Thanh Mộc Thành


Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ

Tin tức Từ Tiên Tông làm phản nhanh chóng được truyền về kinh thành, Tiêu Soái
biết được tin này liền vô cùng tức giận. Hắn phái Thiên Phong dẫn theo một vạn
quân tinh nhuệ tiêu diệt Từ Tiên Tông, đồng thời phái thêm hai ngàn binh mã đi
tiếp ứng Thiếu Thiên.

Trong thời gian này, Tương Tâm dẫn quân đánh chiếm thành công Thanh Mộc Thành,
tại đây hắn bắt toàn bộ nam nhân gia nhập quân đội, nữ nhân thì để cho quân
của hắn thỏa mãn dục vọng.

Biết được tin này Thiếu Thiên ngày đêm hành quân đến Thanh Mộc thành, thế
nhưng hắn còn cách Thanh Mộc thành nửa tháng đi đường. Trận chiến này tốn
nhiều thời gian hơn hắn tưởng, lương thảo cũng chuẩn bị cạn kiệt. May cho hắn
hai vạn đại quân mà Tiêu Soái phái tới có mang theo lương thực giúp hắn đủ
dùng trong vòng hơn một năm.

Thiếu Thiên bất quá lần đầu cầm quân không có nhiều kinh nghiệm, hắn cứ nghĩ
chỉ việc lấy thực lực đè bẹp đối phương, nhanh chóng chiến thắng là xong. Thế
nhưng đời không như phim, làm gì có chuyện dễ như vậy. Thiếu Thiên hạ trại bao
vây Thanh Mộc Thành, Tương Tâm thủ thế không chịu ra ngoài thành nghênh chiến.

Đêm nay Thiếu Thiên cũng tới chỗ Kiều Nguyệt Hoa, nàng ta trọng thương hơn
tháng chưa bình phục, Thiếu Thiên lại mỗi ngày tới đây chăm nàng. Nhưng ngày
tháng này đối với Kiều Nguyệt Hoa giống như một giấc, mỗi ngày nàng đều cầu
nguyện để bản thân mãi mãi trọng thương, mãi mãi được Thiếu Thiên chăm sóc.

"Thiếu Thiên, ta có một nguyện vọng. Chàng có thể thực hiện giúp ta được
không?"

"Việc gì?" - Thiếu Thiên lạnh nhạt

"Hôm nay chàng có thể ngủ lại đây với ta không?" - nàng nói

Thiếu Thiên khẽ thở dài một tiếng, dù sao thì hắn cũng đã hứa với Phế Vật
Vương Gia là chăm sóc cho nàng, chỉ là một cái yêu cầu này hắn chẳng nhẽ không
làm được.

Thiếu Thiên cởi giày ra, chiến giáp cũng cởi ra treo lên trên một cái giá gỗ
rồi trèo lên giường nằm bên cạnh Nguyệt Hoa. Nguyệt Hoa lúc này chính là vẻ
mặt vui mừng gối đầu lên tay hắn, một tay đặt lên ngực hắn.

Thiếu Thiên nằm cạnh nữ nhân đúng là rất khó ngủ, hắn bản thân dục vọng cũng
đã tăng nhưng Nguyệt Hoa đang bị trọng thương, hắn vẫn cứ là nên cố gắng ngủ
đi thì hơn. Thiếu Thiên đã gắng sức kiềm chế thế nhưng Kiều Nguyệt Hoa lại bên
tai hắn thì thầm

"Nếu chàng nhẹ nhàng một chút, ta nghĩ là sẽ không sao"

Thiếu Thiên xoay người ôm nàng vào lòng, hắn nói

"Ta sẽ không nhẹ nhàng được đâu, nên chúng ta tốt nhất ngủ đi thì hơn"

Thiếu Thiên không muốn đâu phải dễ, Kiều Nguyệt Hoa không lẽ sẽ tha cho hắn
đêm nay sao. Đã rất lâu rồi nàng mới có cơ hội ở bên hắn như vậy, đâu dễ gì
tha cho hắn được. Thiếu Thiên cảm biến khu vực nhạy cảm bị một bàn tay chạm
vào, lúc này thì khỏi cần nói nữa, hắn không kiềm chế được nữa.

Thiếu Thiên sáng sớm tỉnh dậy thấy sắc mặt Kiều Nguyệt Hoa chuyển biến xấu đi,
hắn liền thở dài một cái

"Ta đã nói là không được mà, nàng cứ cứng đầu. Giờ thì tốt rồi, không những
không đỡ lại còn nặng hơn."

"Nhưng khó khăn lắm mới được gần chàng như vậy, không lẽ chàng không muốn sớm
có một nhi tử?" - Kiều Nguyệt Hoa nói

"Nàng còn nói nữa, ta chỉ sợ trước khi có nhi tử nàng đã đi gặp tổ tiên rồi.
Lo dưỡng thương cho thật tốt, chuyện đó sau này tính sau" - Thiếu Thiên mắng

"Còn có lần sau sao?" - Nguyệt Hoa vẻ mặt buồn rầu

"Cái gì?" - Thiếu Thiên chau mày

"Chàng sẽ còn ngủ với ta sao?"

Nghe được lời này Thiếu Thiên không khỏi thở dài một cái, đây cũng chính là lý
do hắn ghét lấy vợ mà. Hắn vừa mặc lân giáp vừa nói

"Sau này mỗi ngày ta sẽ ngủ với nàng, nhưng chuyện hôm qua tuyệt đối sau này
không được lặp lại."

Kiều Nguyệt Hoa mặt mũi tươi tỉnh hẳn lên, vừa rồi Thiếu Thiên hắn đã nói mỗi
ngày đều sẽ đến ngủ với nàng. Thiếu Thiên đi đến đại bản doanh họp bàn chiến
lược cùng Trương Mạnh, Trương Mạnh nói

"Đại nhân, nửa tháng qua thuộc hạ đã cho binh sĩ la hét chửi bới chín đời nhà
tên Tương Tâm đó thế nhưng hắn vẫn không chịu ra khỏi thành nghênh chiến."

"Chín đời không được thì chửi mười tám đời nhà hắn" - Thiếu Thiên lạnh nhạt
nói

Thiếu Thiên đối với việc này cũng không vội, đợi sau khi Nguyệt Hoa bình phục
đem quân công thành vẫn chưa muộn. Thiếu Thiên nhìn bản đồ một hồi rồi lại nói

"Tương Tâm nhất định đem quân đánh chặn quân tiếp tế của quân ta, Trương Mạnh
ngươi dẫn theo một vạn quân đến đó sắp xếp mai phục làm hắn gậy ông đập lưng
ông."

"Tuân lệnh!"

Thiếu Thiên vừa rồi chỉ tay tại một khu vực đường mòn, hai bên cây cối rậm
rạp, thích hợp mai phục. Vấn đề trước mắt vẫn là lương thảo, Tương Tâm kia thủ
thành không ra khiến Thiếu Thiên không cách nào tấn công, đánh nhanh thắng
nhanh được. Tiết trời lúc này cũng đang chuẩn bị chuyển sang lạnh, mùa Đông
tại Vạn Xuân đế quốc lạnh đến âm độ. Nếu như hiện tại Thiếu Thiên không cách
nào tấn công, trời lại trở lạnh làm cho binh sĩ thiếu thốn quần áo rét, chăn
ấm không đủ, tình thế sẽ hết sức nguy hiểm. Muốn giải quyết việc này chỉ có
một cách là phải nhanh chóng công thành, giết chết Tương Tâm.

Thiếu Thiên đối với chuyện này nghĩ mãi không ra, Nỏ Thần cũng chỉ có khả năng
chiến đấu trực diện, đối với việc công thành cũng không phải là ưu điểm. Bất
quá Máy Bắn Tên cũng như vậy, đối với công thành không phát huy hết được hiệu
quả. Thiếu Thiên nếu như bây giờ có phát minh ra máy bắn đã cũng chẳng có tác
dụng gì, bất quá hắn cũng không biết cách chế tạo ra máy bắn đá. Suy đi tính
lại, rốt cuộc Thiếu Thiên quyết định sau khi cùng hai vạn quân kia hợp lại sẽ
mở một cuộc công thành.

Công thành bất quá lại không phải ưu điểm của Thiếu Thiên, dù sao hắn đối với
binh pháp cũng chỉ có chút am hiểu. Thiếu Thiên vì chuyện này đêm đến không
tài nào ngủ được, Nguyệt Hoa bên cạnh thấy vậy liền hỏi

"Có việc gì mà lại khiến chàng trằn trọc như vậy?"

"Haiz...... Chuyện là trời cũng sắp lạnh, quân ta áo ấm không đủ nếu cứ tiếp
tục thế cục này chúng ta sẽ thua mất. Ta đã suy nghĩ rất nhiều thế nhưng không
nghĩ ra cách nào" - Thiếu Thiên khẽ thở dài một tiếng

"Thiếu Thiên, chàng chi bằng mang địa đồ tới đây cho ta xem một chút. Ta dù
sao cũng làm đại tướng quân hai năm rồi, biết đâu lại tìm ra giải pháp" - Kiều
Nguyệt Hoa nói

Thiếu Thiên lúc này mới sực nhớ ra Kiều Nguyệt Hoa đích thị là một đại tướng
quân, suốt hai năm giữ chức cũng đã vô số lần cầm quân. Thiếu Thiên vội vàng
kéo chăn ra, chỉnh đốn lại y phục rồi đi tới đại bản doanh mang địa đồ đem
đến. Thiếu Thiên thắp đèn sáng lên, hai tay bế Nguyệt Hoa lên đặt nàng ngồi
xuống trên chiếc ghế được làm từ tre. Địa đồ đặt trên mặt bàn, Nguyệt Hoa xem
qua một hồi rồi nói

"Thanh Mộc Thành là một vùng đất trũng giống như một cái lòng chảo, lại có một
con sông chảy qua. Thiếu Thiên, chàng chỉ việc chặn đập, xả lũ, như vậy không
phải Thanh Mộc thành này sẽ chìm trong nước sao?"

Thiếu Thiên thấy kế này của Kiều Nguyệt Hoa quả đúng là diệu kế, hắn vẻ mặt
vui mừng còn đặc biệt hai tay bế nàng lên hôn lên má nàng một cái. Kiều Nguyệt
Hoa đúng là tuổi còn trẻ, thế nhưng nàng dù sao cũng là đại tướng quân, đối
với binh pháp cũng là học thuộc lòng, kinh nghiệm chinh chiến suốt hai năm.
Nàng đem so với Thiếu Thiên tất nhiên giỏi hơn rất nhiều, chỉ là phong cách
cầm quân mỗi người mỗi khác. Nhiệm vụ lần này giao cho Kiều Nguyệt Hoa đảm
nhiệm đảm bảo hiện giờ đã được hoàn thành. Thiếu Thiên ngày hôm sau sai người
đi làm theo lời của Kiều Nguyệt Hoa, Thanh Mộc thành quả nhiên chìm trong
nước.

Trong đêm tối tĩnh mịch, một đạo quân vận chuyển lương thực đi qua một khu vực
đồng bằng, theo con đường mòn dẫn tới Thanh Mộc thành. Dẫn đầu đạo quân này là
một vị tướng quân có tên là Lâm Thạch, Luyện Thần Hậu Kỳ cảnh giới. Tại Thiên
Vân đại lục, người có cảnh giới trên Luyện Thể Hậu Kỳ Đỉnh Phong vốn không
nhiều, nên chỉ cần là Luyện Thần Trung Kỳ cảnh giới đã có thể trở thành tướng
quân của một nước.

Đêm nay trời lại không có sao, đám binh lính một tay cầm đuốc, một tay đặt tại
chuôi kiếm lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị chiến đấu. Bất chợt phía trước
một đội quân đánh tới, đại quân của Lâm Thạch lập tức dàn trận. Lâm Thạch hô
lớn

"Bảo vệ lương thảo!"

Quân địch có đến ba vạn, vậy mà quân của Lâm Thạch lại chỉ có hai vạn. Bất quá
không còn cách nào chỉ có thể một trận sống mái với địch. Quân địch toàn bộ
đều mặc quần áo màu vàng, trên người trước sau đều mặc giáp, bất quá áo giáp
trang bị có chút thô sơ, nhìn thế nào cũng không giống một đạo quân chính quy.
Đạo quân này do một thống lĩnh dưới trướng Tương Tâm dẫn đầu, kẻ này cảnh giới
cũng chính là Luyện Thần Hậu Kỳ, tên là Tiểu Hùng. Tiểu Hùng hô lớn một tiếng

"Giết!!"

"Giết!!"

Tiếng hô sau lại không phải của Tiểu Hùng hay Lâm Thạch mà lại là của Trương
Mạnh. Trương Mạnh dẫn theo đại quân phía sau đánh đến, một màn mưa tên bắn tới
khiến quân áo vàng chết như ngả dạ.

"Lâm Thạch tướng quân, ta phụng mệnh Vương gia đến cứu ngài đây!!" - Trương
Mạnh hét lớn

"Vương gia? Không lẽ Vương gia biết ta sẽ bị tấn công liền phái người đem quân
tới cứu?" - Lâm Thạch đầy cảm kích

Hai bên giao chiến, Lâm Thạch lao đến cùng Tiểu Hùng tranh phong, đôi bên đánh
ba trăm hiệp không phân thắng bại. Thế nhưng quân áo vàng bị quân của Trương
Mạnh dùng Nỏ Thần bắn chết như ngả dạ, chỉ nửa canh giờ liền giết đến tên cuối
cùng. Tiểu Hùng bị đại quân bốn phía bao vây bắt sống, bị dùng xích sắt trói
lại. Trương Mạnh cười nói

"Vương gia quả nhiên tính toán như thần, vừa diệt được toàn bộ quân địch lại
vừa bắt sống được Tiểu Hùng"

"Thật may có ngươi đến tiếp ứng, nếu không ta lần này lành ít dữ nhiều. Ơn này
của Vương gia, ta nhất định ghi nhớ trong lòng" - Lâm Thạch thở dài một tiếng

Lâm Thạch cùng Trương Mãnh, cả hai lên ngựa hành quân đến doanh trại trước
cổng Thanh Mộc thành. Trước cổng doanh trại, Thiếu Thiên đã đứng đợi sẵn, nhìn
thấy đại quân hắn liền vẻ mặt tươi tỉnh hẳn lên.

"Lâm tướng quân, thật khổ cho ngài rồi!" - Thiếu Thiên cười nói

"Trọng trách hoàng thượng giao cho, Vương gia xin đừng khách khí!" - Lâm Thạch
cười nói

Lâm Thạch vừa rồi một phen nguy hiểm, nếu không phải vì Thiếu Thiên lường
trước sự việc sớm đã có chuẩn bị thì e là dữ nhiều lành ít, ơn này của Thiếu
Thiên, Lâm Thạch hắn khắc ghi trong lòng. Nay gặp mặt Thiếu Thiên, hắn sao dám
giống như trước đây. Thiếu Thiên cùng Lâm Thạch và Trương Mạnh vào trong đại
bản doanh doanh trại, Tiểu Hùng một lát sau được sáu tên binh lính áp giải
lên.

Thiếu Thiên nhìn thấy tên này cũng chỉ mới ba mươi tuổi vậy mà đã là Luyện
Thần Hậu Kỳ cảnh giới, sau này rất có triển vọng, thế nhưng Thiếu Thiên cũng
không muốn thu nạp hắn. Thiếu Thiên thần thái ôn hòa, vẻ mặt tươi cười

"Các ngươi mau cởi trói cho Tiểu Hùng thống lĩnh"

Đám binh lính có chút ngạc nhiên thế nhưng lập tức tuân theo mệnh lệnh, cởi
trói cho Tiểu Hùng. Tiểu Hùng tỏ ý bực tức, đối với Thiếu Thiên khinh bỉ vô
cùng. Thiếu Thiên cũng không vội, hắn nói

"Người đâu, mang rượu thịt tới đây!"

"Dạ!"

Một lát sau rượu thịt được mang lên, thế nhưng chỉ có Tiểu Hùng là không có.
Thiếu Thiên lại lớn giọng

"Các ngươi tại sao lại không mang rượu thịt lên cho thống lĩnh?"

"Dạ!"

Một lát sau liền có hai tên binh lính mang rượu thịt lên cho Tiểu Hùng. Tiểu
Hùng cái bụng đã đói meo thế nhưng lại tỏ ý không quan tâm đến thịt rượu trước
mặt. Thấy vậy, Thiếu Thiên lại cười

"Tiểu Hùng thống lĩnh không lẽ chê bai thịt rượu của ta không ngon?"

"Ta không ăn đồ của kẻ địch!" - Tiểu Hùng lớn tiếng nói

"Tiểu Hùng thống lĩnh, ta thấy thống lĩnh tuổi trẻ tài cao như vậy tại sao lại
đi theo cái tên thất phu Tương Tâm? Ta cảm thấy thật là uổng phí tài năng!" -
Thiếu Thiên giọng đầy tiếc nuối

Những lời nói này của Thiếu Thiên có chút tác động lên Tiểu Hùng, bất quá cái
bụng hắn đói quá không chịu được đành làm bộ

"Thôi được rồi, nếu như Thiếu Thiên ngươi đã có lòng thì ta cũng không khách
khí!"

Vừa dứt lời, Tiểu Hùng lập tức tay rượu tay thịt vừa ăn vừa uống, thật đúng là
phàm phu tục tử. Lâm Thạch cùng Trương Mạnh nhìn nhau lắc đầu cười một cái.
Ngày hôm sau Thiếu Thiên thả Tiểu Hùng trở về, hắn còn đặc biệt chuẩn bị một
con ngựa tốt. Trước khi Tiểu Hùng rời khỏi Thiếu Thiên còn đặc biệt nói

"Tiểu Hùng thống lĩnh, bất cứ khi nào ngươi muốn tới, nơi đây đều chào đón
ngươi"

Tiểu Hùng hai mắt nheo lại, người này không những đối xử với hắn rất tốt, nay
lại còn thả hắn trở về. Tiểu Hùng thúc ngựa vừa rời khỏi không lâu, Thiếu
Thiên liền cười tà một cái

"Trận chiến này xem ra sắp kết thúc rồi!"

"Vương gia, thả hắn đi như vậy liệu có ổn không?" - Trương Mạnh lo lắng hỏi

"Không những ổn, mà còn quá ổn ý chứ!" - Thiếu Thiên cười

Trương Mạnh tuy rằng đối với những lời Thiếu Thiên nói ra không có hiểu lắm
thế nhưng Thiếu Thiên nói ổn thì hắn cũng nghĩ là ổn. Trương Mạnh đã theo
Thiếu Thiên được gần nửa năm, hắn nhận định Thiếu Thiên là một người có tài
cầm quân, ở trong lòng đối với Thiếu Thiên còn có một chút sùng bái. Trương
Mạnh sùng bái Thiếu Thiên cũng không có gì lạ, thử hỏi thiên hạ này ai lại có
thể chế tạo ra cái loại vũ khí giúp cho lấy ít địch nhiều, thử hỏi có ai tiêu
diệt mấy vạn quân mà không mất một binh một tốt nào. Những cái này chỉ có mình
Thiếu Thiên làm được mà thôi.

Thiếu Thiên tuy chỉ am hiểu một chút vào binh pháp thế nhưng hắn lại có thể áp
dụng những hiểu biết của mình một cách triệt để nên vẫn luôn giành chiến
thắng. Thanh Mộc thành đã ngập trong nước được một tuần, tuy rằng bên trong
ngày đêm tát nước ra bên ngoài nhưng quân lính uể oải, ngập úng sinh ra nhiều
cái tác hại, bản thân Tương Tâm cũng là ăn ngủ không ngon. Thiếu Thiên cảm
thấy thiên cơ chuẩn bị đến liền lệnh cho toàn thể binh lính chuẩn bị sẵn sàng
chiến đấu.

Thiếu Thiên hôm nay lại tới chỗ Kiều Nguyệt Hoa ngủ, hắn cùng Kiều Nguyệt Hoa
chính là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Sau một khoảng thời gian ngủ cùng
nhau, hắn đối với nàng tình cảm so với trước đây tốt hơn một chút. Thương thế
của Kiều Nguyệt Hoa đến nay đã khá hơn một chút, tuy là không nhiều nhưng đủ
để nàng có thể đi lại được, cái tay bị đánh nát của nàng xương cốt cũng dần
hồi phục.

"Ta nghe nói hôm nay chàng đã thả Tiểu Hùng trở về?" - Nguyệt Hoa hỏi

"Đúng vậy, giữ hắn ở lại cũng chẳng ích gì, chi bằng thả hắn về, đặc biệt đối
xử tốt với hắn một chút gây chia rẽ nội bộ. Như vậy vẫn là tốt hơn" - Thiếu
Thiên nói

"Ta thật là vô dụng, xung phong làm phó tướng cùng chàng xuất chinh, thảo phạt
giặc áo vàng vậy mà rốt cuộc lại là gánh nặng cho chàng" - nàng nói

"Nàng không phải đã giúp ta giết chết ba tướng giặc, lại còn giết chết Từ Hiểu
Minh sao? Như vậy đâu có tính là nàng vô dụng"

Thiếu Thiên vừa rồi chính là cố ý nhắc tới Từ Hiểu Minh xem thử thái độ nàng
ta thế nào. Kiều Nguyệt Hoa vừa nghe đến cái tên Từ Hiểu Minh liền véo mạnh
một cái vào sườn Thiếu Thiên làm hắn kêu lên đau đớn. Nàng xoay người quay
lưng về phía hắn, không nói một lời nào. Thiếu Thiên biết là nàng dỗi liền
quay sang từ đằng sau ôm lấy nàng

"Ta biết là nàng chọn ta mà!"

"Hứ! Chàng là tên đáng ghét!" - nàng giận dỗi nói

"Đáng ghét mới là tướng công của nàng! Quay sang đây xem nào"

Thiếu Thiên cười xoay người Nguyệt Hoa lại, mặt nàng lúc này đỏ bừng hết cả
lên, nàng cũng không hiểu tại sao nữa chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh. Thiếu
Thiên gian tà cười

"Hôm nay chúng ta cùng khiến thương thế của nàng nặng hơn nào!"

"Chàng đúng là tên đáng ghét mà!" - nàng đỏ mặt

Phạm Gia Tam Thiếu...


Tuyệt Thế Vô Song - Chương #9