Nhị Thế (phần 2)


Người đăng: thienngich

Sáu năm sau..

Sở Dương đột phá võ tôn, biệt danh Vô Tình Võ Tôn, cướp bóc giết để luyện
kiếm. không chuyện ác nào không làm.

Mấy ngày trước, đột nhiên tin tức hắn có Cửu Kiếm Kiếp lộ ra, bị tất cả võ giả
ở Trung Tam Thiên vây giết, nắm giữ Cửu Kiếm Kiếp, hắn chém giết ngàn người,
vừa giết vừa mở đường máu chạy trốn.

......

Cửu Trọng Thiên, giữa biển mây, đài Phong Lôi, Nhất Tuyến Thiên!

Nơi đấy chính là đài Phong Lôi, một nơi tuyệt địa thuộc Thượng Tam Thiên tại
Cửu Trọng Thiên đại lục.

Trên có thể đón phong lôi, ra vào Nhất Tuyến Thiên!

Nhưng giờ phút này, trên đài Phong Lôi là một không gian máu tanh đầy thê
lương!

- Sở Dương, giao Cửu Kiếp kiếm ra! Chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi!

- Sở Dương, ngươi đã sắp chết đến nơi rồi. Hay là giao Cửu Kiếp kiếm ra đi.
Chúng ta có thể cho ngươi được toàn thây!

- Sở Dương, thần vật đệ nhất thiên hạ như Cửu Kiếp kiếm ở trong tay ngươi
cũng chỉ lãng phí. Đã bao nhiêu năm trôi qua mà ngươi không hề có tiến bộ nào,
đúng là phí của trời! Hay giao ra đây đi....

Những tiếng kêu, tiếng gọi, tiếng hú tiếng la từ bốn phương tám hướng truyền
đến.

Trung ương Đài Phong Lôi, trên một tảng đá lớn hơi nhô lên, Sở Dương với một
bộ đồ đen, toàn thân đẫm máu, tóc tai bù xù nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng đến
vĩnh cửu. Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh ngưng định như bàn thạch! Thân hình vẫn
thẳng tắp một như cây giáo!

Còn kiếm trong tay hắn thà gãy chứ không bao giờ cong!

Cho dù hắn đã bị trọng thương trí mạng!

Dưới chân hắn, trong phạm vi mấy trăm trượng bốn phía là vô số những tàn chi
đoạn thể, máu tươi thấm đẫm!

Nhìn một đám các cao thủ đang hò hét bốn phía mà lại không dám xông lên, nét
mặt Sở Dương hiện lên một nụ cười mỉa mai, ngạo mạn mà khinh thường!

Đối mặt với một lượng lớn cao thủ, dù hắn đã cùng đường nhưng ngạo khí của hắn
xông tới tận trời!

Những người này cũng đều có tính toán. Bọn chúng biết, mình hiện giờ đã như
chiếc đèn hết dầu nhưng bất luận là ai bước lên thì sẽ phải đối mặt với một
kích đồng quy vu tận của mình. Thằng nào muốn làm kẻ đen đủi đó chứ. Chúng chỉ
hy vọng có người mát dây thần kinh đột xuất xông lên tìm cái chết. Nhưng chẳng
ai ngốc, vì thế cho nên bọn chúng đều không hẹn mà cùng nhau dừng tay.

Con người là như vậy, tâm tính con người là như vậy, dù tu vi cao tới đâu,
người có nhiều hơn đi nữa, cho dù có thể giết ta một vạn lần nhưng cũng không
xứng đáng là kẻ địch của ta!

Đức Hoàng cười mỉa mai rồi từ từ ngồi xuống. Khuôn mặt hắn dù vẫn không có
chút sắc thái nào, lời cũng không thốt lấy một câu nhưng trong lòng hắn lại
đầy vẻ nghi hoặc.

Chuyện Cửu Kiếp kiếm ở trong tay mình sao lại bị tiết lộ ra ngoài chứ?

Rõ ràng mình trước sau quan sát cẩn thận trong vòng ba năm mới xác định ở
trong đài Phong Lôi Thượng Tam Thiên này có một đoạn thân kiếm của Cửu Kiếp
kiếm. Bỏ trăm nghìn cay đắng mới tìm được cơ hội nguy hiểm tới cửu tử nhất
sinh đi vào Thượng Tam Thiên. Nhưng vì sao sau khi mình tới nơi này lại gặp
phải mai phục với thanh thế lớn như vậy?

Tới hôm nay, mình tiến vào Thượng Tam Thiên mới chỉ là ngày thứ năm mà thôi.
Vừa mới tìm được đến đài Phong Lôi liền gặp ngay trận phục kích này.

Tình hình ngày hôm nay, thuần túy là tử cục!

Mình luôn luôn nổi danh bởi hành tung bí hiểm. Kẻ nào biết kế hoạch của mình
đây?

Mình đã liên tục xông ra hơn mười lần, nhưng lần nào cũng bị người ta cản lại!
Mà những chỗ mình lựa chọn đều là những góc chết! Theo lẽ thường thì mình
tuyệt đối không thể xông ra ngoài được!

Là kẻ nào hiểu rõ thói quen của mình như thế? Kẻ địch trong bóng tối kia là
ai?

Vấn đề này đã quấy nhiễu Đức Hoàng rất lâu.

Thân Cửu Kiếp kiếm lóe sáng, dưới ánh nắng chiếu rọi, tựa như vẽ giữa không
trung một đường cầu vồng tuyệt mỹ. Tất cả người ở đây khi thấy thấy một màn
như vậy thấy một màn như vậy thì đều rất nóng lòng, họ chỉ hận không thể lập
tức nắm thần vật kia vào tay.

Thần vật Thượng cổ! Thần vật đệ nhất Cửu Trọng Thiên đại lục!

Kẻ nào chiếm được Cửu Kiếp kiếm, kẻ đó có thể vô địch thiên hạ! Bên trong Cửu
Kiếp kiếm còn có đại bí mật vô địch thiên hạ này. Tục truyền rằng, uy lực của
Cửu Kiếp kiếm còn không chỉ ở đó.

Cửu kiếp Cửu Trọng Thiên, một kiếm diệt thế gian, thiên thu tôn vạn cổ, Cửu
Trọng Thiên ngoại thiên!

Đây là câu ca dao duy nhất truyền lưu về Cửu Kiếp kiếm trên thế gian và hiện
giờ đã không thể kiểm chứng. Cửu Kiếp kiếm. Cửu Kiếp kiếm luôn luôn là một
truyền thuyết. Không ai ngờ rằng, có một ngày Cửu Kiếp kiếm lại thật sự xuất
hiện tại ngay trước mặt mình.

...............................

Trong lòng Đức Hoàng cũng đang thắc mắc. Cửu Kiếp kiếm, không sai, mình đã
chiếm được Cửu Kiếp kiếm, hơn nữa từng bước từng bước tìm kiếm được năm đoạn
thân kiếm. Nhưng hắn lại thất vọng khi phát hiện ra rằng uy lực của Cửu Kiếp
kiếm cũng không lớn như trong tưởng tượng! Hơn nữa, giữa mình và Cửu Kiếp kiếm
luôn có một vách ngăn rất rõ ràng, bất luận là mình dùng máu tươi tưới lên hay
dùng sự thành khẩn để cảm ngộ thì đều chẳng có chút hiệu quả nào. Vậy đây là
vì sao?>

Vì sao? Vì sao?!

Cực vu tình, cực vu kiếm! Mình diệt tình nhập kiếm, lấy kiếm đạo nhập võ đạo,
dùng võ đạo cầu Thiên đạo, lấy sự cô độc suốt đời để trả giá, dùng sự giết
chóc để độ thế bảo phiệt. Đáng tiếc vẫn không thể luyện thành Cửu Kiếp kiếm,
luyện thành Cửu Trọng Thiên thần công!!

Là do mình đã lựa chọn sai hay là con đường này vốn chính là một sự sai lầm?
Hoặc nói..... sự vô tình của mình còn chưa thể ăn nhập với Cửu Kiếp kiếm?

Kiếm khách vô tình, kiếm khách vô tình. Kiếm khách mà có chút tình thì còn
tính là kiếm khách gì? Kiếm đạo võ đạo Thiên đạo, chung quy đều là sự vô
tình....... Hiện tại, giữa lằn ranh sinh tử, vì sao lại còn dao động như thế?

Cửu Kiếp kiếm à Cửu Kiếp kiếm, bí mật của ngươi rốt cuộc là cái gì?

Thấy những ánh mắt tham lam đang nhìn chằm chằm vào Cửu Kiếp kiếm ở bốn phía,
trong lòng Sở Dương cười khổ một tiếng cười khổ một tiếng. Các ngươi chỉ biết
rằng tìm được Cửu Kiếp kiếm này là có thể vô địch thiên hạ, nhưng các ngươi có
biết ta vì Cửu Kiếp kiếm này đã trả giá bao nhiêu không?

Chẳng có cái gì cả!

Một bóng hình đỏ thắm, duyên dáng chợt thoáng hiện trong đầu, càng ngày càng
rõ ràng, vạt hồng tụ khẽ bay, trong u tối, tựa như có tiếng nhạc lúc ẩn lúc
hiện vang lên. Mà bóng hình duyên dáng kia nhẹ nhàng, chậm rãi múa lên những
vũ điệu trong hư vô lúc ẩn lúc hiện........

Ánh mắt lạnh lùng của Đức Hoàng chợt trở nên xa xăm buồn bã, đầy thương
cảm........

Máu tươi vẫn chảy, Đức Hoàng cảm ứng dược rõ ràng rằng sinh mệnh của mình đang
trôi qua rất nhanh. Hắn cả đời theo đuổi võ đạo, nhập tình, phá tình, xuất
tình tới vô tình, sau diệt tình. Trong khoảnh khắc gần như tử vong, hắn vốn
tưởng rằng tiếc nuối duy nhất là chưa trả được thù giệt môn cùng lai lịch của
cha mẹ, nhưng vào thời khắc này, trong đầu hắn lại hiện lên một bóng hình, một
bóng hình hắn tưởng rằng đã lãng quên từ lâu.

Bóng hình áo hồng tuyệt mỹ đó, cái quay dầu đó, cái xoay người đó..... đều
toát lên vẻ phong tình tuyệt đỉnh đồng thời mang theo tình cảm sâu nặng như
biển....

Mạc Khinh Vũ, người phụ nữ mà Sở Dương nhập tình rồi phá tình!

- Thì ra ta chưa hề thực sự phá tình......

Khóe miệng Đức Hoàng hiện lên một nụ cười tự giễu, hắn thì thào lẩm bẩm.

Một chút hối hận lẳng lặng dâng lên trong lòng hắn tựa như khói sương rồi chỉ
trong phút chốc đã thổi, quét khắp cả tâm linh của hắn.

Giờ khắc này, trái tim hắn đã không còn chịu sự khống chế, và cũng không muốn
bị khống chế nữa.....

Khinh Vũ! Không biết lần này ta tới hoàng tuyền có còn được gặp nàng không?

Khinh Vũ, nàng cũng biết lúc trước vì tu luyện Tam Kiếp Diệt Tình trảm mà rời
khỏi nàng, ta hối hận biết bao nhiêu không......

Trong lòng Sở Dương đầy sự buồn bã, chua xót.........

- Mọi người cùng tiến lên! Cứ băm vằm hắn ta! Còn Cửu Kiếp kiếm, chúng ta từ
từ thương nghị cũng không muộn!

Một người lớn tiếng kêu lên:

- Nếu không, chờ hắn hồi phục được một chút thì sẽ tới phiên chúng ta gặp khó
khăn!

Tất cả mọi người dều rào rào đồng ý, tức khắc đao kiếm cùng giơ lên lao tới
chỗ Sở Dương.

Đức Hoàng vẫn ngồi xuất thần, vẫn chẳng hề nhúc nhích, ánh mắt hắn đọng lại ở
một nơi nào đó phía trước, vẫn vĩnh viễn thê lương như trước, sợi tóc nhuộm
máu khẽ phất phơ trên trán hắn...........

Bóng hình trong đầu càng múa càng mạnh mẽ, càng kịch liệt, nó đã biến thành
một bóng hồng vô định lúc ẩn lúc hiện, đồng thời tiếng ca thê lương dịu dàng
cũng từ trong bóng hồng đó yếu ới truyền ra...........

" Nhất sinh bất khinh vũ, nhất vũ nhất sinh khổ; kim sinh vi quân vũ, túng khổ
vũ nhất sinh!" ....

Đây là một bài thơ vào đêm đính ước Mạc Khinh Vũ đã làm. Còn nhớ, lúc ấy trong
mắt Mạc Khinh Vũ rưng rưng lệ, ánh mắt thê lương mà u oán, nàng. nàng đã sớm
biết rằng mình chỉ dùng tình cảm của nàng để luyện công, nhưng nàng vẫn như
một con thiêu thân lao vào lòng mình, mặc cho mình thiêu đốt!

Cô gái lan chất huệ tâm đó......... Sở Dương suy nghĩ đến thẫn thờ, trong lòng
chua xót khó chịu, sinh mệnh tới phút cuối hắn mới biết chân tình đáng
quý.......... nhưng mình đã không quay đầu lại được nữa rồi ...........

Còn nhớ, lần đó Mạc Khinh Vũ vào một lần sâu cùng bị mình cự tuyệt, lòng đau
hồn đoạn, hồn mất vía tan, trên đường về bị tập kích, một đời hồng nhan rốt
cục hương vẫn ngọc tiêu.

Mình sau khi nghe được tin đã lập tức chạy tới nhưng cuối cùng vẫn chậm một
bước. Tuy sau đó mình đã trảm tận sát tuyệt tất cả người thế gia gây thương
tổn cho Mạc Khinh Vũ, thậm chí cả cửu tộc dính dáng tới chúng cũng không tha,
nhưng giai nhân vẫn không thể sống lại!

Vị hồng nhan tuyệt thế kia, khi sắp chết, nàng yếu đuối nằm trong lòng mình,
nói với mình: - Sở Dương, nếu có kiếp sau...... nếu muội còn có thể gặp huynh,
hy vọng huynh có thể....... có thể nhìn muội. Muội dễ nhìn hơn kiếm!

- Sở Dương, có thể chết có thể chết trong lòng huynh, muội rất thỏa
mãn.......

Đây là câu cuối cùng của Mạc Khinh Vũ........

Khinh Vũ, nàng không thỏa mãn, nàng có tiếc nuối, nếu không khóe mắt nàng sao
lại có lệ? Trên khuôn mặt giai nhân đã không còn hơi thở ấy bỗng nhỏ xuống hai
giọt lệ trong.... cùng với nụ cười gượng ép vì sợ mình thương tâm lúc sắp ra
đi, sao nó lại thê lương xinh đẹp như thế.........

Trong khoảnh khắc đó, hai giọt lệ trong ấy đã dập nát trái tim mình! Và cũng
từ đó, trái tim này đã phủ đầy bụi trần!

Nhẹ nhàng như mộng, mộng cũng trôi;

Huyết hải cốt sơn vũ yêu nhiêu;

Trượng kiếm ngàn dặm quân chớ hỏi;

Sinh tử cùng nhau tới cửu tiêu!

Đây là một bài thơ mà Tuyết Lệ Hàn, thiên hạ đệ nhất tài tử hồi đó vì tình cảm
sâu đậm của Mạc Khinh Vũ đối với Sở Dương mà đã đặc ý làm ra.

Mà hiện tại, Khinh Vũ nàng đã tới cửu tiêu, ta thì vẫn ở trong nhân thế...
nhưng ta sắp có thể sống chết cùng nàng, cùng nàng.... đời đời kiếp kiếp rồi!

Đức Hoàng suy nghĩ tới xuất thần, khóe miệng luôn lạnh cứng của hắn bỗng hiện
lên một nụ cười ôn nhu nhưng thống khổ. Tóc dài nhuộm đẫm máu tươi theo gió
tung bay.......

Khinh Vũ, chờ ta!

Khinh Vũ, nàng có biết, nếu có kiếp sau, ta thà không tu luyện kiếm đạo gì,
thà không cần đỉnh phong gì, thà không cần báo thù, cũng phải ở cùng với nàng!
Thế gian này có cái gì có thể hơn được nụ cười thỏa mãn kia của nàng! Không
có!

Trong đầu hắn, bóng hình xinh đẹp ấy dần xa. Giọng nói của Mạc Khinh Vũ tựa
như càng lúc càng mơ hồ:

- Kim sinh vi quân vũ. . . Sinh sinh vi quân vũ. . . Thiên chiết tâm bất
biến. . . Vạn tử do bất khổ. . . Bất khổ. ..

Soạt một tiếng, tiếng kim nhận chém gió tới. Tinh thần Sở Dương hốt hoảng tiện
tay giơ kiếm đón. Tâm tư của hắn còn đang lắng nghe giọng nói của Mạc Khinh Vũ
trong u tối...... Kiếp này đã hết, Khinh Vũ, trước khi chết hãy để ta nghe
nhiều hơn giọng nói, âm thanh của nàng đi......

Không khổ.... Khinh Vũ, nàng khổ nhưng lại không cảm thấy khổ........ Bây
giờ.... ta rất đau khổ! Rất hối hận!

Đao kiếm chém tới càng lúc càng nhiều, máu tươi bắn ra, đau đớn lan khắp toàn
thân, rốt cục đã cắt ngang màn ca múa trong đầu hắn!

Sở Dương thét dài cuồng nộ! Đột nhiên hắn đứng dậy, mái tóc dài màu đen tung
bay! Dây buộc tóc vỡ nát! Sự cuồng nộ bên tỏng hắn đã lên tới đinh!

Thời khắc cuối cùng của sinh mạng, các ngươi lại đến quấy rầy chúng ta gặp
nhau! Đáng chết!

Phịch một tiếng, một kiếm đâm vào lồng ngực Sở Dương. Trong lòng Sở Dương đau
xót, hắn cúi đầu thấy, miếng ngọc bội treo trên cổ hắn choang một tiếng vỡ nát
ngay trước mắt hắn. Giữa ngọc bội, một chữ "Vũ" vỡ vụn thành từng mảnh......

Sở Dương ngỡ ngàng duỗi tay, một tay đầy mảnh vỡ. Chỉ một thoáng khóe mắt hắn
như muốn rách ra.

Đây là kỷ niệm duy nhất Khinh Vũ lưu lại cho mình!

- Sát!

Sở Dương bỗng nhiên ngẩng đầu. Trong mắt sát khí điên cuồng dâng trào. Một
tiếng thét lớn, Cửu Kiếp kiếm trong tay đột nhiên tạo nên vạn đạo kiếm quang
tựa như tia chớp từ chín tầng trời kết thành một vành đai ánh sáng!

Ầm ầm bịch bích, một loạt tiếng vang vang lên, tất cả binh khí xung quanh
người hắn đều bị chém đứt đoạn!

Tất cả mọi người vội vàng lui về phía sau, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào một vòng
được xếp chỉnh tề bằng nửa đoạn binh khí dưới chân Sở Dương. Trên lưng, mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng. Không thể tưởng được rằng, uy lực một kích của Cửu Kiếp
kiếm lại khủng bố như thế!

Bọn chúng vốn tưởng rằng Sở Dương đã dầu hết đèn tắt, vào thời khắc bọn chúng
yên tâm lớn mật, khi trong lòng mỗi người đều đang tính toán, sau khi Sở Dương
chết thì Cửu Kiếp kiếm nên xử lý thế nào? Cướp đoạt thể nào? Nếu rơi vào tay
mình thì thoát thân ra sao? Cả một đám đang khẩn trương suy nghĩ đối sách thì
Sở Dương lại đột nhiên xuất ra một kiếm! Hơn nữa uy lực lại lớn như vậy!

Ngoài dự liệu! Xa ngoài dự liệu!

Cả người Sở Dương đẫm máu cầm kiếm đứng. Một ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm
chằm vào đám người trước mặt. Khi ánh mắt hắn nhìn vào ai, kẻ dó không tự chủ
được mà toàn thân run lên một cái.

Bọn chúng chỉ cảm thấy, trong ánh mắt này là sự bi thống vô hạn, là nỗi tuyệt
vọng vô hạn, là sự phẫn nộ vô hạn và còn cả .... sát khí vô hạn!

Sở Dương nhìn một vòng đột nhiên nhẹ nhàng hỏi:

- Các ngươi muốn Cửu Kiếp kiếm ư?

Không đợi bất cứ kẻ nào trả lời, hắn nở nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi nói:

- Được! Ta cho các ngươi xem Cửu Kiếp kiếm!

Hắn đột nhiên nhảy lên!

Hắn vốn đã chịu vô số vết thương tới trí mạng nhưng không ngờ lại nhảy lên
được! Trên không trung, vết thương khắp người không chút cảm động phun máu
nhưng hắn vẫn không chút cảm giác. Sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lùng quát:

- Cửu Kiếp kiếm, một điểm hàn quang vạn trượng mang!

Cửu Kiếp kiếm vung lên, một xếp lụa tạo thành hình cung bắn ra! Theo đường
cung ấy, nghìn vạn đạo hàn mang dâng lên! Nghìn vạn đạo hàn mang này như mang
theo nõi niềm thê lương cổ lão nhất trong thiên địa.........

Cửu Kiếp kiếm! Cửu Trọng Thiên kiếm pháp! Nhất kiếm!

Cửu Trọng Thiên là tên của đại lục này. Xưa nay tất cả kiếm pháp đều không dám
dùng ba chữ này để đặt tên. Nhưng kiếm pháp của Cửu Kiếp kiếm này lại được
dùng chính cái tên "Cửu Trọng Thiên" đó!

Từ xưa đến nay chỉ có một bộ này!

Sở Dương mặc dù không thể phát huy uy lực chân chính của Cửu Kiếp kiếm pháp
nhưng hắn đã lĩnh ngộ mấy kiếm này rất lâu rồi. Uy lực của mấy kiếm này tuy
không lớn như trong tưởng tượng nhưng vẫn vượt xa kiếm pháp của thế tục.

Hơn mười vị cao thủ ở bốn phía thấy một kiếm này không vừa nên đều xuất ra bổn
sự đáy hòm của mình để cố gắng chống lại công kích! Thân thể mỗi người đều
loạng choạng, cảm thụ binh khí trong tay mình sắp không cầm nổi rồi!

- Cửu Kiếp kiếm! Giết sạch thiên hạ có làm sao!

Chiêu thứ nhất chưa xong, chiêu thứ hai đằng đằng sát khí đã phủ xuống! Ánh
sáng dâng trài tựa như thủy triều ngoài biển khơi, sát khí khôn cùng ùn ùn kéo
đến bắn ra mãnh liệt! Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn mười vị cao thủ đủ để
độc bá một phương đồng thời không còn sức ngăn cản, toàn thân toàn máu chật
vật lui về sau!

Giờ khắc này, mỗi người đều có một ảo giác: Sở Dương hiện tại tuyệt đối không
hề bị thương! Tuyệt đối đang ở trong trạng thái hoàn hảo!

Bọn chúng lại không biết rằng, bọn chúng đã cắt ngang hồi ức của Sở Dương, cắt
ngang vũ điệu, cắt ngang bài ca của Mạc Khinh Vũ và đã khiến Sở Dương hoàn
toàn nổi giận, hoàn toàn phát huy tất cả tiềm lực của thân thể! Đây là sức
mạnh của sinh mệnh, sự giận dữ của linh hồn! Sức mạnh này thậm chí còn vượt xa
thời kì toàn thịnh của hắn!

- Cửu Kiếp kiếm, nhất tụ phong vân tiện thị hoàng!

Sở Dương cười lớn đầy thê lương. Cửu Kiếp kiếm huy động không ngờ một chiếc
vương miện to lớn như xuất hiện! Uy áp của nó tỏa khắp trời đất! Nơi kiếm
quang chỉ tới, tiếng kêu thảm thiết liên miên, từng đạo huyết tiễn bay lên,
đầu của cả một đám người lăn xuống trông như những trái dưa nát đổ từ trên xe
xuống.......

Vương giả hàng lâm, thương sinh thiên hạ, mặc ta tàn sát! Tùy tâm sở dục, ta
đạt ta phá!

- Cửu Kiếp kiếm! Trảm đoạn hồng trần đa tình khách!

- Cửu Kiếp kiếm! Thi sơn huyết hải mãi hương!

Ba chiêu cùng xuất. mặt đất vốn đã bị máu tươi thấm đẫm lại một lần nữa biến
thành Tu La đồ tràng! Tất cả hơn mười người tiến lên vây công cũng không ngoại
lệ, bọn chúng đều ngã vào trong vũng máu!

Sở Dương hạ xuống hơi lảo đảo! Ánh mắt bễ nghễ khinh thường nhìn chung quanh.
Hơn mười trượng xung quanh giờ đã không còn có một người nào đứng! Những người
đã từng là cao thủ, đã từng huy hoàng, vinh diệu nhưng dưới sức mạnh trời đất
không gì sánh được của Cửu Kiếp kiếm đều đã biến thành một thi thể!

Muốn Cửu Kiếp kiếm ư? Các ngươi.... cũng xứng sao?!

Nhưng sau khi trải qua lần bùng nổ này Sở Dương đã hoàn toàn là một chiếc đèn
hết dầu!

- Khinh Vũ, bất kể là trên trời hay dưới đất, không ai có thể ngăn cản chúng
ta gặp nhau?!

Hắn dừng kiếm đứng lại mà thở hổn hển. Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

*Bên ngoài hiện thực..

Đức Hoàng nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt lúc thì nhíu chặt, lúc thì ân hận, lúc
thì đau khổ, lúc thì tuyệt vọng..ánh sáng tình yêu màu đỏ bao phủ cả người
hắn, khiến hắn như một tôn hỏa diễm đang nung cháy cả thiên địa.

Hỏa ! Tình Yêu Chi Hỏa !

''Đức Hoàng sắp bị Tình yêu độ hóa !!! '' đám người xa xa nhìn, biễu lộ cảm
xúc của đám người đa dạng, trào phúng, mừng rỡ, âm trầm, hả hê nhìn Đức Hoàng,
kẻ đã tàn sát bọn hắn !

''Ồ, không ngờ ngươi trùng sinh lại bị tình cảm khốn nhiễu như thế, phế vật,
xem ra chưa cần ta ra tay đã thắng !'' Tiêu Thần đang tích cực luyện hóa Thiện
Chi Bổn Nguyên, nhưng một phần tinh thần vẫn đặt ở ngoại giới, nhìn thấy tình
hình của Đức Hoàng như vậy, hắn cười lạnh khinh thường.

''Ồ...các ngươi nhìn kìa !!!'' Đột nhiên, cả đám người xôn xao.

''Là ta xem thường ngươi..xem ra...tình yêu cũng không thể ngăn cản bước chân
của ngươi, vậy còn tam thế tiếp theo thì sao ?!'' Tiêu Thần nghiền ngẫm cười.

.......................................................

Trong mộng....

Phương xa, ba phương hướng, ba loại hào quang đồng thời bay lên rồi biến ảo
thành ba cái bóng màu vàng trên không trung! Ánh vàng chói mắt mang theo sự
ngang ngược không ai bì nổi!

Ảo ảnh kim quang, vẽ thành Vương!

Cái này đại biểu cho ba vị Võ giả Vương cấp xuất trướng!

Đồng tử Đức Hoàng co rút lại, hắn cười khổ một tiếng rồi vô lực nhìn ba cái
bóng màu vàng, trong lòng lạnh buốt! Không thể tưởng được sát chiêu thức sự
của đối phương tới giờ mới ra!

Mình chỉ là Võ tôn, khoảng cách tới Vương cấp mặc dù chỉ kém có một bậc nhưng
một bậc này lại chẳng khác nào giữa trời và đất!

Ba vị Vương cấp! Thật là bạo tay!

- Hảo kiếm pháp, không hổ là Vô Tình võ tôn! Chỉ có điều, Thượng Tam Thiên
này không phải là nơi mà một tên Vô Tình võ tôn như ngươi có thể giương oai!

Một người hòa hoãn nói:

- Chỉ tiếc ta không thể đánh một trận công bằng với ngươi! Thật đáng tiếc!

Theo tiếng nói, hai người còn lại cũng cùng hiện thân. Ba người đều áo bào
rộng, tay áo lớn đang ngự gió tới, dáng vẻ tiêu sái, sắc mặt thong dong.

Ánh mắt Đức Hoàng đã hơi mơ hồ:

- Các ngươi ba vị vương giả.... cũng muốn Cửu Kiếp kiếm ư?

- Sai! Chúng ta cũng chẳng muốn Cửu Kiếp kiếm mà muốn ngươi chết!

Ba người đồng thời mỉm cười, phong độ trang nghiêm:

- Nhưng thuận tiện lấy được Cửu Kiếp kiếm thì cũng coi như là có thu hoạch
ngoài ý muốn. Là đại thu hoạch!

Đức Hoàng cười lãnh ngạo, sống lưng thắng tắp ngạo nghễ nói:

- Chỉ tiếc các ngươi không hiểu Cửu Kiếp kiếm! Các ngươi vĩnh viễn không
chiếm được nó!

Ánh mắt hắn trở nên dứt khoát!

Hiện tại hắn đã không còn sức để chiến đấu nữa!

Nhưng vẫn còn có thể phát ra một kích cuối cùng! Hủy diệt!

Hủy diệt bản thân! Hủy diệt Cửu Kiếp kiếm! Hủy diệt kẻ địch!

Cửu kiếm Kiếp còn có một chiêu cuối nhưng lại cần dùng sinh mệnh của bản thân
để thôi động!

Kiếm pháp như vậy ai dám dùng?

Một kiếm này thi triển thì người tất phải chết!

Đức Hoàng tàn nhẫn ý định trả giá cả sinh mệnh để kích phát một kiếm này.

Hắn một lòng muốn chết, để tới âm ti địa phủ nói cho Khinh Vũ biết, nàng đẹp
hơn kiếm.

Nhưng, một giống nói lạnh lùng từ trong nội tâm hắn lên tiếng :

'' Lúc nhỏ ngươi đã từng hứa với chính mình điều gì ? là cho dù bất cứ giá nào
phải bước lên con đường đỉnh phong đại đạo, dù chết, cũng phải chết trên con
đường đỉnh phong, con đường vĩnh sinh vĩnh cửu, vậy mà bây giờ ngươi lại u mê
quên đi lời thề của bản thân, bị vây khốn bởi Tình Yêu tầm thường sao ?''

Giọng nói ấy chính là giọng nói của Đức Hoàng kiếp trước !

.....

Ba vị võ vương cùng hàng ngàn võ giả nhìn chằm chằm vào Đức Hoàng, gương mặt
hối hận đau khổ thâm tình đột nhiên biến mất, thân hình căng cứng chợt thả
lỏng.

Khóe miệng hắn nhếch lên, giống như ý cười khinh thường.

Sau đó hắn thật sự cười rộ lên, dưới tà dương chiếu xuống, gương mặt hắn trở
nên bình tĩnh lạ thường, một lúc sau, hắn dài thở ra một hơi, cả người thả
lỏng.

“Ngươi cười cái gì? Sắp chết còn cười !” Ba vị vương giả khó hiểu, không nhịn
được hỏi.

“Ta cười các ngươi, lại như cười chính mình.” Đức Hoàng bình thản nhìn ba vị
vương giả, lại nhìn quét những võ giả đứng chung quanh hắn, thở dài: “Tình
tình yêu yêu, đánh đánh giết giết, thù thù hận hận, tiền tài lại địa vị, các
ngươi không thấy những thứ này thật tầm thường và nhàm chán sao ?''

Ngay sau đó, nhị thế bỗng hủy diệt, ba vị vương giả, các võ giả cũng tan biết,
cả cửu trọng thiên biến mất, vũ trụ hủy diệt !


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #180