Chương 393 (b): Thẩm phán cùng cố nhân.



Hai người cứ lặp đi lặp lại cuộc chiến, giống như hai diễn viên đang phối hợp khiêu vũ.



- Nè, hai người các ngươi đánh nhau gần 20 phút đồng hồ rồi mà không có chút tiến triển nào!



Minh Diệu nhìn Mị hô:



- Để tôi đánh đi!



- Không, anh ngồi yên đó cho tôi!



Mị xoay người tránh thoát kiếm quang của Michael, mở miệng hô:



- Còn thiếu chút nữa thôi...



Mị tránh thoát công kích của Michael, đợi Thẩm Phán Chi Quang tiêu tán lại tiềm nhập vào trong ảnh tử.



- Tội nhân, sự chống cự của ngươi đều là phí công, vẫn nên buông tha đi.



Michael lại giơ cao thánh giá trong tay, quang mang chói mắt từ thánh giá nhấp nhoáng, đem toàn bộ hắc ám đều hóa thành ban ngày, chỉ còn lại bản thể của Mị lưu trên mặt đất.



- Không xong!



Minh Diệu thấy ánh sáng chiếu rọi đến Mị, trong lòng cả kinh. Có lẽ do nguyên nhân quá sốt ruột cầu thành, lần này Mị cách Michael rất gần. Bị ánh sáng chiếu trúng Mị giống như lâm vào bùn lầy không thể tới cũng không thể lui ra sau.



- Ta đại diện chính nghĩa, tội nhân, ta ban cho ngươi lời thẩm phán!



Nhìn thấy địch nhân của mình bị ánh sáng chiếu trúng không thể nhúc nhích, Michael giơ cao thanh kiếm trong tay:



- Sám hối đi, sau đó trả giá tính mạng của ngươi!



Minh Diệu thấy Mị gặp nguy hiểm vội vàng ném điếu thuốc vọt tới. Nhưng Michael tựa hồ giống như bị trúng tà, kiếm giơ cao trên không trung cũng không hạ xuống, biểu tình trên mặt cũng thật kỳ quái.



- Trừ bỏ bắn ra thiểm quang đạn ngươi cũng không còn chiêu số gì khác sao?



Đợi khi quang mang chớp qua, Mị chớp mắt nở nụ cười:



- Rốt cục bị ta bắt được ngươi đi?



- Uy, Mị, cô không sao chứ?



Minh Diệu vội vàng vọt tới trước mặt Mị:



- Làm sao vậy, người này sao lại bất động? Không điện hay rớt mạng sao?



- Ảnh tử của hắn bị tôi giẫm lại!



Mị chỉ chỉ trên mặt đất, theo ngón tay Mị nhìn lại, Minh Diệu mới phát giác ra tuy rằng Mị đã hiện ra thân hình, nhưng chân của nàng vẫn duy trì trạng thái ảnh tử, cùng ảnh tử của Michael trên mặt đất dung hợp với nhau. Mà vị trí bị chân nàng giẫm phải chính là ảnh tử đang giơ kiếm của Michael.



- Cô học được loại chiêu số này hồi nào?



Minh Diệu vui vẻ hỏi:



- Thật lợi hại, nếu cứ giẫm ảnh tử của hắn như vậy, có phải hắn vẫn luôn luôn không thể nhúc nhích được sao?



- Lợi dụng ảnh tử của mình trói buộc hành động của địch nhân là thuật pháp cao cấp của Ảnh Mị bộ tộc, tôi cũng vừa mới luyện thành chưa lâu.



Mị lắc đầu:



- Hơn nữa bị hạn chế thời gian. Với lực lượng hiện tại của tôi, nhiều nhất chỉ có thể hạn chế hắn được ba phút, không thể quá dài. Đương nhiên nếu đối mặt với địch nhân còn mạnh hơn hắn thì thời gian càng ít hơn!



- Ba phút đã không tệ rồi, nếu đối diện với một kẻ mà trong ba phút cũng không thể giết chết hắn, còn không bằng tìm sợi mì thắt cổ cho xong!



Minh Diệu cười đem mặt kề sát gương mặt hoàn mỹ của Michael, lại xoay người nhặt nhanh tàn thuốc lên tay.



- Nè, anh làm gì vậy?



Mị cau mày hỏi.



- Nhìn thấy khuôn mặt này liền không thoải mái, lại dám soái hơn cả tôi.



Minh Diệu cầm tàn thuốc đi tới:



- Tôi muốn vẽ một bức tranh lên mặt hắn, còn viết chữ lên đó!



- Đừng làm rộn, mau nhanh giết chết hắn!



Mị tức giận nói:



- Tôi không thể kiên trì quá lâu!



- Không phải cô đòi tự mình động thủ sao?



Minh Diệu kỳ quái hỏi.



- Vô nghĩa, nếu như tôi có thể di động cũng không cần tìm anh làm gì.



Mị trực tiếp lườm Minh Diệu.



- Hắn không nhúc nhích được, tôi cũng không nhúc nhích được, vừa động sẽ không thể định trụ hắn!



- Vậy cô còn không nói sớm!



Minh Diệu cả kinh vội triệu ra Hoài Tố, một kiếm vung xuống, gương mặt hoàn mỹ cùng thân thể của Michael lập tức chia thành hai nửa, dòng máu phun trào từ miệng vết thương nơi cổ họng.



- Này, hỏi anh một vấn đề!



Nhìn thi thể không đầu ngã trên vũng máu màu lam, Mị nhìn qua Minh Diệu nói:



- Bộ ngực của tôi thật đúng là một bên lớn bên nhỏ sao?



- Chuyện này phải cho tôi quan sát một chút mới có thể kết luận.



Minh Diệu nghiêm trang nói:



- Nếu không cô cởi bỏ quần áo cho tôi nhìn kỹ xem?



- Nằm mơ sao? Nghĩ đẹp!



Mị xem thường liếc mắt lườm Minh Diệu, bỏ lại hắn đi về phía trước.



- Uy, đừng đi a, chúng ta có thể ôm một loại thái độ cẩn thận nghiêm túc xâm nhập nghiên cứu vấn đề đó thử xem sao.



Minh Diệu vội vàng đi theo.



- Nhìn một chút cũng sẽ không mang thai. Nếu không tôi không nhìn, sờ thôi cũng được...



...



Hiện tại rốt cục A Trạch đã hiểu được vì sao đoạn đường vừa rồi mọi người đi được thuận lợi như thế, cũng rốt cục hiểu được vì sao trong lòng nàng luôn có loại dự cảm không hay. Trước đó thuận lợi cũng không phải do ông trời chiếu cố, cũng không phải vận khí của họ tốt, mà là do La Sát cố ý thả lỏng cho họ. Có người chỉ huy La Sát bố trí cạm bẫy, mà bọn họ cũng thật phối hợp nhảy xuống.



Sau khi thay đổi đi về hướng tây, Alie bắt đầu cảm giác được không thích hợp. Chỉ cần là phương hướng đi ra khỏi khu rừng rậm, đều có rất nhiều La Sát chặn lại. Càng xâm nhập vào, bọn họ càng phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, La Sát đã bao vây bên ngoài khu rừng, hơn nữa còn đang không ngừng thu lại vòng vây.



Hiện tại điều duy nhất mà họ có thể làm chính là phá vây. Nhưng tựa hồ đã nhận ra ý đồ của họ, La Sát liền liên tục tấn công, tiêu hao lực lượng đã không còn thừa lại bao nhiêu của tiểu đội.



Hơn nữa phương hướng họ muốn phá vây đều có thật nhiều địch nhân đang chờ đợi họ đến.



- Có người đang chỉ huy bọn hắn!



Ada vừa làm phép vừa nói:



- Nhất định phải đem người chỉ huy giết chết, nếu không chúng ta không còn bất kỳ cơ hội nào!



- Người chỉ huy...nữ La Sát!



A Trạch nhớ tới gương mặt quen thuộc mình đã chứng kiến trước đó. Nàng chém rụng đầu một con La Sát xông tới, tiếp theo lớn tiếng hô:



- Đi ra, Bạch Huyên, ta biết ngươi đang ở đây!



- Ha ha ha ha, bạn học cũ, chúng ta đã lâu không gặp mặt!



Đại quân La Sát tạm thời dừng cuộc tấn công, từ giữa tách ra một con đường, một cô gái tóc dài tuổi tác tương đương a Trạch đi ra:



- Phải biết rằng lúc ban đầu nhìn thấy ngươi ta còn cảm thấy kinh hãi đâu. Bạn cùng phòng đại học của ta lại là linh năng giả, thật đúng là bất ngờ!



- Xem ra tuy rằng biến thành quái vật, nhưng đầu của ngươi tựa hồ còn chưa bốc mùi!



A Trạch lãnh băng băng nói:



- Lúc ấy trường học một mảnh hỗn loạn, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi, không nghĩ tới ngươi lại có thể biến thành quái vật!



- Quái vật? Ha ha, quái vật, ta là quái vật!



Cô gái dữ tợn nở nụ cười:



- Quái vật thì thế nào, có thể thống lĩnh mấy trăm con La Sát ở trong nháy mắt sẽ đem ngươi xé thành mảnh nhỏ, có đôi khi làm quái vật tốt hơn làm người!



- Ngươi thật đáng thương, ta cảm thấy lẽ ra ngươi nên chết lúc đó đối với ngươi mà nói còn tốt hơn một chút.



A Trạch đưa tay đặt sau lưng, bắt đầu thủ thế đánh ra Lôi Quyết, nàng đang chờ đợi cơ hội này. Với sự hiểu biết của nàng về Bạch Huyên, cô ta đối với quyền lực có một loại cuồng nhiệt khó hiểu, hơn nữa còn tự phụ cùng keo kiệt. Dẫn cô ta rời khỏi đàn La Sát sau đó đánh lén, là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề hiện tại. Nhưng hiện tại linh lực của nàng gần như khô kiệt, muốn phóng thích Lôi Quyết cũng cần phải có thời gian tích góp chút linh lực.


U Minh Trinh Thám - Chương #616