Chương 393 (a): Thẩm phán cùng cố nhân.



- Nghe không hiểu!



Mị có chút mê hoặc nhìn Minh Diệu. Michael dùng tiếng Do Thái cổ nói chuyện, nàng nghe không hiểu một câu nào.



- Hắn đang nói cái gì?



- Nếu phiên dịch thành lời để cô có thể nghe hiểu được, đại khái có ý tứ như vậy...



Minh Diệu suy nghĩ nói:



- Ý tứ của hắn chính là nói, hai tên hỗn đản các ngươi, muốn đi qua đây thì xử lý ta rồi nói sau!



- Không phải chứ, hắn vừa nói một tràng dài mà sao anh phiên dịch ra thành một câu vậy?



Mị đối với lời giải thích của Minh Diệu ôm thái độ hoài nghi.



- Thì đại khái chính là ý tứ như vậy, chi tiết nhỏ nhặt cũng đâu cần để ý!



Minh Diệu lại nói, tâm niệm vừa chuyển, Hoài Tố trên tay trong nháy mắt đã biến thành một thanh trường kiếm.



- Tốc chiến tốc thắng đi!



- Để cho tôi tới đi, anh giữ lại chút thể lực đối phó Eva.



Mị ngăn trở Minh Diệu:



- Như vậy xác suất thành công sẽ nhiều hơn!



- Cũng tốt!



Minh Diệu nghĩ nghĩ, cảm thấy Mị nói rất có đạo lý, liền gật đầu. Căn cứ theo lời miêu tả của Lưu Thiên Minh trước đó, từ nơi ước thúc trở về Eva đã cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi, muốn chiến thắng nàng ta đích xác phải tận lực đừng lãng phí linh lực trên đám tiểu lâu la.



- Tội nhân, chẳng lẽ ngươi muốn kháng cự sự thẩm phán của thần? Bằng vào lực lượng một mình ngươi?



Michael nhìn thấy một mình Mị đi tới, cảm thấy lẫn lộn hỏi:



- Ngươi cũng phải biết lực lượng của thần là không thể kháng cự, ngươi làm như vậy chỉ bất quá là tự tìm hủy diệt!



- Hắn còn nói gì nữa?



Mị quay đầu lại nhìn Minh Diệu.



- Hắn nói chân của cô một dài một ngắn, bộ ngực một lớn một nhỏ, mông một tròn một vuông!



Minh Diệu tìm một địa phương ngồi xuống lấy ra điếu thuốc châm lửa nói:



- So sánh với hắn, thân hình của cô căn bản là yếu phát nổ!



- Hỗn đản, dám nói bộ ngực lão nương một lớn một nhỏ?



Mị nghiến răng nghiến lợi nhìn Michael quát:



- Cho dù một lớn một nhỏ cũng còn mạnh hơn tên yêu nhân ngay cả bộ ngực cũng không có như ngươi. Minh Diệu, giúp tôi phiên dịch!



- Không phải đâu, còn muốn phiên dịch?



Minh Diệu cả kinh rơi luôn điếu thuốc xuống mặt đất:



- Làm ơn đi, hai ngươi là tới đánh nhau, mà không phải tới cãi nhau, chuyên nghiệp một chút được không?



- Được, ta sẽ đem hai chân của ngươi đánh thành một dài một ngắn cho xem!



Thân thể Mị hóa thành một đoàn ảnh tử màu đen biến mất trên mặt đất.



- Biết sử dụng thuật pháp có thể ẩn tàng thân hình để tiến hành đánh lén linh năng giả sao?



Michael đem thánh giá trong tay giơ lên cao:



- Dưới sự chiếu rọi của Thẩm Phán Chi Quang, hết thảy tà ác cùng âm u đều không có chỗ che thân!



Mị vốn đang hóa thành ảnh tử xuyên toa trong những cái bóng, vô thanh vô tức quấn tới sau lưng Michael. Nhưng ngay lúc nàng vừa chuẩn bị ra tay, thánh giá trong tay Michael chợt phát ra quang mang chói mắt. Hào quang kia không chỉ chói mắt hơn nữa khi chiếu lên người làm cho Mị cảm giác như toàn thân lâm vào trong bùn lầy, thân thể khó thể nhúc nhích.



Mị phát giác thân hình của mình đã bại lộ, đành phải bỏ qua công kích lần này, nhanh chóng rút lui tránh xa tìm kiếm cơ hội. Một kích không trúng chạy xa ngàn dặm, đây là chuẩn tắc của sát thủ. Chuẩn tác được khắc sâu trong lòng đã cứu Mị một mạng, một đạo kim quang hiện lên, cách thân thể Mị chỉ còn một đường.



Đầu ngón chân liên tục điểm nhẹ trên mặt đất, Mị rốt cục trốn ra ngoài phạm vi công kích của Michael. Nơi lồng ngực truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Mị cúi đầu nhìn, lớp áo nơi lồng ngực nàng bị đánh rách một đường thật dài, tuy rằng không thương tổn tới da thịt nhưng bị lộ ra khe rãnh thật sâu giữa hai gò núi.



- Thật...hiểm...



Nhìn thấy Mị xoay đầu lại trừng hắn với ánh mắt như muốn giết người, Minh Diệu vội vàng xoa xoa nước bọt đem thanh âm vừa ủng hộ địch nhân bỏ thêm một câu:



- Xem ra cô đánh không lại hắn, không bằng để cho tôi tới đi!



- Không cần, thành thật ngồi đó mà xem cuộc vui đi, hôm nay tôi nhất định phải giết chết hắn!



Mị hung tợn nhìn Michael nói:



- Dám hạ thủ đối với bộ ngực của lão nương, vạn nhất có gì không hay ta chẳng phải không còn chút ưu thế so sánh với Tiểu Manh hay sao? Tên kia, tuyệt đối không thể tha cho ngươi!



...



Tiểu đội của Ada đi thật nhanh trong khu rừng rậm. Trải qua một cuộc chiến, tiểu đội lại tổn thất hai người. Hiện tại linh lực của A Trạch cũng không còn bao nhiêu, chỉ có thể đi giữa đội ngũ. Đem nhiệm vụ chống cự địch nhân giao cho Alie đã khôi phục được chút lực lượng cùng Thiên Tướng vẫn còn lực lượng.



- Còn xa lắm không?



Alie quay đầu lại hỏi.



- Đi thẳng đại khái chừng một cây số nữa.



Ada nhìn bản đồ trên tay hồi đáp:



- Dựa theo tốc độ bây giờ của chúng ta, nhiều nhất chừng mười mấy phút đồng hồ.



- Hi vọng Lilith điện hạ có thể phù hộ chúng ta thuận lợi trong quãng đường còn lại!



Alie gật đầu nói.



Đoạn đường này đã thuận lợi hơn khi trước rất nhiều, đã bắt đầu gặp phải La Sát ít hơn, ngẫu nhiên gặp được vài đội ngũ rải rác, đều bị Alie cùng Thiên Tướng dễ dàng xử lý.



- Tôi cảm thấy được sự tình có chút không bình thường.



A Trạch mở miệng nói:



- Vì sao đoạn đường này lại thuận lợi như vậy?



- Có lẽ do nguyên nhân sắp tiếp cận bìa rừng đi!



Ada nói:



- Chúng ta quanh quẩn bên trong rừng rậm, truy binh cũng có lẽ đã bị bỏ rơi!



- Tôi vẫn cảm thấy sự tình thuận lợi có chút không hợp với lẽ thường.



A Trạch lắc đầu nói:



- La Sát là loại sinh vật dựa vào khứu giác để phát hiện địch nhân, hẳn không thể dễ dàng bị bỏ rơi như vậy. Mà chúng ta đi lâu như vậy nhưng truy binh vẫn không theo kịp, tôi cảm thấy chúng nó đang có âm mưu gì!



- Giữ vững tinh thần tiếp tục đi tới!



Ada đồng ý phán đoán của A Trạch, trong lòng nàng cũng có một cảm giác không hay, nhưng vì làm đội trưởng nên loại ý nghĩ này nếu nói ra sẽ làm mất sĩ khí nên nàng không dám nói.



- Núp lại!



Alie đang đi phía trước chợt vẫy tay thật nhanh. Chứng kiến thủ thế của nàng mọi người vội vàng ngừng lại. Là Huyết tộc luôn có mẫn cảm cực độ đối với mùi máu tươi, vì vậy đảm nhiệm dò đường rơi xuống trên người của nàng.



- Có bao nhiêu?



Ada lặng lẽ tiến tới hỏi.



- Rất nhiều!



Vẻ mặt Alie nghiêm túc đáp. Tuy rằng có thể ngửi ra được mùi vị của địch nhân, nhưng muốn dựa vào điều này phán đoán ra nhân số kẻ địch thì có chút không đủ.



- Đi vòng đi!



Ada nhìn bản đồ trên tay:



- Chúng ta đi hướng tây, tuy rằng phải nhiễu thêm một vòng nhưng có thể tránh được chiến đấu không cần thiết!



Tiểu đội lặng lẽ chuyển hướng, tiếp tục đi tới. Chỉ là bọn họ đều không phát giác có một ảnh tử từ rất xa đi theo phía sau bọn họ, quan sát hành động của họ.



...



Mị cùng Michale đánh không ngừng nghỉ, mà Minh Diệu nhìn một lúc thấy có chút buồn ngủ. Động tác của Mị nhanh nhẹn vô cùng, Michael muốn bắt giữ ảnh tử của nàng thật có chút khó khăn. Nhưng Mị cũng không thể xúc phạm tới Michael, một khi nàng lẻn vào ảnh tử muốn đánh lén từ phía sau, Michael lại lợi dụng Thẩm Phán Chi Quang đem nàng bức đi ra, loại quang mang làm cho nàng không thể di động linh hoạt khiến cho Mị chỉ có thể rút lui, tránh né khỏi phạm vi công kích của hắn.


U Minh Trinh Thám - Chương #615