Nhìn Ngươi Ta Đau Lòng, Long Hoàng !


Người đăng: thienngich

Chương 13: Nhìn Ngươi Ta Đau Lòng, Long Hoàng !


Nàng ngạc nhiên, quay đầu lại thì ra là ca ca nàng, Hoàng Long.
Hoàng Long nhìn nàng, lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng kéo nàng ra phía sau hắn.

Hoàng Long quay đầu lại nhìn Tieu Thần, mỉm cười cất giọng nghiêm nghị :

'' Tiêu Thần đệ đệ, muội ta rất thích chỗ ngồi của ngươi, ngươi nhường cho
nàng nhé, ta Hoàng Long thiếu ngươi một nhân tình .''

''Hoàng Long ca ca thiếu Tiêu Thần một nhân tình, đây là mua bán quá lời mà,
dù gì Hoàng Long cũng là TOP 1 ngoại môn mà .'' Một thiếu niên tràn đầy hâm mộ
nói.
Mọi người cũng gật đầu, tỏ ý đồng tình với thiếu niên . Ánh mắt họ không rời
khỏi bóng dáng của Tiêu Thần, đợi xem hắn có nhường hay không.

Nhưng trái với dự đoán của mọi người, Tiêu Thần mỉm cười, lắc đầu.

Gân xanh trên mặt Long Hoàng thoáng hiện lên, đây là lần đầu tiên có người dám
từ chối hắn, nhất là bởi một tên từng là phế vật Long Gia từ chối.
Cố nhịn hỏa khí trong người xuống, hắn nhe răng cười, nụ cười so với khóc còn
xấu hơn, âm trầm nói :

''Thế ta cho đệ một bộ Trung Phẩm võ kỹ, đệ thấy sao ? ''

Mọi người ngạc nhiên, Hoàng Long quả là bỏ ra cái giá lớn à, một bộ trung phẩm
võ kỹ, đủ khiến hóa khí cửu trọng tộc nhân điên cuồng rồi . Nhiều người ánh
mắt nóng bỏng hận mình tại sao không phải là Tiêu Thần.

Nhưng....ngoài dự đoán của mọi người lần thứ 2, Tiêu Thần vẫn mỉm cười, lắc
đầu.

''Hừ, tưởng gì chứ, võ kỹ anh có cả cực phẩm võ kỹ, cần gì cái trung phẩm võ
kỹ cùi bắp này. '' Tiêu Thần nội tâm tràn đầy coi thường Hoàng Long, nhưng hắn
đâu biết trung phẩm võ kỹ đối với đại đa số ngoại môn đệ tử chính là ''Thần
kỹ'' rồi.

''Cái gì, hắn từ chối ? não hắn bị nhúng nước ? hay là hắn coi thường trung
phẩm vũ kỹ ? '' Có tiểu tử giật mình, kinh hãi hét lên.

''Ta chắc là hắn không biết trung phẩm võ kỹ hiếm đến cỡ nào đâu !!'' một tiểu
tử xì mũi, coi thường đáp.

''Ta nghĩ, Tiêu Thần muốn chơi khăm Hoàng Long ca ca rồi, hắn không coi Hoàng
Long ca ca ra cái đinh gì !!. '' Một tên tiểu tử lòng dạ ác ý cố ý rống to
nhằm khiến Hoàng Long nổi giận.

Đúng như tên tiểu tử đó nghĩ, Hoàng Long nổi giận, cả người run rẩy, dường như
sắp phát tác, sát ý điên cuồng tỏa ra xung quanh thân thể khiến trường bào hắn
không gió mà tự bay, hai mắt đỏ thẩm như máu.

Hắn vung tay, cuồng cuộn linh lực đập thẳng đến phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần kinh hãi cắn răng đứng yên tại chỗ, vận chuyển Linh lực bao quanh
chỗ hiểm, ý muốn đỡ một đòn của Hoàng Long. Nhưng khi cuồn cuộn linh lực sắp
đập trúng người hắn ,thì một bàn tay to lớn xuất hiện bóp nát linh lực của
Hoàng Long.
Tiếp sau đó giọng nói âm trầm vang lên bên tai Hoàng Long :

'' Ngươi muốn chết à, dám ra tay với Tiêu Thần, ngươi không thấy Thất trưởng
Lão đang âm thầm tích súc sức mạnh không ? nếu ngươi dám giết hắn, thì ta
không đảm bảo, ngươi sẽ sống mà ra khỏi đây . ''

Hắn kinh hãi, quay đầu lại nhìn ra sau, thì thấy Thất trưởng lão đang đứng
sau lưng hắn, hai mắt sát ý khóa chặt thân hình hắn tay thì đang vận năng
lượng hình cầu.

Hắn nhìn vào cỗ năng lượng ẩn chứa trong quả cầu đó, rất khủng bố. Hắn tin
tưởng hắn không thể sống nếu bị quả cầu đó đánh vào người.
Âm thầm lau mồ hôi lạnh, hắn quay đầu lại, ánh mắt cảm kích nhìn người phát
ra tiếng nói cảnh tỉnh hắn, đó là đại trưởng lão, cũng là thúc thúc của hắn.

