Tam Thế (phần 1)


Người đăng: thienngich

Kiếm Thần Vũ Trụ, một trong 3000 vũ trụ, cách đây 2 trăm tỷ năm trước, xuất
hiện truyền kỳ..

----------------

Tiên giới dựng ở chư thiên vạn giới phía trên, tại đây chư thiên vạn giới bên
trong tất cả chủng tộc nhân vật thiên tài đều muốn là nhập vào Tiên giới,
Tiên giới trọng lực vô cùng lớn ,đạt đến Tiên Sư cảnh giới mới có thể phi
hành, chỉ có điều là chỉ có thể tại tầng trời thấp phi hành, tuyệt đối là
không cách nào bay đến không trung. Đương nhiên, Tiên giới hư không phía trên
càng là có thêm vô tận dị độ không gian tồn tại, không biết có bao nhiêu vạn
dặm, tại chỗ cao nhất nghe nói tựu là trong truyền thuyết Thiên đình, muốn bay
đến Tiên giới hư không cuối cùng, Không có Tiên Tông tu vi, thì không thể nào
lên được..

Ở Hạ Giới hay còn là tên chung của các Hạ, Trung, Cao cấp vị diện, tu sĩ tu
luyện là hấp thu Ngũ Hành, Phong Lôi thuộc tính . Tại lúc tu luyện, các tu sĩ
cần sàng chọn, đem không thích hợp thân thể của mình thuộc tính nguyên khí
sàng chọn đi ra ngoài, bởi như vậy, tiến độ tu luyện tự nhiên là muốn chậm rất
nhiều.

Mà Tiên Giới thì có rất nhiều Nguyên thủy chi khí, chính là khí không có
thuộc tính, là nguyên thủy nhất khí, nên Tam Tai tu sĩ, ở Nhân Giới, yêu
giới, quỷ giới là đỉnh cấp cường giả, nhưng Tiên Giới, thì đông như kiến hôi
, tùy ý là thấy được, còn Tiên Sĩ, Tiên Sư thì khắp nơi đều có.
------

Tại Kiếm Vực một vùng hẻo lánh, có một tiểu gia tộc tên là Mộ Tộc.

Mộ tộc là một gia tộc bậc hạ cấp, cường giả trong tộc mạnh nhất cũng chỉ có
tu vi Tiên Sư.

Tại Mộ Gia tộc trưởng thư phòng .....

-''Cha, ta đột phá Tam Tai Chi Cảnh rồi, trở thành Một Tiên giả chính thức .''

Một thanh niên anh tuấn, vóc dáng cao gầy, mặt mày vui vẻ hướng về trung
niên nhân đang đọc sách trong thư phòng, khoe.

''Không hổ là Thiên tài Mộ Gia ta, Mộ Thần ngươi mười tám tuổi tu vi Tam Tai
Chi cảnh, ngươi đúng là có cố gắng, nhưng không đạt tới Tiên Sĩ tu vi, đều
là phàm nhân, con sâu cái kiến '' Trung Niên Phụ thân hiền hòa xoa đầu hắn ,
tuy khen nhưng không thiếu đả kích.

Mười tám tuổi Tam Tai chi cảnh, nếu so với hạ giới, thì cũng đã là đỉnh cấp
cường giả, nhưng ở Tiên Giới chỉ là kiến hôi.

''Phụ Thân yên tâm, ta quyết tâm đạt tới Tiên Vương cảnh giới, đem Mộ Gia ta
phong quang kiếm vực. '' Thiếu niên tràn đầy tự tin nói.

''Tốt !! '' Lão nhân gật đầu.

''À Phụ Thân, chuyện phụ thân, trưởng lão và Thiên Y Môn cường giả vây giết
tên thiên tài hạ giới phi thăng Long Hoàng vào tháng trước thế nào rồi, có hạ
được y không ?''

Nhắc đến chính sự, trung niên nhân khẽ thở dài, hối hận, nói :

''Ta cùng năm vị trưởng lão tu vi Tiên Sĩ hậu kỳ chặn đường vây giết hắn ,
nhưng không ngờ, tên tiểu tử đấy mạnh như vậy, hắn dùng tu vi Tiên Sĩ sơ kỳ
, bá đạo cầm kiếm, chém chết chục người, trong đó có năm vị trưỡng lão của
Mộ Gia ta, haìzz, đáng lẽ ta không nên vây giết hắn.''

Thiếu niên cả kinh, lạc giọng, lo lắng nói :

'' Hắn khủng khiếp vậy, giờ Mộ Gia ta trêu chọc hắn rồi, sau này tu vi tăng
lên, hắn dể dàng giết sạch Mộ Gia ta .''

''Hài tử đừng lo lắng, hắn muốn chém giết Mộ Gia ta thì còn lâu đây này, Mộ
gia còn có gia gia ngươi tại mà. '' Phụ Thân an ủi hắn, nói.

''Nhưng thiên phú của hắn, con sợ, ...'' Giọng hắn cũng bình tĩnh đôi chút ,
nhưng vẫn còn chút lo lắng.

Phụ Thân bỗng nhiên nhíu mày, vội vàng đứng dậy, sắc mặt nghiêm trọng nhìn
ra cửa sổ, phía xa xa.

''Sao thế phụ thân ?'' Hắn khó hiểu, hỏi.

Phụ Thân hắn nhìn ra bầu trời phía xa ,mặt dãy dụa, đau đớn, nhưng hình như
quyết tâm, quay lại, nhìn hắn, mỉm cười thật tươi . Nụ cười đó, suốt cuộc
đời, hắn không thể quên được.

'' Cường địch đã đến, hãy nghe lời phụ thân, chạy thật xa. '' Nói rồi, Hắn
nhìn lên hư không, mặt cung kính, nói :

'' Mời Thất Lão mang thiếu chủ đi khỏi đây .''

Trên hư không, một bóng đen già nua xuất hiện, nhìn phụ thân hắn, gật đầu .
Cúi xuống, ôm hắn.

''Không, thả ta ra Thất lão, ta muốn ở lại với phụ thân, ta muốn chống lại
cường địch .'' Hắn đau đớn thất thanh kêu lên, thân hình không ngừng dãy dụa
, muốn xuống . Nhưng, hắn sao có thể trên người cường giả như Thất Lão nhảy
ra.

Phụ Thân hắn hai mắt đỏ ngầu, lòng hắn rất dãy dụa, không muốn xa con hắn ,
nhưng hắn không muốn con hắn chết . Hắn quay đầu, giả bộ không nghe con hắn
cầu xin, khóc lóc.

''Thất Lão, nhanh lên !!'' Hắn ngữ khí cầu xin, gấp gáp nói.

'' Được .!! '' Thất Lão gật đầu, mang theo thiếu niên không cam lòng đi.

Khi Thiếu niên Hắn đi được một lát, Một Luồng khí tức bá đạo từ trên không
phóng tới Mộ Gia, khiến các trưởng lão, tộc nhân kinh hãi, vội vàng phóng
ra Mộ Gia cửa.

Trên không trung, ngạo nghễ một trung niên nhân, khuôn mặt anh tuấn, hai
mắt sáng, sắc bén như kiếm nhìn phía dưới Mộ Gia tộc nhân . Đôi môi lạnh lùng
nhếch lên một cái, tỏ vẻ khinh thường.

Sau lưng hắn là một thanh niên, Khuôn mặt tà mị nhìn Mộ Gia như người chết.

Gia Gia, cũng là phụ thân Tộc Trưởng Mộ Gia, bước ra, cẩn thận nhìn lên
phía trên trung niên nhân, cung kính nói :

'' Không biết Bá Hoàng Kiếm Vương đại giá quan lâm đến Mộ gia nho nhỏ của ta
sao không báo trước, để Mộ Gia hảo hảo tiếp đón.''

''Hừ '' Một tiếng, Uy Áp Kiếm Vương đè xuống Mộ Gia tộc nhân, không ngoại lệ
tất cả trưởng lão, tộc trưởng, tộc nhân đều bị uy áp ép đến quỳ xuống đất ,
xương cốt, huyết nhục mơ hồ.

Nhìu tộc nhân tu vi Tam Tai cảnh, đều bị uy áp ép thành bãi nước máu.

'' Bọn phế vật, các ngươi dám động đến đệ tử cưng của Ma Vực chi chủ ? muốn
chết . Long Hoàng, ngươi chém hết bọn chúng cho hả giận đi . .'' Bá Hoàng
Kiếm Vương khinh thường, tàn nhẫn nói.

Long Hoàng mặt không vui không buồn, bước xuống mặt đất, Phong Chi Pháp tắc
nhanh như cơn gió, thanh kiếm trên tay như ma thần, trong phút chốc, một
nữa người Mộ Gia đã bị thanh kiếm gọt xuống đầu lâu.

Đứng ngoài xa quan sát Thiếu chủ Mộ Gia- Mộ Thần, Hai mắt tràn đầy tơ máu ,
vô tận hận ý bao trùm hắn, Tim như nhỏ máu khi nhìn từng người thân, bạn bè
, huynh đệ của mình bị kẻ thù giết, mà bản thân lại hèn nhát đứng ở đây.

Mộ gia ngàn người trông nữa nén nhang, chỉ còn lại hai người, đó là Phụ Thân
hắn và gia gia hắn người đầy máu, gắt gao quỳ xuống đất.

Long Hoàng ánh mắt không biến đỗi, lãnh đạm, như giết ngàn người đối với hắn
chỉ là việc dể dàng.

Long Hoàng dừng bước chân tại Phụ Thân và gia gia hắn, tàn nhẫn chém xuống
hai kiếm.

''Roẹt !! '' Hai đầu lâu cấp tốc bay lên, máu tươi phun như suối.

Tim Mộ Thần giờ phút này như vỡ nát, linh hồn sụp đổ . Hai mắt hắn vô thần,

Trên Không trung, Bá Hoàng Kiếm Vương vẻ mặt thỏa mãn, Long Hoàng ngộ tính ,
thiên phú đều tuyệt phẩm. Ngay cả giết người cũng không chút nào nương tay.

Long Hoàng mặt không vui không buồn, nhảy lên kiếm, phi lên không trung ,
cùng Bá Hoàng rời đi nơi đây.

Bá Hoàng trước khi đi, Đột nhiên xoay người, một chưởng đánh về phía Mộ Gia
trang viên.

''Oành !!'' Cả trang viên sụp đổ . Từ nay, Mộ Gia hoàn toàn biến mất.

Long Hoàng theo Bá Hoàng rời khỏi đây, đột nhiên, hai mắt Long Hoàng lạnh
băng liếc nhìn Mộ Thần, khiến hắn cảm giác linh hồn không ngừng quay cuồng ,
như sắp đóng băng vậy.

Long Hoàng khẽ thu mắt, quay đầu rời đi . Đối với hắn, Mộ Thần hay kể cả
Thất Lão, đều như con sâu cái kiến, không đáng để tâm.

Khi Bá Hoàng Kiếm Vương cùng Long Hoàng đi khỏi đây, thì Mộ Thần cùng Thất
Lão cũng quay lại Mộ gia ,trong lòng bi thương vô hạn, càng tiếp cận Mộ gia
đống đổ nát, bi thương không ngừng trở nên trở nên nồng nặc.

Mộ Thần hàm răng cắn đến khanh khách vang vọng, liền ngay cả thân thể cũng
không tự chủ được run lẩy bẩy, mở to một đôi đỏ đậm hai mắt, rốt cục chậm rãi
tiếp cận đóng đổ nát.

Thất Lão mở đường cho hắn đi vào, xuất hiện trước mặt hắn là thi thể không
đầu hàng ngàn người, mùi tanh hôi nồng nặc.

Mộ Thần cùng Thất Lão nén bi thương, đào một cái hố thật to, đẩy các thi thể
xuống.

Mộ Gia bãi đất, dưới tà dương chiếu xuống, lộ ra một luồng nồng nặc thê lương
.

"Ngàn người vũng hố hắn đã đào xong, cũng đã đẩy các thi thể xuống đầy đủ
!"

Nhìn trước mắt cực lớn đống đất, Mộ Thần trong mắt, rốt cuộc không kìm chế bi
thương được nữa ,không tự chủ được rơi xuống hai hàng nhiệt lệ, tại đống đất
này, liền mai táng vô số người thân của mình.

"Gia gia...Phụ Thân, Tam Thúc, Đại thúc Tứ thúc... Nhị thúc công... Thần nhi
tới xem các người rồi."

Đứng trước phía trên vũng hố, Mộ Thần không khỏi ngã quỵ ở mặt đất, nước mắt,
phảng phất như hạt châu đứt, điên cuồng rơi xuống ở đống đất, đem bùn đất
dưới chân hắn trong nháy mắt thấm ướt.

Giờ phút này nơi sâu trong trái tim Mộ Thần phảng phất bị vạn mũi tên đâm
xuyên, đau nhức một cách sâu sắc, hoàn toàn không có cách nào nói nên lời, hắn
chỉ có thể nhìn đống đất trước mắt, đọc lên từng cái tên quên thuộc, cổ họng
hắn phát ra những tiếng rít, như dã thú cô lang rít gào.

Thất Lão cũng không làm phiền hắn, đứng kế bên, mặc kệ hắn bi thương.

Nước mắt, không ngừng tuôn rơi, hội tụ thành một cái nho nhỏ dòng suối dưới
chân của Mộ Thần, Mộ Thần đau đớn đọc từng cáii tên ngày xưa đã từng xuất hiện
trong ký ức của hắn, giọng nói thê lương của Mộ Thần vang vọng khắp phế tích.

Thê Lương !


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #181