Chương 386 (c): Mỡ gì đó chẳng hạn là thứ ghét nhất.



- Rốt cục là...



Cảnh sắc phía sau cửa đá làm Minh Diệu chấn động.



Ngay giữa trung ương thạch thất thật lớn là một động lớn, vực sâu không thấy đáy tối đen, mà ở trung ương vực sâu có một cột đá thô to, phát ra một ít ánh sáng kỳ quái.



- Để tôi giải thích với anh!



Lưu Thiên Minh chậm rãi bước tới hai bước đến phía sau Minh Diệu.



- Hiện tại, đi xuống đi!



- Anh nói tiếp đi...a...



Minh Diệu còn chưa kịp phản ứng, mông của hắn đã bị đá một cước, thân thể mất đi thăng bằng ngã xuống bên dưới vực sâu.



- A...ba...



Lưu Thiên Minh nghe được tiếng nước truyền lên sau khi Minh Diệu ngã xuống, hài lòng gật gật đầu.



- Đau đau đau đau đau chết tôi a hỗn đản, anh muốn mưu sát sao?



Minh Diệu giãy dụa đứng lên từ trong nước, nơi này tuy rằng rất cao, nhưng ở bên dưới có nước dâng tới tận ngực làm hòa hoãn xung đột, hơn nữa Minh Diệu lại có thể trạng cường hãn, cũng không có gì đáng trở ngại. Tay hắn mò được một vật thể hình cây gậy, cầm lên cẩn thận quan sát mới nhận ra đó là xương đùi của con người. Minh Diệu sờ sờ trong nước, phát hiện bên trong có không ít tàn cốt của người chết.



- Nghe đây tiểu tử!



Thanh âm của Lưu Thiên Minh từ phía trên truyền xuống:



- Nếu không phải thời gian cấp bách, ta sẽ không mang tiểu tử ngươi tới nơi đây. Nơi này là do năm xưa ta vô tình phát hiện được một nơi tu luyện thật tốt, vừa vặn thích hợp với tình huống của ngươi hiện tại!



- Cái gọi là tu luyện chính là ngươi đem ta đẩy xuống đây sao? Bên trong nội thành có rất nhiều tòa lầu bốn năm mươi tầng, cần gì phải chạy xa mãi tới nơi đây.



Minh Diệu tức giận hô to:



- Còn nữa, nơi này rốt cục là địa phương nào, tại sao lại có nhiều xương người đến như vậy?



- Ha ha, hiện tại việc mà ngươi phải làm chính là từ phía dưới bò lên!



Lưu Thiên Minh ở trên cao nói:



- Chỉ cần trong vòng một tháng này ngươi có thể bò lên lần nữa, xem như ngươi đã đủ tư cách!



- Ngươi cũng đã quá xem thường ta, chút độ cao này đối với ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!



Minh Diệu nhìn chung quanh một lần, trong bóng đêm có thể lờ mờ nhìn thấy ở trước mặt hắn có một cây cột đá thô to, dựng thẳng lên trên đỉnh vực, hẳn là điểm dừng chân mà hắn nhìn thấy lúc đi vào. Hắn dùng lực nhảy lên, muốn thuận thế bắt lấy cột đá để leo lên, kết quả không ngờ hai tay hắn lại trơn tuột không thể bám chặt liền trực tiếp từ phía trên rơi xuống.



- Đây là...mỡ?



Minh Diệu sờ sờ cột đá trơn mịn, cau mày tự nhủ.



- Không sai, là mỡ, hơn nữa cũng không phải loại mỡ bình thường.



Thanh âm của Lưu Thiên Minh từ phía trên truyền xuống:



- Loại mỡ này trơn phi thường, so với bất cứ loại mỡ nào cũng đều trơn hơn. Chỗ này nguyên bản ở thời cổ đại được dùng để giam cầm những phạm nhân tội ác tày trời nhưng không thể xử tử. Chỉ cần từ nơi này ngã xuống, không có bất kỳ người nào có thể đi lên được nữa. Ta đặt cho loại mỡ này cái tên gọi là Ái Điền Du, rất êm tai phải không?



- Ta x, đây không phải là ngươi rõ ràng muốn chơi ta sao? Ta không biết bay, làm sao có thể đi lên được!



Minh Diệu không cam lòng thử xem nhiều lần, phát hiện vô luận là vách tường khắp bốn phía hay cột đá ở trung ương đều được bôi loại mỡ kỳ quái kia, trơn tuột tới mức không thể bám vào.



- Còn nữa, tên hỗn đản ngươi trong óc ngoại trừ những phim tình yêu động tác Nhật Bản cũng không còn thứ khác sao? Lại đi đặt cái tên kỳ quái như vậy?



- Lời của ta còn chưa nói xong đâu.



Lưu Thiên Minh tiếp tục nói:



- Nhưng loại mỡ kỳ quái này còn có một đặc tính, đối với linh lực tương đối mẫn cảm, thích bám lên vật thể tràn ngập linh lực. Muốn bò lên chỉ có một phương pháp, chính là đem linh lực vận chuyển lên tay, lợi dụng đặc tính của loại mỡ này mà chậm rãi bò lên!



- Cắt, ngươi không nói sớm, loại sự tình đơn giản này làm sao làm khó được ta!



Minh Diệu phun phì phì vào hai bàn tay xoa xoa, thoáng vận lên linh lực, hai bàn tay nổi lên một trận bạch quang. Hắn đem hai tay thử thăm dò áp vào trên cột đá, điều chỉnh thử vài lần mới phát hiện đúng như lời Lưu Thiên Minh đã nói, mỡ trơn này khi bám vào lòng bàn tay sẽ sản sinh cảm giác thật kề cận. Nhưng Minh Diệu còn chưa kịp cao hứng đã phát hiện ra vấn đề, mỡ trơn trên cột đá cũng không thoa đều đặn, có nhiều có ít. Muốn lợi dụng tính dính của mỡ mà bò lên, linh lực chuyển vận cũng phải không ngừng thay đổi theo mỡ ít hay nhiều, một khi xuất hiện chút ít lầm lỗi thì mỡ trơn sẽ biến trở về trạng thái trơn tuột, làm cho Minh Diệu lại rơi ngược trở xuống đáy.



- Lão bất tử hỗn đản, lại không nói một tiếng mà đá ta xuống dưới này!



Minh Diệu thử xem nhiều lần đều bởi vì không thể vận chuyển linh lực khống chế chính xác mà rơi trở xuống.



- Ái Điền Du gì đó đúng là vô cùng đáng ghét, trở về sẽ đem hết cất chứa bỏ ra xóa sạch!



Hiện tại nơi này theo Minh Diệu thấy quả thật còn đáng sợ hơn cả đầm rồng hang hổ, đầu ướt đẫm mồ hôi, Minh Diệu giống như loài thằn lằn dán sát cột đá, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ mình vừa khinh thường lại bị rơi xuống dưới.



- Nè tiểu tử, đã qua sáu ngày mà ngươi chỉ mới bò lên có một chút như vậy!



Lưu Thiên Minh ngồi bên trên chậm rì rì nói:



- Cho dù là ốc sên còn nhanh hơn ngươi không ít!



- Hỗn đản, bụng của ta đã đói bẹp mà ngươi còn ở đó mỉa mai.



Minh Diệu nghiến răng nghiến lợi nói:



- Chờ sau khi ta đi lên, tuyệt đối sẽ...



- Vậy thì chờ ngươi đi lên rồi nói sau!



Lưu Thiên Minh trực tiếp ngắt lời của Minh Diệu:



- Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu dựa theo tiến độ này, dù ngươi có thể đi lên đây, nhưng tiểu quỷ kia của Diệp gia chỉ sợ cũng đã bị...



- Không cần ngươi nói ta cũng biết, im lặng ngoan ngoãn chờ đi, đừng tiếp tục làm ồn, ta sẽ phân tâm.



Minh Diệu tức giận đáp. Kỳ thật trong lòng của hắn cũng sốt ruột vạn phần, sáu ngày, đã qua sáu ngày thời gian. Ở trong sáu ngày này Minh Diệu thật gian nan bò lên trên, chẳng khác gì một con ốc sên. Tuy rằng hắn đã tận hết cố gắng lớn nhất, nhưng kết quả vẫn không lý tưởng. Nếu tình hình này vẫn tiếp tục như thế, đừng nói là một tháng, cho dù là một năm Minh Diệu cũng không lên trên được.



- Hỗn đản, cũng không chuẩn bị cho ta chút đồ ăn gì đó, ngươi cho rằng tất cả mọi người đều giống như ngươi không cần ăn uống suốt mấy ngàn năm sao!



Minh Diệu cẩn thận điều chỉnh linh lực trên bàn tay trái, căn cứ theo số lượng mỡ trên cột mà điều chỉnh, sau khi xác định hoàn toàn vững chắc lúc này hắn mới cẩn thận đem tay phải vươn lên tới.



- Chúc mừng chúc mừng, ngươi lại bước lên được thêm một bước tiến tới thắng lợi. Nếu tiếp tục như vậy ta nghĩ ước chừng khi đội bóng Trung Quốc bắt được cúp vàng thì ngươi nhất định có thể bò lên tới.



Lưu Thiên Minh ở bên trên nói:



- Nhưng trước khi đó ta hi vọng ngươi không bị đói chết mới tốt!



Hiện tại Minh Diệu cũng đã không còn tâm tư đi tranh cãi với hắn. Sáu ngày liên tục không ăn uống gì, tiêu hao linh lực cũng không cách nào bổ sung, hiện tại Minh Diệu cần phải tiết kiệm khí lực mới có đủ lực lượng mà leo đi lên. Cột đá cao gần ba mươi thước, hiện tại Minh Diệu chỉ mới đi được một ít cm mà thôi.


U Minh Trinh Thám - Chương #602