Đứng ở tại chỗ, Tiêu Thần tinh thần căng cứng cũng chậm rãi thả xuống, thở phù
phù nặng nhọc. Hắn vừa rồi vừa trải qua ranh giới sinh tử trong tích tách, may
mà có đại trưởng lão ra tay chặn lại nếu không thì hắn đã chết.

Ngước mặt lên, hai mắt hắn ghim chặt thân ảnh Hoàng Long, ánh mắt ẩn chứa vô
tận sát ý như một con thú dữ bị bỏ đói, do tức giận quá độ nên mặt hắn trở nên
biến dạng.
Một lúc sau hắn chậm rãi thu sát ý lại, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, bộ dạng
rất bình tĩnh.

Long Hoàng ngồi kế bên cũng ngạc nhiên nhìn Tiêu Thần, hắn còn tưởng Tiêu Thần
không nhịn được động thủ chứ, không ngờ tên này cũng nhịn được.

Tộc trưởng đứng lên, đi về phía Tiêu Thần. Đến nơi, tộc trưởng vẻ mặt áy náy,
nhẹ nhàng nói :

'' Đã khiến ngươi sợ hãi rồi, Long nhi đúng là không có một chút quy củ nào
hết, khi buổi tiệc kết thúc, ta sẽ xử phạt nó .''

''Cảm tạ tộc trưởng. '' Tiêu Thần cũng mỉm cười đáp lại . Trong lòng hắn cũng
khâm phục Tộc trưởng. Vì con trai của mình, lão cũng đối với hậu bối như mình
xin lỗi, quả là một phụ thân tốt.

Tộc trưởng nhìn Tiêu Thần một chút, rút một cuốn sách cũ kỷ từ trong giới chỉ
ra, đưa cho Tiêu Thần, mỉm cười nói :

''Ừm, đây là Vô Ảnh nhất kiếm, thượng phẩm võ kỹ, xem như ta thay Hoàng Long
bồi ngươi .''

Hắn cũng không từ chối thu lấy, cho không ai lại từ chối chối, chưa kể nó còn
lại Thượng Phẩm vũ kỹ, đủ khiến Hóa khí cửu trọng điên cuồng rồi.

''Trời, thượng phẩm vũ kỹ, tộc trưởng cũng có lòng đấy chứ, không hổ là Tộc
trưởng của chúng ta, nhấc tay là có vũ kỹ. '' Một thiếu niên cảm khái nói.

''Đúng vậy, tộc trưởng của chúng ta là vô đối mà .'' một tên tiểu tử bên cạnh
thừa cơ nịnh hót, nói.

'' Phụ thân !!'' Hoàng Linh tức giận kêu lên. Nàng không hiểu sao phụ thân lại
đưa cho tên đáng ghét đó thượng phẩm vũ kỹ.

''Hừ, ta chưa xử tội ngươi là may rồi, con gái gì mà tranh chỗ để ngồi với
con trai, thật mất mặt ta, đi về chỗ cho ta .'' Tộc trưởng hừ lạnh một tiếng,
mắng.

''Nhưng .....''' Hoàng Linh ánh mắt không cam lòng, nhìn Long Hoàng, do dự.
'' Không nhưng nhị gì hết, về !!! '' Tộc trưởng ra tay kéo nàng đi về chỗ.

Hoàng Linh ủy khuất, đi theo sau phụ thân bỗng nàng quay đầu lại, hai mắt
chừng chừng nhìn Tiêu Thần tràn đầy oán giận, rồi dưới sự '' dìu dắt'' của Phụ
thân nàng, nàng cũng ngoan ngoãn đi về.

Tiêu Thần nhìn Hoàng Linh bóng dáng khuất xa, nhếch môi khinh thường. Quay đầu
lại, thấy Long Hoàng vẻ mặt trêu tức nhìn mình hắn mới tức giận, mắng :

'' Tại ngươi ta mới đắc tội tiểu công chúa của Long Gia rồi, ngươi còn cười
được ? ''

Long Hoàng mỉm cười, trêu tức nói :

'' Tại ngươi muốn ngồi kế ta, nên mới bị hậu quả như thế, với lại, ai bảo
ngươi không nhường chỗ cho nàng ấy, giờ còn tức giận với ta ?? ''

''Ngươi....ngươi.... '' Tiêu Thần cứng miệng, không phản bác được, vì Long
Hoàng nói rất đúng.

'' Thôi ...Thôi....nốc cạn chén nào, quên chuyện không vui đi ...'' Long
Hoàng mỉm cười, cầm bình rượu rót cho Tiêu Thần, rồi cầm chén lên, hít sâu
một hơi, nốc cạn.

Tiêu Thần lẳng lặng nhìn Long Hoàng, nhìn hắn cười, không hiểu sao Tiêu Thần
lại cảm nhận được nổi đau buồn của hắn. Tiêu Thần mỉm cười, cũng cầm ly rượu ,
nốc cạn.

Giữa bữa tiệc ồn ào, náo nhiệt, nhưng ở nơi góc cuối bàn tiệc, vẫn còn 2 tâm
hồn cô độc, 2 người họ nhìn nhau, tìm sự đồng cảm trong từng ánh mắt.

Bất chợt, Long Hoàng cất tiếng phá tan sự im lặng, thê lương nói :

'' Ta từ nhỏ sống rất vui vẻ, ấm áp bên gia đình . Cha mẹ, ca ca rất yêu
thương ta ,nhưng ....vào đêm định mệnh ấy ......có lẽ cả đời này ....ta cũng
không quên được !!''

Ngừng một lát, Long Hoàng nói tiếp :

'' Ta thấy ca ca ta, cầm kiếm dính đầy huyết, bên cạnh là xác của phụ mẫu ta
, ta kinh hoàng, chưa kịp chất vấn, thì đã bị ca ca điểm gì đó vào đầu, sau
đó, ta ngất đi.''

'' Sau đó ?? '' Tiêu Thần tò mò hỏi.
''Ta tỉnh dậy, ta xuất hiện ở một không gian thần bí, bóng tối trải dài vô
tận, ngay khi lòng ta đang sợ hãi, thì ánh sáng hiện ra, sau đó, ta thấy
ta đang đứng tại nhà ta . Ta thấy cha mẹ ngồi với ca ca. Ta thấy cha mẹ còn
sống, ta chạy đến, tính ôm họ vào lòng, nhưng .... bàn tay ta như vồ vào
khoảng không, ta không thể nào chạm vào họ, ta gọi họ, họ cũng không
nghe.''

Tiêu Thần nhíu mày, sau đó ''A'' một tiếng, mới nói :

-'' Chắc chắn ngươi bị ca ca ngươi đưa vào Mộng ảo rồi, thứ ngươi thấy chỉ là ảo giác, hoặc là ký ức của quá khứ mà thôi, ngươi không can thiệp được vào mộng ảo.''

Gật đầu, Long Hoàng buồn bã kể tiếp :

'' Ta thấy phụ mẫu ta đột nhiên ngồi xếp bằng sau lưng ca ca ta, họ bấm ấn
quyết kỳ dị, rồi điểm vào lưng ca ca ta, một lúc sau, họ phun máu, bay ra
ngoài. Rồi, ca ca ta đứng dậy, hai mắt tràn đầy sát ý, như thú dữ đang đói,
ta nghe được tiếng ca ca rít lên trong miệng, gì mà "muốn phong ấn nó, mơ hão
", rồi ca ca cầm kiếm, tàn nhẫn chém chết cha mẹ ta . Sau đó, ta thấy cảnh
ta bước vào, bị ca ca ta điểm vào đầu . Rồi ảo mộng biến mất, ta tỉnh dậy ,
không thấy ca ca đâu, mà chỉ thấy xác của phụ mẫu ta. ''

Nói xong, hai mắt Long Hoàng trở nên huyết hồng, tản ra vô tận sát ý, nước
mắt càng là như mưa rơi xuống.

Tiêu Thần không hiểu sao khi hắn thấy Long Hoàng khóc, tim hắn tự nhiên thắt
lại, rất đau đớn, hắn không kìm lòng được kéo Long Hoàng vào lòng mặc kệ nước
mắt Long Hoàng rơi ướt ngực. Thời gian lúc này như đứng lại, vạn vật ngừng
chuyển động, thứ còn chuyển động e rằng là giọt nước mắt của Long Hoàng.

Một lúc sau, khi giọt nước mắt đau khổ ấy ngừng lại thì Long Hoàng cũng ngừng
khóc. Hắn ngẩn đầu, thấy hai mắt Tiêu Thần ấm áp nhìn hắn, trái tim hắn cũng
khẽ bang bang đập mạnh.

Cố kìm chế lòng mình, hắn dãy ra, mạnh mẽ đứng dậy, bộ dáng như muốn đi về,
Tiêu Thần khẽ níu tay Long Hoàng lại. Long Hoàng quay đầu nhìn Tiêu Thần, vẻ
mặt khó hiểu.

Tiêu Thần ngập ngừng, giọng nói tràn đầy dư vị tiếc nuối, buồn bã nói :

'' Ta...khi nào sẽ .....gặp lại ngươi ?''

''NGOẠI MÔN CHI CHIẾN '' long Hoàng lạnh lùng đáp lại, dãy ra khỏi tay hắn ,
biến mất.

Ở phía xa, một ánh mắt vẫn theo dõi Long Hoàng và Tiêu Thần, ánh mắt ấy khi
thấy long Hoàng trong vòng tay Tiêu Thần, rơi nước mắt.
Ánh mắt ấy .....khi thấy Long Hoàng rời đi, khẽ buồn bã.
Ánh mắt ấy........là của.........Hoàng Linh !!!!!!!



Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #13