Người đăng: thienngich
Trăm vạn năm sau, Thiếu niên Mộ Thần ( Đức Hoàng) ôm cừu hận một đường đi lên,
vượt qua vô vàn hiểm cảnh, nhiều lần từ cõi chết trở về, đạp vô tận thi thể,
bước lên Tiên Giới đỉnh phong !!!
Thù hận đã giải quyết, thực lực đã đạt tới đỉnh phong thế giới này, thê thiếp
con cái cháu chắt đều trưởng thành trở thành cường giả một phương, địa vị,
tiền tài, sắc đẹp, hắn đã nếm đủ.
Thiên Đình Đế Tọa, tuy Mộ thần chỉ đơn giản ngồi ở đấy, nhưng chúng Tiên lại
không dám thở mạnh, nơm nớp lo sợ nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần mặc Đế Phục, Đầu đội Đế Hoàng Mũ, Chân mang Đế Hoàng Chiến Ngoa, một
cỗ khí thế Duy Ngã Độc Tôn vô hình phát ra trấn áp chúng tiên, khiến trong đầu
chúng tiên không dám sinh ra ý niệm phản kháng.
''Trẫm chấp chưởng Thiên Đình, Mộ Gia Kiếm Vực chính là trung tâm Tiên Giới,
chúng tiên có ý kiến gì không ?''
''Chúng thần không dám !!!'' Chúng Tiên đồng loạt đáp, ánh mắt e ngại nhìn Mộ
Thần.
''Gia gia, nhị thúc, tam thúc, tứ thúc..nương, lão ba....ta đã thực hiện
nguyện vọng của các người...Đễ Mộ Gia đời sau chấp chưởng Kiếm vực !!!'' Một
giọt nước mắt chợt rơi xuống, trong chớp mắt tan biến như chưa từng xuất hiện
!
Một đời cường giả vô địch, giết người như nghóe....
khóc, vì người nhà !
Thời gian vô tình, Mười kỷ Nguyên lại trôi qua....
(một kỷ nguyên là 1 tỷ năm)
Ở phía trên Thiên Đình chính là Hỗn Độn Cương Phong, nơi đây chính là lối đi
duy nhất tới Vân Tiêu giới, nơi các Bán Thánh, Thánh Nhân chân chính đi đến
!!!
Hỗn Độn Cương Phong nguy hiểm dị thường, bị Cương Phong càng quét, Đại La Kim
Tiên đỉnh phong vẫn có nguy cơ vẫn lạc, đây là cấm địa đứng thứ nhất trong tất
cả Cấm Địa ở Tiên Giới.
Một lão nhân đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trong hư không, khuôn mặt lão nhân
đầy dấu vết tang thương của thời gian, thân thể gầy yếu, chỉ còn da bọc xương,
cả người chỉ còn một chút dấu vết của sự sống, tử khí bao quanh khắp người,
tính mạng của lão giống như một chiếc đèn dầu hiu hắt đang cố chống lại màn
đêm u tối vậy, chỉ cần một cơn gió thổi cũng đủ khiến đèn dầu tắt, tất cả chìm
vào trong màn đêm, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy một màu đen.
Lão chính là đại danh đỉnh đỉnh Mộ Thiên Đế, Thiên Đình Chi Chủ, Mộ Thần !
Cuộc đời lão giết người vô số, cũng vô số lần bị người khác đuổi giết, lão có
thể đột phá đến cảnh giới chí thượng vạn cổ vô địch như ngày nay hoàn toàn nhờ
vào nội tâm độc ác của mình, không chỉ độc ác với người khác, ngay cả bản thân
lão, lão càng độc ác khắc nghiệt với bản thân mình gấp ngàn lần.
Lão cảm nhận sinh mệnh lực trong thân thể mình đang dần trôi đi rất nhanh, khi
sinh mệnh lực trôi đi hết, lão sẽ chết !!
Chết ? Lão từ lâu đã vô cảm với cái chết !
Sống mười vạn năm, cái gì mà lão chưa từng trải qua, danh lợi lão nếm quá
nhiều, địa vị của lão lại càng to, lão là vạn cổ đế kỳ Mộ Thiên Đế cơ mà, mỹ
nhân ? lão cũng nếm trải rồi, loly thục nữ, lạnh lùng nữ, kiêu ngạo nữ, ma nữ,
yêu nữ chỉ cần lão muốn thì họ không thể phản kháng mà chỉ khuất phục dưới dâm
uy của lão.
Thế lão còn gì để nuối tiếc không ?
Hai mắt lão đột nhiên mê mang ! Phải, là mê mang !
Dù lão là cường giả Bán Thánh thì sao ? sống qua mười mấy kỷ nguyên thì sao ?
Lão cũng phải chết !!
Lão không thể tránh thoát vận mệnh sắp đặt bản thân !! Đứng trước vận mệnh,
đứng trước thiên đạo, lão cảm thấy bản thân nhỏ bé, cảm thấy bất lực.
Dù lão là Tiên Giới Chi Chủ, Thiên tư cao ngất trời, nhưng vận mệnh ràng buộc
không thể khiến lão đột phá Thánh Nhân hàng rào !!!
''Thiên Địa có đại công đức khi đã dưỡng dục tạo nên sinh linh, sinh linh kính
ngươi là cha mẹ, cớ sao ngươi lại dùng thọ mệnh giết đi sinh linh, giết đi đứa
con mà mình tạo ra ? '' Lão ngửa đầu lên trời mê mang hỏi.
Bầu trời trầm mặc không trả lời, giống như trời không nghe thấy, hay giống như
bầu trời khinh thường một sinh linh nhỏ bé như lão nên không trả lời.
''Thiên như thế cớ sao ta phải tôn kính ?!
Thiên như thế làm sao chưa hủy diệt ? ''
Lão căm hận nhìn bầu trời bao la, gào thét trong lòng !!
''Lần cuối cùng...ta muốn...Diệt Thiên !!'' Lão không chờ đợi Thánh Kiếp đánh
tới, liền xông lên nghênh đón.
''Oanh !!'' Cả Tiên Giới đều rung rẩy, vô số cường giả khắp Tiên Giới nhao
nhao ngước lên thiên không.
Mộ Thần biến mất ?!
''Phụ thân'', ''gia gia'', ''lão tổ tông'' ''Thiên Đế''....... Hàng ngàn hàng
vạn tiếng ưu thương liên tục cất lên, ngay cả bầu trời đều ảm đạm vào lúc này,
như tiếc thương kỳ tài ngút trời nhưng gặp vận mệnh trớ trêu...
.............
Không biết thời gian trôi qua bao nhiêu kỷ nguyên...
Vân Tiêu Giới, cường giả Thánh Nhân cư ngụ !
Mộ Thần mê mang nhìn tinh không, trong lòng cảm thấy vô hạn buồn chán !
Cách đây không biết bao nhiêu năm, lần cuối cùng độ kiếp, Thánh kiếp đánh
xuống thân thể hắn, nhưng không tổn thương sinh cơ của hắn, mà là cải tạo
Thánh Thể, đột phá Thánh Vị, lão nhất cử xông vào Thánh Đình Chi Môn, quân lâm
Vân Tiêu Giới.
Sau nhiều kỷ nguyên cố gắng, lão rốt cuộc trở thành Thánh Đình Chi Chủ, chưởng
quản Bàn Cổ Vũ Trụ, chân chính vô địch !
Đến thời điểm này, lão cảm thấy vô địch rất tịch mịch.
Tu vi của lão đạt tới cảnh giới khủng bố, vô pháp tưởng tượng nổi, tất cả sinh
linh trong Bàn Cổ Vũ Trụ đều không thoát khỏi tay lão, vận mệnh của tất cả mọi
thứ của Bàn Cổ Vũ Trụ đều do lão chấp chưởng, đến nỗi Thánh Nhân cao cao tại
thượng đều được lão ví như ''mạnh hơn con kiến một chút !'', là đủ biết lão
mạnh mẽ cỡ nào.
Sinh mệnh vĩnh sinh, tu vi vô địch, tâm cảnh vô địch, mọi thứ đều vô địch, lão
cảm giác mỗi một ngày trôi qua là thời gian vô hạn buồn chán.
Hai mục tiêu lớn nhất, Vô Địch cùng Vĩnh Sinh từ lâu lão đã đạt được !
''Vì đạt tới cảnh giới hôm nay, ta đã tạo ra vô tận sát nghiệp, đến giờ đỗi
lại được gì ? Là chán nản ?! Haizzz''
----------------
Ở ngoại mộng cảnh...
''Ồ các ngươi nhìn kìa, Đức Hoàng săp bị độ hóa !''
''Hahhaha.. ma đầu này rốt cuộc của gặp quả báo !!''
''Đáng đời...!''
Tiêu Thần cảm giác sắp luyện hóa thành công Thiện Chi Bổn Nguyên, hắn cũng
lười để ý đến Đức Hoàng, bởi vì dù hắn tỉnh lại cũng không thể đánh lại Tiêu
Thần, chạm tới Thiên Chi Bổn Nguyên là đả một bước chạm tới Bổn Nguyên Đại Đạo
rồi.
''Ta lại càng chờ mong ngươi thoát khốn, để nếm thử sức mạnh mới của ta !''
Tiêu Thần khinh cuồng cười mỉm.