Đầu óc mê man không biết bao nhiêu lâu, ý thức Lý Vân lần thứ hai chậm rãi khôi phục thị lực. Mở mắt ra, hắn cảm giác mình đang ở trong một căn phòng rất ấm áp. Hơn nữa, hắn cảm thấy căn phòng này nhìn rất quen mắt. Trong đầu hắn có chút đau đớn, suy nghĩ rất loạn, nhất thời cũng nhớ không nổi đây rốt cuộc là địa phương nào.
Ngay lúc này, hắn nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, thập phần mềm mại, hẳn là một người phụ nữ.
Rất nhanh, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể phụ nữ cũng theo đó mà truyền đến.
- Két.....!
Cửa phòng bị người đẩy ra, Vương Trân Trân mặc quần áo ở nhà xuất hiện tại trong tầm mắt của Lý Vân. Áo lông trắng rộng thùng thình cùng chiếc quần màu đen bó sát, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với thị giác. Người phụ nữ lúc này rất mê hoặc lẳng lơ, rất gợi cảm. Vóc người với những đường cong xinh xắn lả lướt...
- Tôi tại sao lại ở chỗ này?
Lý Vân cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, cẩn thận nhớ lại một chút tình cảnh bản thân trước khi hôn mê. Nếu như không có nhớ lầm mà nói, trước đó hắn đang cùng một người tên là Yêu tộc Tất Phong chiến đấu.
- Tôi muốn uống nước.....
Miệng nhúc nhích vài cái, Lý Vân nhẹ giọng nói.
Vương Trân Trân đi tới trước người Lý Vân, thoáng khom lưng xuống, đưa tay ra đặt trên mạch của hắn sờ một chút. Vùng xung quanh lông mày khi thì giãn ra, khi thì nhíu chặt. Cuối gần như bằng phẳng.
Hai mắt Lý Vân trợn tròn, nhìn không chớp mắt từng động tác của Vương Trân Trân.
Hắn có chút nghi hoặc, tại trong trí nhớ của hắn Vương Trân Trân không biết xem mạch, nàng càng không biết chữa bệnh cho người khác?
“Lẽ nào nàng không phải Vương Trân Trân... “
Lý Vân đưa mũi ra ngửi một chút, hy vọng có thể phát hiện ra mấy thứ gì đó. Thế nhưng chui vào xoang mũi ngoại trừ mùi thơm thân thể của người phụ nữ, cũng không có bất kỳ dị thường gì.
- Tiểu Lý...thân thể của cậu đã không có việc gì rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể phục hồi hoàn toàn như cũ. Cậu nằm im đừng nhúc nhích, ta đi rót nước cho cậu...
Một mực yên lặng không nói gì Vương Trân Trân rốt cục cũng lên tiếng.
Lý Vân vốn muốn hỏi đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thế nhưng lời nói đến bên miệng, hắn lại thay đổi chủ ý. Hắn tin tưởng Vương Trân Trân sớm muộn gì cũng sẽ cho hắn một lời giải thích.
Rất nhanh, Vương Trân Trân cầm một chén nước ấm qua, vừa cười vừa nói:
- Hé miệng ra, ta cho cậu uống.
Lý Vân hoàn toàn có thể tự uống, chẳng qua lại không nỡ cự tuyệt ý tốt của Trân tỷ.
Thời điểm Vương Trân Trân cho Lý Vân uống nước, thân thể hai người rất gần nhau. Mùi thơm trên người người phụ nữ không ngừng nhào vào trong lỗ mũi Lý Vân. Cái loại cảm giác này rất tốt, rất ấm áp.
Đợi đến khi bỏ chén nước xuống, trên mặt Vương Trân Trân hiện ra vẻ ngượng ngùng, sắc mặt ửng đỏ kiều diễm nhuộm lên tận bên tai:
- Đến, ta lại giúp cậu xem một chút…
Nói xong, Vương Trân Trân vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt ở trên mạch đập của Lý Vân, bàn tay trắng nõn chạm vào cổ tay mềm mại của Lý Vân khiến cho trong lòng hắn rất là hưởng thụ.
Vương Trân Trân nhẹ kêu lên một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng, hiển nhiên vấn đề của Lý Vân làm nàng cảm thấy vướng tay vướng chân.
Vương Trân Trân bắt mạch một lúc lâu, ngẩng đầu hỏi:
- Cậu rốt cuộc là yêu quái hay là người?
Lý Vân nghe vậy, nhất thời sửng sốt.
Vương Trân Trân hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Như thế nào cảm thấy nàng lúc này cùng trước đó hoàn toàn bất đồng.
- Trân tỷ, là chị sao? Chị cũng là chị sao?
Lý Vân mở miệng hỏi, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong. Hắn hi vọng Vương Trân Trân có thể đưa ra một lời giải thích.
- A di đà phật...!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng Phật hiệu. Lý Vân biết, đích thị là lão hòa thượng Trí Hoằng kia đến.
Quả nhiên, một lát sau, lão hòa thượng Trí Hoằng chậm rãi đi tới. Vương Trân Trân vội vàng hành lễ:
- Bái kiến đại sư..... thân thể Tiểu Lý đã không còn đáng ngại... Phỏng chừng tĩnh dưỡng vài ngày nữa cậu ấy sẽ không còn việc gì.
- Vất vả cho cô rồi…
Trí Hoằng đại sư hướng phía Vương Trân Trân gật đầu, lập tức nói ra:
- Cô đi ra ngoài trước đi, ta muốn cùng tiểu tử này nói vài lời.
Vương Trân Trân gật đầu, có phần thâm ý liếc nhìn Lý Vân, lập tức xoay người đi ra ngoài.
…
…
Đợi trong phòng chỉ còn lại có Lý Vân cùng Trí Hoằng đại sư, Lý Vân ngay lập tức đặt câu hỏi:
- Nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tất Phong như thế nào rồi? Có bắt được độc thủ phía sau màn hay không? Còn có Trân tỷ là chuyện gì xảy ra? Vì sao nàng cho ta cảm giác hoàn toàn bất đồng...
- Vấn đề của ngươi có vẻ rất nhiều a.
Lão hòa thượng đi tới ngồi trên mép giường, quay qua Lý Vân mỉm cười, nói:
- Nhưng lão nạp sẽ trả lời tất cả những vấn đề của ngươi. Tất Phong không bắt được, thời điểm chúng ta đuổi tới, hắn đã bị người mang đi. Độc thủ phía sau màn tự nhiên cũng không cách nào tìm ra. Về phần Vương Trân Trân... Ngươi cũng thấy, nàng là một bác sĩ. Từ lúc cứu ngươi trở về đến bây giờ, ngươi đã hôn mê trọn vẹn ba ngày. Ba ngày này Vương Trân Trân đã cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi một chút nào để chăm sóc ngươi. Cũng bởi vì y thuật của nàng cao siêu, nên mới khiến ngươi khôi phục nhanh như vậy.....
Tất cả đều là lời thừa. Lý Vân hừ nói:
- Ngươi nói nửa ngày, vẫn không có nói cho ta biết Trân tỷ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
- Hắc hắc...!
Lão hòa thượng khẽ cười một tiếng, vô ý thức nhìn về phía cửa, sau khi xác định không có người, hắn với vẻ mặt có chút hèn mọn nói:
- Tiểu tử ngươi xem như nhặt được bảo vật... Nói thật cho ngươi biết, Vương Trân Trân cũng là yêu tinh. Nhưng lại không phải yêu tinh bình thường... Nàng là cửu vĩ hồ ( hồ ly tinh) phụ trách chữa bệnh của Thần Nông hạ thế.
- Thật có hồ ly tinh à?
Lý Vân ngược lại hít một hơi lãnh khí.
- Ha ha, sao lại không có!
Lão hòa thượng vừa cười vừa nói:
- Tiểu tử ngươi chớ có xem thường nàng chỉ là một hồ ly tinh chữa bệnh. Người ta dù sao cũng là đệ tử của Thần Nông hạ thế. Y thuật của nàng đặt tại một vạn năm trước, trong Tiên Yêu hai tộc cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đương nhiên, bây giờ trên thế giới linh khí thiếu thốn, Linh Dược tiên thảo của năm đó đến hôm nay cũng không còn, y thuật của nàng cũng vì đó mà giảm bớt đi nhiều. Dù là như vậy, nàng cũng được coi là một thần y đó…
Nghe lão hòa thượng nói như vậy, Lý Vân âm thầm kinh ngạc. Bây giờ người là không thể xem bề ngoài. Không có nhìn ra a, Trân tỷ lại là hồ ly tinh.
- Đúng..... Vì sao ta lại không ngửi thấy yêu khí trên người nàng.....
Lý Vân đối với cái mũi của mình luôn tràn ngập tự tin. Lần này có thể là lần đầu tiên phạm sai lầm.
- Cửu vĩ hồ năm đó đi theo Thần Nông tu luyện, mặc dù là yêu tinh, nhưng cũng tu được một thân chính khí. Năm đó ở Tiên Yêu hai giới cũng được coi vào khoảng tồn tại giữa tiên cùng yêu. Thêm nữa nàng còn được Thần Nông truyền thụ cho một pháp môn dùng để luyện chế đan dược, sau khi nuốt vào, có thể biến mất khí tức trên người. Cho nên mũi của ngươi vô pháp ngửi ra khí tức trên người nàng... Đương nhiên, cũng do lực lượng của ngươi ngày hôm nay không thể phát huy hoàn toàn nên mới không ngửi ra. Đổi lại những đại tiên hay là yêu quái nào mạnh hơn ngươi, liền có thể phát hiện...
Lão hòa thượng giải thích một chút.
- Nàng thức tỉnh lúc nào vậy, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Ta mới vừa bị thương, huyết mạch của nàng lại thức tỉnh...
Lý Vân cảm thấy sự tình rất không thích hợp.
- Hỏi vấn đề rất then chốt.
Lão hòa thượng thấp giọng cười nói:
- Tiểu tử, nói thật cho ngươi biết, thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy Vương Trân Trân, cũng đã nhìn ra chân thân của nàng.
- Hóa ra lúc đó ngươi không phải hồ ngôn loạn ngữ?
Ngày đó thời điểm lão hòa thượng nói biết Vương Trân Trân, Lý Vân cũng có mặt ở đó. Lúc đó, hắn còn tưởng rằng lão hòa thượng lại chuẩn bị lừa dối tiền người ta. Không ngờ lời hắn nói là thật.