Tam Thế( Phần 2)


Người đăng: thienngich

Mộ Thần khóc cả buổi chiều, đến khi trời chạn vạn tối, hắn lần thứ hai ngước
nhìn vũng hố chôn xác thân nhân của hắn, hắn chợt cảm giác mọi chuyện dường
như mới đây, hắn vẫn còn trò chuyện với những người này, nhưng giờ xa cách Âm
Dương lưỡng biệt !

Hắn nhớ tới, khi còn bé, tứ thúc từng ôm hắn, nói cho hắn điều lí thú ở thế
giới bên ngoài.

Hắn còn nhớ, ở hắn khi còn bé, Nhị thúc công từng tay lấy tay dạy hắn đọc
sách, viết chữ.

Hắn cũng nhớ tới, khi còn bé, gia gia đưa hắn gác ở trên cổ, mang theo hắn
trong sân chạy vòng vòng, mặc kệ hắn tè dầm trên cổ gia gia, gia gia cũng chỉ
là cười không trách móc.

Hắn càng là nhớ tới lúc hắn ngủ không được,mẫu thân lại bận ,phụ thân hắn tuy
hát dỡ, nhưng vẫn cố cất giọng rên rên, hát bài '' Ví Dầu '' để hắn ngủ.

Hắn không thể quên, lúc hắn đi chơi bị ca ca, nhị ca, tam ca chơi xấu, hắn
tức giận yên lặng trốn trong góc rơi lệ, là Mẫu Thân ôm hắn vào lòng, mắng
ca ca bọn hắn.

Hắn càng không thể quên...

Từng sự việc diễn ra lúc hắn chào đời, giờ khắc này tất cả đều xuất hiện
trong đầu Mộ Thần, những kỉ niệm này, liền phảng phất mới xảy ra hôm qua, còn
rõ ràng trước mắt.

Nhưng, những người thân thuộc, những người thân quan tâm chính mình, bây giờ
đã không còn tồn tại, toàn bộ hóa thành một đống tro tàn, được hắn cùng Thất
Lão đau thương chôn dưới cái hố to lạnh giá.

"Gia gia, tứ thúc, Phụ Thân, mẫu thân, Nhị thúc, tam thúc ..."Mộ Thần nhớ
tới những ký ức ngày xưa, không khỏi cảm giác ruột gan đứt từng khúc trong
lòng, nước mắt điên cuồng rơi xuống, đến cuối cùng, nước mắt của hắn đã chảy
khô, từng giọt từng từng nước mắt nhuộm màu máu, lần thứ hai dọc theo gò má
lướt xuống chậm rãi, như muốn tra tấn hắn.

"Xin lỗi, xin lỗi, là ta vô dụng, nếu ta có đủ thực lực, cũng sẽ không để bọn
hắn giết các ngươi.."

Niệm xong từng tên thân nhân, Mộ Thần lập tức ngửa đầu điên cuồng gầm hét
lên, dập mạnh đầu liên tục xướng đất, trong nháy mắt, bãi đất xuất hiện vô số
hố sâu.

Mỗi dập đầu một cái, sự thù hận trong lòng hắn liền nồng nặc dày đặc một phần,
cái Hận này chính là sự thù hận của Mộ Thần đối với Long Hoàng, Bá Hoàng,
Thiên Y Môn, Đặt biệt là Thiên Y Môn, nếu không phải là bởi vì bọn cường giả
Thiên Y Môn ác độc kia, khắp nơi đều muốn đưa Mộ Gia vào tử địa, vây sát Long
Hoàng, thì làm gì xuất hiện thảm kịch như hôm nay?

Vì lẽ đó, tất cả những kẻ cầm gián tiếp hay trực tiếp xúi dục Thiên Y Môn
vây sát Long Hoàng, hắn hận !

Và cả Long Hoàng nữa, nếu không phải hắn trêu chọc Thiên Y Môn, thì đâu dẫn
đến Long Hoàng trả thù Mộ Gia hắn, và nếu không phải do Bá Hoàng tên khốn kia
dung túng Long Hoàng, thì sao hắn có thể giết sạch Mộ Gia...??

Mộ Thần hận muốn ăn thịt bọn hắn, nuốt huyết, đem bọn hắn chém thành muôn
mảnh, dù vậy, cũng không thể tiết ra trong lòng mối hận.

Đến khi hắn dập đầu hơn một nghìn cái thì hắn mới đình chỉ động tác, ngửa đầu
nhìn trời gào thét, trong mắt sự thù hận, dĩ nhiên đủ để hủy thiên diệt địa.

