Bị Nhốt Trong Sơn Động (2)


Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ

Thiếu Thiên thấy vậy liền hai tay đỡ lấy nàng, nàng trong vòng tay hắn, cái
cảm giác ấm áp này khiến nàng cảm thấy những gì mình vừa làm thật là đáng.
Thiếu Thiên không hiểu sao lúc này mắt chạm mắt tim hắn lại đập thình thịch,
gương mặt đỏ bừng lên.

Ánh sáng phát ra từ Quang Minh Thạch tuy không sáng lắm mà chỉ hơi lờ mờ thế
nhưng cũng đủ để Kiều Nguyệt Hoa thấy được bộ dạng xấu hổ này của Thiếu Thiên.
Nàng hạnh phúc đến chảy cả nước mắt, hai tay ôm lấy cổ hắn rồi hôn hắn.

Thiếu Thiên lúc này thì cảm thấy cứ sai sai, cảm giác này không phải là của
hắn mà là của cái thân thể đáng ghét này. "Cái này thật không công bằng a, ta
giờ là chủ nhân thân thể này rồi tại sao nó vẫn cứ như một thứ độc lập a",
Thiếu Thiên trong đầu phàn nàn thế nhưng đôi môi ngọt ngào của Nguyệt Hoa dần
khiến hắn hết phàn nàn.

Trước mắt Thiếu Thiên lúc này chính là một cái linh hồn, linh hồn này chính là
của Phế Vật Vương Gia. Hắn đang đứng đó mỉm cười với Thiếu Thiên, một thanh âm
vang lên trong đầu Thiếu Thiên "Hãy thay ta chăm sóc cho nàng. Cảm tạ ngươi!".
Thiếu Thiên trong lòng tức giận, miệng lẩm bẩm

"Cái này đúng thật là không công bằng!"

"Chàng nói cái gì không công bằng?" - Kiều Nguyệt Hoa bộ dạng ngơ ngác nhìn
Thiếu Thiên

"À, ý của ta là chỉ mình nàng chủ động hôn ta, cái này không công bằng. Phải
để ta hôn lại nàng, như vậy mới công bằng" - hắn vội nói

Nói rồi hắn nâng cằm nàng lên rồi đặt lên đôi một ngọt ngào của nàng một nụ
hôn. Tùy rằng ngoài mặt đang là bộ dạng say đắm hưởng thụ thế nhưng trong lòng
chính là ấm ức vô cùng,

"Tên Phế Vật Vương Gia đáng ghét! Kiều Nguyệt Hoa này rốt cuộc là người mà
ngươi yêu chứ đâu phải người mà ta yêu. Ngươi bắt ta cả đời yêu thương nàng
ta, cái thật đúng là không công bằng mà".

Thiếu Thiên đối với di nguyện cuối cùng của Phế Vật Vương Gia rốt cuộc là
không thể không thực hiện, dù sao thân xác này cũng là của hắn, Thiếu Thiên
nhờ có thân xác này mới được sống một cuộc sống mới. Thiếu Thiên thực hiện di
nguyện của Phế Vật Vương Gia, cứ xem như là trả ơn hắn.

"Tuyệt vời!! Rồi sao? Nếu như không phá được cái cửa hang chẳng phải chúng ta
sẽ chết ở đây sao?" - một thiếu nữ nói

Vừa hay lúc này cửa động mở ra, nhưng kẻ mở cửa động ra lại chính là Từ Hiểu
Minh. Hắn vội vàng chạy tới chỗ Kiều Nguyệt Hoa, kéo nàng từ trong lòng Thiếu
Thiên về phía mình rồi ôm lấy nàng, hai hàng nước mắt chảy ra, giọng đầy lo
lắng

"Nàng không sao chứ? Ta biết tin nàng bị nhốt ở đây liền lén lút tới đây cứu
nàng. Nguyệt Hoa, đã làm nàng chịu khổ rồi"

Kiều Nguyệt Hoa gương mặt ửng đỏ, tim đập liên hồi. Ở ngay gần đó, Thiếu Thiên
hai tay nắm chặt, bộ dạng tức giận vô cùng

Kiều Nguyệt Hoa hai tay đẩy mạnh Từ Hiểu Minh ra, hành động này của nàng khiến
Từ Hiểu Minh vô cùng ngạc nhiên. Vừa rồi chẳng qua chỉ là một chút tàn dư tình
cảm còn sót lại trong nàng, nhưng khi nàng tỉnh ra chính là đối với hắn một
mực thù ghét.

Hắn dám lợi dụng lòng tin của nàng để biến nàng thành một con ngốc, hại nàng
bị Thiếu Thiên ghét bỏ giống như bây giờ. Nhưng cũng có một cái nàng phải cám
ơn hắn, cũng là nhờ có hắn mà nàng mới nhận ra nàng thực lòng yêu ai.

Kiều Nguyệt Hoa cũng không nhiều lời, trường kiếm bên hông rút ra chĩa thẳng
mũi kiếm về phía Từ Hiểu Minh

"Từ Tiên Tông mưu đồ làm phản, hôm nay bản tướng quân tiền trảm hậu tấu"

Lời vừa nói ra, Kiều Nguyệt Hoa phi không lao đến, trường kiếm trong tay, khí
lực từ mũi kiếm tỏa ra như một luồng gió lốc. Từ Hiểu Minh cười lạnh một cái,
nữ nhân ngu ngốc hôm nay lại phát giác được ra âm mưu của hắn, hắn cũng chẳng
cần trước mặt nàng tiếp tục đóng kịch. Từ Hiểu Minh toàn thân phát ra một
luồng khí lực cường đại vô cùng, luồng khí lực này không những phá giải chiêu
thức của Kiều Nguyệt Hoa mà còn đem nàng đánh bay về sau, ngã lăn mấy vòng
trên mặt đất, miệng ộc máu tươi.

"Kiều Nguyệt Hoa, ta xem ra hôm nay phải giết ngươi rồi. Chỉ tiếc thân thể
ngươi tuyệt như vậy, ta lại chưa có được thưởng thức. Hay là trước khi ta giết
chết ngươi, chúng ta cùng nhau vui vẻ một chút. Đằng nào thì ta cũng không vội
a" - Từ Hiểu Minh miệng cười gian tà

Giờ phút này Kiều Nguyệt Hoa mới hiểu rõ bản chất con người của Từ Hiểu Minh,
hắn ta quả nhiên là một tên tiểu nhân bỉ ổi đáng ghét. Kiều Nguyệt Hoa phẫn nộ
nhìn bộ dạng thật ngứa mắt của Từ Hiểu Minh. Kiều Nguyệt Hoa vận linh khí cầm
máu, khó khăn lắm nàng mới có thể đứng dậy được. Trường kiếm trong tay cắm
xuống đất, hai tay đánh ra một chưởng lực hình con hổ phi không lao đến Từ
Hiểu Minh kèm theo một tiếng hổ gầm.

Từ Hiểu Minh hừ lạnh một tiếng, hai tay đánh ra một chưởng lực hình con chim
ưng ngưng tụ từ linh khí, không có màu sắc, cùng chưởng lực cuồng hổ tranh
phong. Hai chưởng lực va chạm tạo ra một tiếng nổ lớn, "Ầm" một tiếng cả ngọn
núi chấn động rung lên. Từ Hiểu Minh cùng Kiều Nguyệt Hoa, cả hai miệng cùng
phun ra máu. Từ Hiểu Minh tức giận

"Hay cho con tiện nhân. Xem ta lấy mạng chó của ngươi"

Nói rồi, tay phải của Từ Hiểu Minh cong thành chưởng trảo, hướng thẳng Kiều
Nguyệt Hoa đánh tới. Kiều Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng, tay nắm lại thành
quyền, miệng hô lớn một tiếng như hổ gầm

"Hổ Quyền!!"

Quyền cùng trảo va chạm, Từ Hiểu Minh bị đánh lùi về sau ba bước, thế như Kiều
Nguyệt Hoa thê thảm hơn rất nhiều. Kiều Nguyệt Hoa xương tay nắm đấm vừa rồi
nát vụn, toàn thân bị đánh bay về sau. Dù sao Kiều Nguyệt Hoa cũng chỉ là
Chiến Tôn cảnh giới, sao có khả năng chiến thắng Chiến Tông cảnh giới.

Thiếu Thiên thấy Kiều Nguyệt Hoa bộ dạng thảm hại như vậy liền chạy đến chỗ
nàng, lấy từ trong kho đồ hệ thống ra ba viên thất phẩm linh thạch Hồi Phục
Đan, lấy một viên cho nàng uống. Ba viên thất phẩm linh đan Hồi Phục Đan này
là do hắn mỗi ngày đăng nhập nhận được, Hồi Phục Đan có công dụng đẩy nhanh
tốc độ hồi phục của cơ thể nhanh gấp nhiều lần. Kiều Nguyệt Hoa nước mắt chảy
ra

"Thiếu Thiên, ta quả thực quá sai rồi."

"Được rồi, nàng cái gì cũng đừng nói nữa. Hiện giờ quan trọng nhất là làm sao
đối phó với tên Từ Hiểu Minh kia"

Thiếu Thiên cũng không quá thù dai, hắn cũng biết Kiều Nguyệt Hoa tuổi còn quá
trẻ, kinh nghiệm sống còn non nớt nên bị người ta lừa gạt ý muốn lợi dụng cũng
không có gì là lạ. Hắn trong lòng lúc này có lẽ đã tha thứ cho Kiều Nguyệt
Hoa, dù sao nàng ta cũng đã lập tử thề, giờ phút này nàng còn sống chứng to
cho đến giờ phút này người nàng yêu là hắn chứ không phải Từ Hiểu Minh kia.

Từ Hiểu Minh nhìn cặp phu thê kia cũng thật ngứa mắt, hắn cười khẩy một cái

"Phu thê các ngươi cũng thật tình cảm ha, đừng có chọc ta cười. Thiếu Thiên,
ngươi có muốn nghe lại những lời phu nhân yêu dấu của ngươi nói với ta về
ngươi không?"

"Từ Hiểu Minh, ngươi câm mồm cho ta!" - Kiều Nguyệt Hoa sợ hãi mắng lớn một
tiếng

Khó khăn lắm nàng mới ở trong trái tim Thiếu Thiên lấy lại được một chút tình
cảm, nếu nhưng Thiếu Thiên biết được những lời trước đây nàng nói với Từ Hiểu
Minh nhất định mãi mãi về sau Thiếu Thiên hắn đến nhìn mặt nàng một cái cũng
không nhìn. Thiếu Thiên đối với việc này cũng không quan tâm lắm, cho dù có là
nàng sau lưng nói xấu thì cũng là nói xấu Phế Vật Vương Gia, còn hắn khi xuyên
không tới đây nàng đã không có cơ hội gặp Từ Hiểu Minh rồi, đừng nói đến nói
xấu hắn. Từ Hiểu Minh đối với chuyện này lại càng cảm thấy thú vị

"Thiếu Thiên, hay là ngươi muốn nghe những lời nàng ta thổ lộ với ta?"

"Ta nói ngươi câm mồm cơ mà!" - Kiều Nguyệt Hoa quát

"Thiếu Thiên, người còn nhớ hôm ngươi nhìn thấy hai người bọn ta trong phủ của
ngươi ôm nhau chứ? Nói cho ngươi hay, hôm đó chính là Kiều Nguyệt Hoa chủ động
ôm ta, ta không có làm gì cả, toàn bộ đám người hầu trong phủ của ngươi có thể
làm chứng cho ta" - Từ Hiểu Minh vừa cười vừa nói

Kiều Nguyệt Hoa nhìn nét mặt Thiếu Thiên, nàng vừa nhìn thấy trong lòng liền
cảm thấy sợ hãi vô cùng. Thiếu Thiên lúc này bộ dạng đằng đằng sát khí, hắn
không nói một lời nào nhưng người khác có thể hiểu được trong lòng hắn đang
phẫn nộ thế nào. Hắn cười lạnh một cái, giọng lạnh như băng

"Ồ, ta thật muốn nghe xem Kiều Nguyệt Hoa thổ lộ với ngươi như nào. Có phải
nàng nói với ngươi, vì ngươi soái như hắc cẩu, người hôi như heo, thiên hạ
tuyệt đối không ai sánh bằng, nên nàng ta mới đem lòng yêu ngươi. Có phải như
vậy không?"

"Haha....ngươi nói mà không biết xấu hổ, bổn thiếu gia ta ra mỹ nhân theo đuổi
nhiều vô số, xếp thành một cái hàng dài liền không thể nào trong tầm mắt nhìn
thấy người cuối cùng. Thiếu Thiên ngươi mới chính là soái như cẩu đó" - Từ
Hiểu Minh trong lòng có chút tức giận thế nhưng vẫn bày ra cái bộ dạng tươi
cười

"Ngươi nói ngươi mỹ nhân theo đuổi nhiều vô số? Ngươi đừng có quên, ở Vạn Xuân
đế quốc này, xé về độ soái ta mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Chỉ cần những mỹ nhân theo đuổi ngươi nhìn thấy ta là lập tức chuyển từ thích
ngươi sang thích ta" - Thiếu Thiên cười

Thiếu Thiên đang nói chính là điểu hiển nhiên, giống như mặt việc mỗi năm con
người lại thêm một tuổi vậy. Cả Thiên Vân đại lục này, nói đến Vạn Xuân đế
quốc thì ai cũng nghĩ ngay đến tuyệt thế mỹ nam Vạn Hoa Thiếu Thiên. Còn cái
tên Từ Hiểu Minh, có nhắc mỏi mồm cũng chẳng ai biết, chẳng ai thèm để ý.

Từ Hiểu Minh trước lời này của Thiếu Thiên chính là cứng miệng không thể nói
được câu nào, hắn hừ lạnh một tiếng, trường kiếm xuất ra hướng thẳng Thiếu
Thiên đâm tới. "Keng", một tiếng kim loại va chạm vang lên. Kiếm của Từ Hiểu
Minh bị một trường kiếm khác làm co lệch hướng. Từ Hiểu Minh vội vã thu kiếm,
thối lui về sau mấy bước

"Kẻ nào?"

Người vừa phá giải đường kiếm của Từ Hiểu Minh không ai khác chính là nữ thị
vệ mà hoàng huynh của Thiếu Thiên phái tới âm thầm bảo vệ hắn, nàng là Vương
Yến Phi. Vương Yến Phi đối với Từ Hiểu Minh cũng chẳng nhiều lời, trường kiếm
trong tay liền xuất chiêu. Từ Hiểu Minh hừ lạnh một tiếng

"Muốn chết!"

Từ Hiểu Minh toàn thân tỏa ra hắc khí, hắn hai tay đánh ra một chưởng lực hình
chim ưng tung cánh lao thẳng về phía Vương Yến Phi. "Kiu", tiếng chim ưng vang
lên, Yến Phi dùng trường kiếm đỡ chưởng lực. Trường kiếm của Yến Phi bị đánh
cho nát vụn, bản thân nàng cũng bị đánh bay về phía sau. Thiếu Thiên chau mày

"Từ Hiểu Minh ngươi luyện tà công?"

"Không sai, hiểu biết của ngươi cũng không tồi" - Từ Hiểu Minh cười

Yến Phi tuy rằng cùng cảnh giới với Từ Hiểu Minh thế nhưng vừa rồi Từ Hiểu
Minh dùng tà công cường hóa ưng chưởng khiến cho nàng bị trọng thương. Từ Hiểu
Minh cười khẩy

"Thiếu Thiên, đã để ngươi phải chờ rồi. Tiếp theo chính là đến lượt ngươi!"

Trường kiếm trong tay Từ Hiểu Minh vừa mới giơ lên, còn chưa kịp xuất chiêu
hắn đã miệng phụt máu tươi. Thân thể của Từ Hiểu Minh lúc này chính là bị găm
một mũi tên làm bằng kim loại, mũi tên này so với mũi tên bình thường lớn hơn
gấp nhiều lần. Từ Hiểu Minh bị mũi tên này bắn xuyên người, ngã bịch xuống đất
chết không nhắm mắt. Thiếu Thiên thấy mũi tên này liền nhận ra chắc chắn là từ
Máy Bắn Tên bắn tới.

Tại một nơi cách sơn động khá xa, khoảng mấy trăm dặm. Nhân Kỳ vẻ mặt mừng rỡ,
thử nghiệm lần này rồi

"Thành công rồi! Ta rốt cuộc cũng đã chế tạo ra linh đồ cho thứ vũ khí này!"

"Nhưng mà Nhân Kỳ đại nhân, phía đó chẳng phải sơn động ngày hôm qua Vương Gia
tới cứu người sao?" - một binh lính lo lắng

"Ngươi cái đó không phải lo, không phải Vương gia về rồi sao?" - Nhân Kỳ cười

"Cái đó, Vương gia từ hôm qua tới giờ vẫn chưa về" - Binh lính kia lại nói

"Hả?" - Nhân Kỳ tái mặt

Nhân Kỳ hôm trước cả ngày chế tạo linh đồ nên không biết Thiếu Thiên chưa có
trở về. Nhân Kỳ hiện giờ được Thiếu Thiên thu nhận làm cánh tay trái chuyên
nghiên cứu linh đồ và vũ khí, nên cũng có chút địa vị. Nhân Kỳ nghe được binh
lính kia nói vậy liền lo lắng vô cùng

"Mau mau cùng ta tới đó xem thử"

Phạm Gia Tam Thiếu...


Tuyệt Thế Vô Song - Chương #8