhưng nàng vẫn giữ nguyên thân hình,không rút tay lại.
Trên cổ tay trái của nàng bỗng xuất hiện một hình xăm,chỉ như một
hố đen,bên trong lấm tấm một vài đốm sáng cũng không to như Nhạc
Phương,chỉ vẻn vẹn bằng hai ngón tay như thế.
Nhìn thấy hình xăm trên tay của Tú Huyên,Hoàng Phong gật đầu rồi lại
lắc đầu,nói :” Hình xăm này tượng trưng cho thân phận của ngươi,nó
có thể dựa trên linh hồn ngươi mà phát triển,bao giờ người có thể
phát triển nó như Tiểu Phương,ta sẽ công nhận ngươi.”
Hoàng Phong cũng cho Tú Huyên xem hình xăm trên tay Nhạc Phương,chỉ
thấy hình xăm trải dài khắp cánh tay,trên hình xăm xuất hiện vô số
tinh cầu,như một dải ngân hà đang chẫm rãi lưu chuyển vậy.
Huyền Tú cũng cảm nhân được khoảng cách của mình với Nhạc Phương.
Hoàng Phong cười hì hì nói :”Yên tâm đi,theo ta nghĩ,không đến mười
năm ngươi có thể bắt kịp nàng,phải xem ngươi làm việc cho ai chứ.”
Hoàng Phong bộ dạng đắc ý,dương dương tự đắc.
“Được rồi,các ngươi làm quen trước,Nhạc Phương sẽ giới thiệu công
việc cho ngươi,chúng ta ngày mai sẽ rời đi” Hoàng Phong phất tay,rồi
trèo lên thân hắc ngưu,nhắm mắt đi ngủ.