Hai mắt Mộ Thần tràn đầy hận ý, ngước lên thương khung, hận ý lớn đến nỗi
xuyên thấu Hắc Ám, xông thẳng Cửu Tiêu.

"Roẹt" Mộ Thần giơ lên tay phải, bỗng nhiên chém vào cổ tay trái, trong nháy
mắt xuất hiện một vết máu đỏ sẫm, máu tươi bão táp từ bên trong chảy ra, rơi
lã chã xuống hố.

Mộ Thần từ dưới đất đứng lên, giơ cổ tay trái lên, tùy ý để máu tươi rơi
xuống vũng hố.

"Ta, Mộ Thần, dùng huyết tuyên thề, ta còn sống một hơi, thì sẽ giết Long
Hoàng ,Bá Hoàng cùng với Thiên Y Môn, vì báo thù rửa hận cho hơn ngàn người
của Mộ phủ, nếu như không thực hiện lời thề, sẽ bị thiên lôi oanh diệt, chết
cũng không tử tế !!"

Dứt lời, Mộ Thần lập tức mạnh mẽ vung vẩy cổ tay, huyết từ vết thương cấp tốc
chảy ra, tung bay xuống vũng hố.

"Ầm ầm ầm !! " nhưng vào lúc này, phía chân trời truyền đến ầm ầm tiếng sấm nổ
vang, mây đen bao phủ ngàn dặm xung quanh, mấy chốc giọt mưa phủ xuống đại
địa.

Mộ Thần không để ý máu tươi đang từ cổ tay chảy ra không ngừng, nước mưa điên
cuồng rơi xuống thân thể hắn, trong nháy mắt cả người hắn đều ướt nhẹp, nhưng
hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không để ý đau nhức trên cổ tay, hai mắt nhìn
chòng chọc vào vũng hố chôn ngàn người.

Huyết thề, là Tiên Giới cao nhất lời thề, nghe đồn huyết thề rất ác độc, một
khi đã huyết thề, mà không làm được, như vậy ngày sau, sẽ chịu huyết thề
phản phệ, bị thiên lôi đánh chết.

Cơn mưa lớn ào ào không ngừng hạ xuống, Mộ Thần tựa hồ giống như không có cảm
giác gì, thân thể không nhúc nhích đứng yên nơi đó, tùy ý để nước mưa, cùng
huyết trên cổ tay, trộn lẫn vào nhau, thấm xuống hố đất.

Mộ Thần đứng đó cả một đêm, cho đến khi trời sắp sáng, mưa cũng ngừng rơi ,
hắn mới nhúc nhích.

Bởi mất máu quá nhiều, nên sắc mặt hắn trở nên trắng bệch cực kỳ. Ngay cả
thân thể, cũng là khẽ run lên, tựa hồ không chống đỡ được, bất cứ lúc nào
cũng sẽ ngã xuống.

"Gia gia, phụ thân, các ngài ước mơ đem Mộ Gia phong quang kiếm Vực, Thần nhi
không dám quên, vẫn nhớ kỹ trong lòng, ngài yên tâm, ngày sau Thần nhi đột phá
Tiên Vương chi cảnh, nhất định không phụ kỳ vọng của ngài, đem Mộ Gia phát
dương quang đại, khiến cho Mộ Gia trở thành Kiếm Vực, kể cả Tiên Giới này một
đại gia tộc mạnh mẽ nhất ."

Nói xong, Mộ Thần như vẫn còn chút sức, vẫn chưa ngã xuống, tiếp tục lẩm bẩm
nói :

" Nương, Nhị thúc, tam thúc ... Các ngươi ngủ yên đem, Thần nhi nhất định cố
gắng làm một thanh niên Đỉnh Thiên Lập Địa, sẽ không cho các ngươi dưới âm
phủ mất mặt." Mộ Thần lẩm bẩm đọc lên mỗi một cái tên người thân của hắn, hứa
hẹn.

Một tia nắng mai đầu tiên, rốt cục xé rách bóng đêm, đem ánh sáng, lần thứ
hai chiếu xuống đại địa.

"Gia gia, Phụ Thân, nhị thúc, tam thúc tứ thúc, Nương... Các ngươi hãy ngủ
yên, Thần nhi phải đi, Thần nhi đáp ứng các ngươi, đợi khi ta trả được mối
thù, ta nhất định đem bọn hắn tế trước mặt các ngươi .''

Mộ Thần nước mắt tại đêm qua toàn bộ chảy khô, bởi vậy, trong mắt hắn đã không
có nước mắt, chỉ còn cừu hận ngập trời.

Dứt lời, Mộ Thần lập tức cử động thân thể, lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía
ngọn núi phía xa.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #182