Chương 387 (a): Danh nhân không mặc quần áo.



Cho dù đã biết được phương pháp có thể leo lên, nhưng vẫn khó khăn vô cùng. Mỡ phân bố trên cột đá không đều, cho nên phải căn cứ theo từng vị trí khác nhau mà điều chỉnh linh lực của hắn. Hơn nữa lượng mỡ kia cũng không phải cố định không thay đổi, bởi vì ảnh hưởng của sức hút trái đất, mỡ vẫn đang không ngừng tuột xuống dưới. Cho nên dù hắn có muốn bảo trì bất động tại chỗ, cũng phải không ngừng điều chỉnh vận chuyển linh lực, muốn đi lên càng thêm gian nan.



Minh Diệu liên tục thử vài lần đều thất bại. Đem cả bàn tay đều bám vào cột đá là một lựa chọn ngu xuẩn, bởi vì nguyên nhân lượng mỡ không đồng đều, căn bản rất khó đem cả bàn tay điều chỉnh linh lực dao động cho từng bộ vị được hoàn toàn thích hợp. Sau hai ngày Minh Diệu liên tục thất bại, hắn mới tìm được bí quyết. Hắn đem linh lực tập trung vào những đầu ngón tay, chỉ dùng đầu ngón tiếp xúc với cột đá, như vậy nhờ vào lực tiếp xúc giảm bớt mà càng thêm dễ dàng khống chế.



Nhưng gọi là dễ dàng khống chế cũng chỉ là so sánh với mấy ngày trước mà thôi, khó khăn vẫn còn rất lớn. Không ngừng điều chỉnh lượng linh lực lớn nhỏ trên những đầu ngón tay, còn phải chống đỡ sức nặng của toàn thân thể, còn phải lợi dụng bàn tay còn lại mà bò lên, cho dù Minh Diệu muốn tiến bước cũng phải vận dụng toàn bộ tâm thần, đồng thời vận dụng cả mười ngón tay của mình.



- Thời gian đến rồi, ta cũng nên trở về xem phim truyền hình đây, ngày mai ta trở lại thăm ngươi.



Lưu Thiên Minh nhìn vào đồng hồ trên cổ tay nói.



- Chờ một chút, cho ta ăn chút gì chứ, ta sắp chết đói!



Minh Diệu ở bên dưới hô:



- Đã sáu ngày đêm không ăn thứ gì, bụng ta sắp dẹp lép rồi...



- Lấy thức ăn đi vào thì dễ dàng, nhưng ngươi làm sao ăn?



Lưu Thiên Minh nhìn Minh Diệu bên dưới nói:



- Dù cho ngươi có thể làm được, nhưng ta đề nghị ngươi đừng ăn thì hơn!



- Vì sao?



Minh Diệu khó hiểu hỏi.



- Sau khi ăn đồ vật vào, vạn nhất ngươi muốn thải ra thì làm sao bây giờ?



Lưu Thiên Minh hỏi:



- Đói bụng dù sao cũng thoải mái hơn mang một đũng quần phân mà bò đi?



-...



Tuy rằng Minh Diệu hận đến ngứa răng, nhưng không thể không thừa nhận lời nói của Lưu Thiên Minh đích xác là có đạo lý. Nếu như ăn xong đồ ăn lại muốn đi nhà cầu, chỉ sợ hắn còn chưa luyện được bổn sự vừa ghé vào cột đá vừa cởi bỏ dây lưng quần.



- Vậy thì như thế này đi, ngày mai chúng ta gặp lại.



Lưu Thiên Minh nhìn xuống dưới vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.



- Lão hỗn đản...



Minh Diệu nhất thời phân thần không kịp khống chế, ngón trỏ tay trái chưa kịp vận dụng linh lực nên bị trơn tuột, làm hắn hoảng sợ toát mồ hôi lạnh. Nhưng cũng may bốn ngón khác vẫn còn chặt chẽ khống chế trên cột đá nên miễn cưỡng ổn định được thân hình. Minh Diệu vội vàng tập trung tâm thần, không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung, chuyên tâm cảm giác lượng mỡ tiếp xúc trên đầu ngón tay.



Ngày thứ sáu, còn cách đỉnh vực 27.5 thước.



- Chủ nhân, nếu tiếp tục như vậy, hắn thật có thể bò lên trên trong vòng một tháng hay sao?



Từ sơn động đi ra, nữ La Sát đi theo phía sau hỏi:



- Cứ theo đà này, đó là chuyện không thể nào đi!



- Ha ha, sẽ không, ta xem trọng hắn!



Lưu Thiên Minh lắc đầu nói:



- Người có thể trong thời gian ngắn như vậy đã nắm giữ được bí quyết, hắn là người đầu tiên. Cho dù là ta, lần đầu tiên khi luyện tập cũng phải dùng tới nửa tháng thời gian!



- Nhưng ngài bất đồng với hắn, với thân thể bất tử của ngài, cho dù vài chục năm không ăn không uống cũng không vấn đề gì, nhưng hắn bất quá chỉ là nhân loại mà thôi.



Nữ La Sát khó hiểu hỏi:



- Chỉ sợ trước khi bò được lên trên hắn cũng đã bị chết đói đi?



- Ngươi không phát hiện sao, tiểu tử kia khi đang bò lên trên còn có khí lực mạnh mẽ cãi nhau với ta.



Lưu Thiên Minh cười nói:



- Linh lực trong cơ thể tiểu tử kia rất dồi dào, có linh lực ủng hộ hắn bị đói mười ngày nửa tháng tuyệt đối không thành vấn đề!



- Cho dù là có linh lực ủng hộ, nhưng không phải sẽ bị tiêu hao hết sao?



Nữ La Sát tiếp tục hỏi:



- Vậy nửa tháng sau làm sao bây giờ?



- Ta sẽ không chờ hắn thêm nửa tháng, nếu sau bảy ngày nữa hắn còn chưa lên được, như vậy chúng ta cứ trực tiếp rời khỏi nơi này là tốt nhất.



Lưu Thiên Minh thản nhiên nói.



- Di, trước đó ngài không phải nói sẽ cho hắn một tháng thời gian sao?



Nữ La Sát kinh ngạc hỏi:



- Một tháng thời gian bò lên trên đã rất miễn cưỡng, tại sao còn giảm thêm một nửa thời gian?



- Ngươi cho là một tháng thời gian chỉ để cho hắn làm chút chuyện như thế sao?



Lưu Thiên Minh cười cười nói:



- Đây bất quá chỉ là một bắt đầu mà thôi, mặt sau còn có đặc sắc hơn đang chờ hắn đâu!



Ngày thứ mười, khoảng cách với trên đỉnh còn 12 thước.



Tuy rằng đã bị đói bụng tới mức ép tới sau lưng, nhưng động tác của Minh Diệu so với trước đó nhanh hơn không ít. Theo luyện tập không ngừng, Minh Diệu đối với khả năng khống chế linh lực bên trong cơ thể càng thêm thuần thục, cột đá cao gần 30 thước hắn đi đi hơn một nửa, mà trong đó có một phần tư khoảng cách hắn đã hoàn thành trong ngày hôm qua. Minh Diệu phỏng chừng với tốc độ này nhiều nhất thêm hai ngày là hắn có thể thành công đi lên.



- Chờ đó cho ta, lão bất tử!



Minh Diệu vừa bò lên vừa mắng trong lòng.



- Xem đi lên tới ta làm sao thu thập ngươi!



Dùng một bàn tay cố định thân thể của chính mình, Minh Diệu lại dùng bàn tay còn lại với lên trên. Nhưng lần này xúc cảm lại khác hẳn, ngón tay Minh Diệu vừa mò tới một khe hở nho nhỏ.



- Di, nơi này sao có cái khe?



Minh Diệu dùng tay thử thử, cái khe kia thật dễ dàng đem ngón tay thò vào bên trong. Tuy rằng bên trong khe nứt cũng có chút mỡ trơn, nhưng so với mặt ngoài cột đá lại ít hơn rất nhiều.



- Ha ha, thật tốt quá, có thể lợi dụng cơ hội này nghỉ ngơi một chút!



Minh Diệu phỏng chừng vì thời gian trôi qua quá lâu, cột đá xuất hiện hiện tượng nứt vỡ bên ngoài, cho nên xuất hiện cái khe kia. Bởi vì lượng mỡ bên trong khe không nhiều lắm, hơn nữa bởi góc độ nên không cần phí nhiều khí lực vẫn có thể chống đỡ được thân thể. Đã mười ngày không được ăn gì, còn không ngừng dựa vào điều chỉnh linh lực chuyển vận bò lên cột đá, Minh Diệu cảm giác có chút mệt mỏi, cho nên hắn quyết định lợi dụng khe hở nghỉ ngơi một chút.



Chỉ là không nghĩ đến khi Minh Diệu đem tay vươn vào trong khe, trong nháy mắt đem trọng tâm chuyển dời đến khe hở, hắn lại cảm giác như mình vừa đụng chạm phải thứ gì đó. “Răng rắc” một tiếng vang lên, tựa hồ như vừa kích hoạt cơ quan...



- Oa, chuyện gì vậy a?



Cột đá trên đỉnh đầu Minh Diệu chậm rãi dâng lên một đoạn, lộ ra một cái khe xoay vòng quanh cột đá. Trong giây lát, đại lượng mỡ trơn từ trong khe nứt bắn ra, ở trên đỉnh đầu Minh Diệu đã hình thành một vòng lá chắn trong suốt chẳng khác gì một bức vách tường.



- Ngươi không ngoan, đây là trừng phạt!



Thanh âm của Lưu Thiên Minh truyền đến từ phía trên:



- Nói thế này, những kẻ luôn ôm tâm lý may mắn nhất định sẽ có hại!


U Minh Trinh Thám - Chương #603